“Huệ Văn Trưởng công chúa bị bệnh nhiều năm mà qua đời, thật đáng tiếc.”
Tiêu Khải Nguyên cười có chút quỷ dị: “Bị bệnh qua đời, sao lại bị bệnh qua đời được?”
“A, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì?”
“Vừa rồi ngươi có thấy một nữ nhân ngồi xe lăn trong vườn hoa không, năm đó Huệ Văn Trưởng công chúa chết chính là do nàng ta hạ độc, sau lưng nàng còn có người chỉ điểm, thế nhưng nàng một mực không chịu khai, nàng sợ lão phu một mình chạy trốn, vứt bỏ mẹ con nàng lại.”
“Quả nhiên là tối độc phụ nhân tâm! Hơn nữa bọn họ chỉ là gánh nặng, mang theo làm cái gì? Lỡ như làm liên lụy đến chúng ta, vậy thì không ổn rồi.”
“Lân nhi, ngươi quả nhiên là thông minh, hiền đệ của ta xem như không có uổng phí công sức dạy dỗ ngươi.”
Hoàng Bắc Nguyệt đáp: “Cái này có là gì? Độc phụ kia có thể hại người khác, làm sao biết được nàng sẽ không hại chúng ta đây?”
Tiêu Khải Nguyên ngưng trọng gật đầu: “Nói rất đúng, hai mẹ con kia quả thật rất ác độc, không thể lưu lại được!”
“Tốt lắm, sắc trời không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt thấy việc khích tướng có hiệu quả, cũng không nấn ná lâu nữa. Nàng nhận lấy phong thư của Tiêu Khải Nguyên, được hắn tự mình đưa tiễn ra tận cửa sau.
Nàng vừa rời đi, Tiêu Khải Nguyên liền gọi đám người Tiêu Nguyệt tới, thấp giọng phân phó mấy câu.
Tiêu Nguyệt hơi kinh ngạc: “Lão gia tử, Vận nhi là huyết mạch của Tiêu gia ta!”
Tiêu Khải Nguyên cau mày, có chút khổ sở nói: “Đem Vận nhi đưa đi, trước giải quyết mẫu thân nàng, độc phụ kia tâm cơ thâm trầm, giữ lại chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.”
Đám người Tiêu Nguyệt đều là người của Tiêu gia, tự nhiên biết phải làm thế nào mới đem lại kết quả tốt nhất cho Tiêu gia. Bọn họ gật đầu một cái, ra ngoài thi hành mệnh lệnh.
Hoàng Bắc Nguyệt đi ra ngoài, sau khi cởi thiết khôi cùng mũ giáp ra, nàng mới cảm giác được toàn thân có chút vô lực.
Thì ra Hoàng Bắc Nguyệt thật sự không phải là nữ nhi của Tiêu Viễn Trình, bí mật này chỉ sợ Tiêu Viễn Trình đã sớm biết, nếu không hắn cũng sẽ không đối xử với Hoàng Bắc Nguyệt độc ác như vậy.
Hắn cũng chỉ là kẻ xui xẻo. Hắn cưới Trưởng công chúa, nào ngờ hài tử được Trưởng công chúa sinh hạ lại là cốt nhục của người khác, đương nhiên hắn sẽ không cam lòng, nhưng đó lại là công chúa, hắn có thể nói được gì, chỉ có thể uất ức mà đội cái nón xanh này trên đầu, oán hận bất bình cũng chỉ dám nuốt xuống bụng.
Đáng thương! Tiêu Viễn Trình, cả đời này của ngươi quả thật là vô cùng uất ức.
Tối nay là cung yến nghênh đón sứ giả của Đông Ly Quốc cùng Bắc Diệu Quốc, phủ Trưởng công chúa cũng được mời, Hoàng Bắc Nguyệt không muốn gặp mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nên đành lấy lý do thân thể không thoải mái mà từ chối.
Hôm nay nàng trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Đông Lăng cùng hai tiểu thú rất nhớ nàng, vừa thấy nàng trở về, Tiểu Hổ cùng Chi Chi đều mừng rỡ muốn chạy ra đón, chỉ là Chi Chi vẫn rất sợ Tiểu Hổ, thấy nó nhảy ra liền không dám nhúc nhích, chỉ có thể đáng thương nhìn Tiểu Hổ nhảy vào lòng Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, sờ đầu Chi Chi một cái: “Hai tên nhóc các ngươi nếu có thể lớn nhanh một chút thì tốt rồi.”
Chi Chi “chi” một tiếng, không biết muốn biểu đạt cái gì.
Đông Lăng cười nói: “Nếu bọn chúng lớn lên thì sẽ không còn nghịch ngợm cả ngày nữa, như vậy cũng không phiền đến tiểu thư rồi.”
Cọng hành trên đầu Chi Chi run lên, chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt buồn bực không vui của Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt đặt Tiểu Hổ xuống, đi vào phòng, Đông Lăng sắp xếp chu đáo cho hai tiểu thú rồi cũng theo vào sau.
“Tiểu thư có tâm sự gì mà lại phiền não như vậy?”
Hoàng Bắc Nguyệt tựa đầu trên bả vai nàng, thấp giọng nói: “Đông Lăng, ngươi bây giờ giống như là thân nhân duy nhất của ta vậy.”
Đông Lăng cười nói: “Tiểu thư nói bậy gì đó, người còn có Thái hậu, còn có Hi Hòa công chúa mà.”
Khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt hơi cong cong, nhàn nhạt nói: “Những người này cộng lại so ra vẫn kém hơn phần tình cảm cùng nhau lớn lên của chúng ta.”