Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 956




Nàng mở hai mắt, đã ở trong hắc thủy cấm lao.

Dưới chân nước đen chảy chậm rãi, không biết chảy đi đâu, xa xa ngọn đèn dầu leo lét, là ánh sáng duy nhất ở đây.

Bốn mươi chín cột trụ đồng đen dán đầy bùa chú, gió không biết từ đâu thổi tới, làm mấy tấm bùa chú phát ra tiếng xào xạc.

Ở trong hắc thủy cấm lao an tĩnh, có vẻ như tiếng nước chảy và tiếng bùa chú là âm thanh duy nhất.

Nơi này là phòng giam thật sự, một cánh cửa bên ngoài vẫn là bóng tối, ngay cả cửa sổ cũng không có, ngục tốt cũng không, bóng quỷ cũng không nốt.

Nơi này vừa an tĩnh lại vừa cô độc, nhưng Yểm lại sống ở đây mười bảy năm.

Nếu là nàng, nhất định sẽ điên mất.

Lúc Yểm tới gần cột trụ đồng, uể oải nằm xuống, một đôi mắt to lớn khô vàng có tơ máu, thoạt nhìn là vì vừa rồi phẫn nộ khiến hắn quá kích động.

Khi nàng đi vào, chỉ nghe thấy Yểm "hừ" lạnh một tiếng, liền không có bất cứ tiếng gì khác.

Hoàng Bắc Nguyệt vung nhẹ một cái trên nước đen, một mảng băng trôi lơ lửng trên mặt nước, nàng lấy ghế đệm từ nạp giới ra, sau đó ngồi xuống đối mặt với Yểm.

Hắn uể oải nhìn nàng, hai mắt khô vàng lão già bị giam cầm trăm ngàn năm vậy, không hề bận tâm cũng chẳng có bất cứ tức giận gì.

"Yểm, ngươi tức giận sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi với ngữ khí hòa bình.

"Có thể không tức sao? Ta làm bạn với ngươi nhiều năm như vậy, không có đại ân, nhưng cũng không hại ngươi. Mà ngươi lại đem ta đi trao đổi cứu Phong Liên Dực. Trong lòng ngươi, ta một ít cũng kém hắn?" Yểm ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.

"Ta không nhất định bắt ngươi đi đổi, chỉ là kế tạm thời mà thôi?"

"Tạm kế tạm thời? Sao ngươi không mang Mặc Liên đi đổi?" Khẩu khí Yểm rõ ràng ghen tị, "Ta kỳ thật sớm biết ngươi là Xú nha đầu không có lương tâm, uổng công ta tốt với ngươi, hừ!"

Nói xong lời cuối cùng, Yểm nặng nề hừ một tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt bất lực thở dài một tiếng, không đưa Mặc Liên trao đổi là bởi vì Mặc Liên rất dễ bị Quân Ly bắt được, mà Yểm ít nhất còn bị vây trong hắc thủy cấm lao. Quân Ly muốn hắn, trước hết phải qua cửa của nàng.

Nói thật, nhiều năm làm bạn với Yểm, nàng không hoàn toàn quên hắn.

"Không nói chuyện này nữa, người hiểu biết hơn Quân Ly, ngươi biết cách giải cứu đoạn tình tuyệt ái không?"

"Này này, ta không bại hoại như Quân Ly nha, ta chẳng có bất cứ quan hệ nhỏ nào với Thành Tu La, làm sao biết có cách hóa giải chứ?" Yểm rầm rì, cho dù biết hắn cũng không nói, hắn sẽ không cứu Phong Liên Dực!

"Thật không có sao?"

"Không có!".

"Ta sẽ đem ngươi giao cho Quân Ly."

Yểm thở hổn hển hô to: "Xú nha đầu! Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi phải không?"

"Ta chỉ muốn một cách giải quyết để mọi việc viên mãn, ngươi phối hợp một chút, tất cả mọi người đều đồng ý." Nàng không tin Yểm không biết gì.

Yểm sống lâu hơn Quân Ly nhiều. Chuyện mà Quân Ly biết, không lý nào Yểm lại không biết chút nào.

"Ta chỉ biết đoạn tình tuyệt ái của Thành Tu La bắt nguồn từ lời nguyền rủa, cụ thể thế nào ta không nhớ, tuy nhiên ngươi có thể đi hỏi Huyễn Linh Thú, nó sẽ cho ngươi biết điều gì đó." Yểm không tình nguyện nói.

"Huyễn Linh Thú?" Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu, Huyễn Linh Thú thuộc Điện Quang Diệu thì có liên quan gì tới Thành Tu La?

"Nó hẳn là biết vài thứ, có giúp được ngươi hay không ta không biết."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đứng lên chuẩn bị ra ngoài tìm Huyễn Linh Thú hỏi một chút, đang định xoay người, Yểm đột nhiên gọi nàng lại, nàng không thể không dừng lại.

"Còn chuyện gì sao?"

Yểm đứng lên, hai mắt chậm rãi tới gần cột đồng tnói: "Ta muốn biết, nếu ngươi không tìm được đáp án, chẳng lẽ thật sự giao ta cho Quân Ly?"

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc một chút, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, nói: "Yểm, ta là người thế nào, ngươi hẳn hiểu rõ nhất, tựa như ta hiểu rõ ngươi."

"Ý ngươi là..."

"Nếu ta chỉ còn một hơi tàn, phòng ngự trong hắc thủy cấm lao sẽ yếu nhất, liệu ngươi có nhân cơ hội chạy ra không?

Yểm suy nghĩ một chút, nói: "Có."

"Vậy ngươi cũng đã hiểu đáp án của ta rồi đó." Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, liền không nhìn hắn, đi theo nước đen rời khỏi Hắc Thủy Cấm Lao.

Nước chảy rầm rầm rung động, Yểm sợ run trong chốc lát, mới chậm rãi xoay người trở về, miệng lẩm bẩm nói: "Ừ, ta quả thật hiểu rõ."

***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****

Nước Nam Dực, Thành Lâm Hoài.

Vài ngày trước, thái tử Chiến Dã phụng mệnh mang một đội quân tinh nhuệ đi phương Bắc, chỗ tiếp giáp thành thị với Nước Bắc Diệu. Sau khi Chiến Dã rời khỏi, sứ thần nước Đông Ly liền vào thành.

Mặc dù trước từng có rạn nứt, nhưng hai nước không có đối lập vĩnh cửu, cũng không có hòa bình vĩnh cửu, hết thảy đều vì lợi ích, bởi vậy Nước Nam Dực cũng đem lễ nghi ra chào đón đại sứ nước Đông Ly.

Lúc này nước Đông Ly vì hòa thân mà đến, tặng đủ quà tặng trân quý, thành ý mười phần. Ngày thứ nhất thiết yến trong cung, sứ thần nước Đông Ly là Tam vương gia thấy Công chúa Anh Dạ liền khen không dứt miệng, công khai khen tặng tướng mạo xứng tầm mẫu nghi thiên hạ.

Mặc dù ý đồ của Tam vương gia đã rõ ràng, song hoàng hậu khôn khéo hiểu đời, nói khách sáo vài câu liền thoái thác.

Ngày thứ hai, sứ thần tiến cung gặp vua, trình đại lễ do nước Đông Ly chuẩn bị, hơn nữa đưa ra ý đồ hòa thân.

Hoàng thượng sớm biết bọn họ muốn cầu Công chúa Anh Dạ làm thái tử phi, song Anh Dạ dù sao là minh châu trên tay hắn. Hắn không đồng ý ngay, nhưng chuyện về hòa thân cũng có vài phần mục đích.

Sau khi bãi giá, Hoàng thượng muốn đi Cung Dục Tường tìm thái hậu thương lượng, nhưng thái giám lại thông báo Bắc Nguyệt quận chúa cầu kiến.

Một năm Bắc Nguyệt khó tiến cung mấy lần, càng khỏi nói cầu kiến. Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi Trưởng công chúa Huệ Văn qua đời, nàng cầu kiến Hoàng thượng.

Hoàng thượng ngẩn ra, lập tức sai người mời Bắc Nguyệt quận chúa vào.

"Quận chúa, Hoàng thượng đang rầu rĩ vì chuyện của nước Đông Ly, ngài vào khuyên nhủ đi, Hoàng thượng chỉ có mỗi Công chúa Anh Dạ là con gái cưng, nếu gả sang nước Đông Ly, haiz, sau này khó mà gặp mặt."

Lão thái giám đi ra truyền lời biết Hoàng thượng thích Bắc Nguyệt quận chúa hơn cả Công chúa Anh Dạ. Nàng là con gái của Trưởng công chúa Huệ Văn, nói một câu không chừng Hoàng thượng sẽ nghe.

Người già dễ mủi lòng, đặc biệt là Hoàng thượng, chờ sau này già đi có lẽ chỉ trông cậy vào Công chúa Anh Dạ có thể làm khuây khỏa.

Cô gái mặc váy màu xanh nhạt đoan trang xinh đẹp nho nhã ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo cong lên, nở nụ cười linh động với lão thái giám.

"Công công yên tâm, ta biết nên nói thế nào." Cô gái chậm rãi tiến vào đại điện, đưa lưng về lão thái giám thì khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Nàng đương nhiên biết nên nói thế nào, có điều không lấy góc độ của Bắc Nguyệt quận chúa, mà là Hồng Liên.

Đi đến giữa đại điện, vừa muốn hành lễ, đã được Hoàng thượng bước tới đỡ.

"Bắc Nguyệt, không cần đa lễ." Hoàng thượng nâng nàng dậy, nhìn gần nàng, cảm giác hình dáng từng nét đều kế thừa từ Trưởng công chúa Huệ Văn, càng cảm thấy vui mừng.

Lần đầu tiên Hồng Liên tới gần hoàng đế Nước Nam Dực như vậy, nghe nói hắn là một vị minh quân, ít nhất trong lúc tại vị, Nước Nam Dực thái bình thịnh thế, trăm họ an cư lạc nghiệp.