“Điện hạ, địa phương lúc nãy chúng ta mới đi qua chính là Linh Ương Học Viện của Nam Dực Quốc, tòa tháp cao vút trong mây đó là Thất Tháp, trong đó tầng cao nhất – tầng thứ bảy chính là nơi cư ngụ của Linh Tôn trong truyền thuyết.” Một thanh âm cẩn thận vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật nảy, Linh Tôn? Những người này là vì Linh Tôn mà tới sao?
Thanh âm cẩn thận lại nói tiếp: “Điện hạ, lần này nếu chúng ta có thể bắt sống được Linh Tôn kia, vậy ngài nhất định sẽ trở thành tồn tại vô địch trên toàn bộ Tạp Nhĩ Tháp đại lục này.”
“Lão sư, Linh Tôn là Thần thú đó, Thần thú làm sao dễ dàng đối phó như vậy nha?” Thanh âm lười biếng vang lên, có vẻ chờ mong, thế nhưng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
“Điện hạ, ta và Thu Minh Liệt đều là Cửu tinh Triệu hoán sư, Thu Minh Liệt lại sắp đột phá Cửu tinh, trở thành Hoàng cấp Triệu hoán sư, hơn nữa chúng ta còn có pháp bảo, đối phó một con Sơ cấp Thần thú còn không phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Nếu như lão sư đã tin tưởng như vậy, bản Thái tử cũng an tâm, chỉ cần bắt sống được đầu Thần thú kia, bản Thái tử liền phong ngươi làm Quốc sư, chờ khi bản Thái tử đăng cơ, sẽ cùng lão sư ngươi ngồi ngang hàng!” Đông Ly Thái tử vui vẻ nói. (My: mấy anh này ảo tưởng ghê quá)(Dạ: nguyên câu cứ bản Thái tử này bản Thái tử nọ, nghe bực cả mình)
“Đa tạ Thái tử điện hạ!”
Hoàng Bắc Nguyệt ở bên ngoài nghe được, khóe miệng cũng không khỏi co quắp. Đám người Đông Ly quốc này đầu óc có phải bị nước vào hay không, lại vì bắt sống Linh Tôn mà đến đây?
Cái gì mà Sơ cấp Thần thú? Ngay cả việc Linh Tôn là cấp bậc gì còn chưa rõ mà đã dám đến, không sợ đá trúng thiết bản hay sao? (Dạ: đá trúng thiết bản, ý bảo chọc vào thứ/nhân vật không vừa)
Tuy nhiên, sau khi nghe Đông Ly Thái tử nói mấy câu, nàng đã biết đám người này là một đám ngu ngốc!
Không biết bọn họ từ nơi nào nghe được chuyện tình của Linh Tôn. Linh Tôn là Thần thú thủ hộ của Linh Ương Học Viện, chuyện này có rất ít người biết, tuy nhiên từ lần trước Linh Tôn ra khỏi Thất Tháp, dùng Trừng phạt chi hỏa giáo huấn Tiết Triệt, sự tồn tại của Linh Tôn cũng không còn là bí mật gì.
Đám người Đông Ly quốc có gan mà đến, vậy chỉ sợ cũng đã có chuẩn bị hết rồi.
Bảo bối lúc nãy người nọ nói tới, đến tột cùng là thứ gì đây?
Nàng mặc dù không thích Linh Tôn, nhưng sau này Linh Tôn sẽ là người chỉ dạy cho nàng, nàng không có khả năng trơ mắt nhìn người khác đem hắn bắt đi!
Cửu tinh Triệu hoán sư nàng có thể miễn cưỡng đối phó một chút, trong lúc Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân khiến nàng nhất thời cảnh giác. Tiếng người từ phía sau bật thốt: “Ngươi…”
Thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt giống như một tia chớp nhào qua, người kia còn chưa kịp nói hết câu đã bị nàng vặn gãy cổ!
“Răng rắc” một tiếng, cổ người kia đã đứt lìa. Hành động của nàng gọn gàng dứt khoát, phần hung tàn cùng ngoan độc kia, cho dù quỷ có thấy thì cũng sẽ sợ hãi ba phần!
Giết người nọ xong, Hoàng Bắc Nguyệt mới phát hiện thân phận người này. Tên này chỉ sợ là cận vệ bên người của Thái tử Đông Ly Quốc, bởi vì hắn mặc khôi giáp màu đen, trên đầu lại còn mang thiết khôi không nhìn thấy mặt.
Đông Ly Thái tử là một người thích phô trương, phục sức của đám cận vệ bên người muốn bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu uy phong. Được một đám cận vệ uy phong như vậy bao quanh, hắn chắc chắn sẽ khí phách hơn bất cứ Thái tử của một quốc gia nào.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch lên, cơ hội tốt!
Nàng cởi khôi giáp trên người cận vệ, nhanh chóng mặc lên người của mình. Khôi giáp này mặc dù đẹp mắt, thế nhưng lại vô cùng nặng nề, đi trên đường sẽ phát ra thanh âm “leng keng”, cho nên lúc nãy người này vừa tới gần đã bị nàng phát hiện.
Tuy nhiên thể lực của nàng rất tốt, khôi giáp cồng kềnh này thì tính là cái gì?
Một cước đem thi thể đá vào trong một bụi cỏ ven đường, nàng mang thiết khôi nghênh ngang đi ra ngoài.
Dáng dấp của người nọ cũng thấp bé, bởi vậy một là thực lực của hắn không tồi, hai là hắn có bối cảnh lớn, chỉ như vậy mới có thể trở thành cận vệ của Thái tử.