Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 937




Đó là Huyễn Linh Thú sao, theo đồn đại chính là thánh thú giữa thần thú.

Có triệu hồi thú như vậy, Mặc Liên đúng kẻ địch khó giải quyết.

Ngày hôm nay muốn giết Hồng Liên, nhưng hiện tại không nhìn thấy Hồng Liên xuất hiện, nghĩ đến phụ nữ kiêu ngạo như vậy không thể trốn, ả nhất định không phải ở nơi này.

Tuy nhiên, đã chọc Huyễn Linh Thú đi ra, hắn cũng không thể không ứng chiến!

Nắm bảo kiếm trong tay, bên người đột nhiên lửa cháy màu tím dựng đứng. Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân xuất hiện trong không trung, hắn nhảy lên, trường kiếm chỉ về Mặc Liên, hỏa diễm màu tím từ mũi kiếm bắn xuyên qua!

Huyễn Linh Thú mang Mặc Liên tránh ra, trên cánh bắn ra ánh chớp khủng bố, không yếu thế chút nào đáp lễ Chiến Dã!

Song phương kịch liệt chiến đấu!

Trong kết giới sẽ không lan ra bên ngoài, có điều chiến đấu quá cường đại, tạo thành chấn động như hủy thiên diệt địa, tự nhiên thu hút dân chúng vây xem.

Chỉ thấy thái tử cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bay lên trời, quanh thân ngọn lửa màu tím bốc lên, dưới chân Hỏa Kỳ Lân đúng là một mảnh biển lửa màu tím, mà một con thú đen nhánh xuyên thấu khỏi biển lửa màu tím, trên cánh ánh chớp đảo qua, Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân dường như không đỡ được, ngã khỏi không trung!

Dân chúng phát ra một tiếng thét kinh hãi, cũng vì thái tử điện hạ mà phát mồ hôi lạnh.

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân kém cấp bậc Huyễn Linh Thú, nhưng thực lực Chiến Dã không thể khinh thường!

Mặc Liên không thể chiến đấu, Huyễn Linh Thú trong chiến đấu cũng cường hãn vô cùng, ánh chớp khủng bố màu đen chỉ cần không cẩn thận dính vào sẽ hóa thành tro bụi!

Trên trán Chiến Dã toát ra mồ hôi hột, hắn có thể ứng chiến, nhưng muốn thắng Huyễn Linh Thú thì ít có khả năng.

Nhưng hắn sẽ không cam tâm bỏ qua Mặc Liên!

Nghĩ đến Bắc Nguyệt chết, trong lòng hắn sao có thể bình tĩnh?

Trường kiếm bổ về phía Huyễn Linh Thú, Chiến Dã xuất ra lực lượng lớn nhất, lửa màu tím thiêu cánh Huyễn Linh Thú!

"Tại sao muốn giết nàng!" Phẫn nộ hét lớn, chỉ có phẫn nộ như vậy mới có thể khiến hắn trở nên cường hãn chiến đấu với kẻ mạnh!

"Nàng cả đời đã bi thương như thế, tại sao còn muốn hoàn toàn phá hủy nàng?"

Huyễn Linh Thú không rõ người này nói cái gì, Mặc Liên giết người nhiều không kể xiết. Nhiều người tìm Mặc Liên báo thù, đáng tiếc, đến nay không ai thành công!

Huyễn Linh Thú không muốn trì hoãn, bởi vậy chuẩn bị giải quyết gọn thái tử, mang Mặc Liên đi chữa thương. Hắn mà bị phá hủy lỗ tai thì nguy rồi.

Cánh mở lớn ra, chơ rợp bầu trời, vô số ánh chớp hội tụ dưới cánh, khủng bố quấn quýt.

"Hóa ra là thánh linh chiến đấu, chẳng trách có uy áp cường đại như thế." Đột nhiên giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

Huyễn Linh Thú cả kinh, tạm thời không quản Chiến Dã, quay đầu lại liếc nhìn.

Chỉ thấy phía sau trên nóc nhà, Lệ Tà mặc y phục trắng phất phơ đứng ở đó, tà tà nhìn bọn họ, tựa hồ đợi thời cơ ra tay.

Hài tử Mặc Liên này xui xẻo rồi.

Huyễn Linh Thú kinh hoảng, lập tức quay người trở về, hình thành xu thế tam giác, giằng co cùng Chiến Dã và Lệ Tà!

Lệ Tà này khác Thái tử Chiến Dã. Tên kia là người của Thành Tu La, lần trước ở Nước Tây Nhung đã muốn giết Mặc Liên. Lúc này chỉ sợ hắn sẽ không thiện lương đến xem.

Chiến Dã chưa từng thấy Lệ Tà, thấy nam tử này đột nhiên xuất hiện, cũng giật mình một cái, nhìn hắn mặc dù mặc y phục trắng phất phơ, nhưng trên mặt có đồ đằng quỷ dị màu đỏ có vài phần quen thuộc, cẩn thận vừa nghĩ, đó là đồ đằng của Thành Tu La!

Người này là người của Thành Tu La sao?

Trong lòng còn chưa ngẫm nghĩ, Lệ Tà lại nhìn bọn họ cười cười, sau đó thối lui đến một bên, để một cái nam nhân mặc y phục đen lạnh lùng đi tới.

Nếu trên đời thật có khuynh quốc khuynh thành, vậy đó là hắn.

Lạnh lùng xa cách, tóc dài bay múa, đôi mắt màu tím như bảo thạch trầm tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn cũng khiến hết thảy buồn bã thất sắc.

Phong Liên Dực!

Từ khi biết Phong Liên Dực chính là tân đăng cơ Tu La vương, Chiến Dã liền biết, không thể coi hắn là Cửu hoàng tử, con tin của Nước Nam Dực. Hắn có dã tâm khuynh nuốt thiên hạ, cũng có năng lực như thế.

Ngay lúc này, hắn đột nhiên xuất hiện tại Nước Nam Dực, không biết ý đồ là gì, nhưng Chiến Dã trong lòng hiểu rõ, bọn họ không phải là bằng hữu.

Thần sắc có một tia sốt ruột, muốn đối phó với cả Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La thì không dễ dàng.

Huyễn Linh Thú cũng có chút kinh ngạc, không ngờ ngay cả Tu La vương cũng tự mình đến!

Nước Nam Dực phát sinh đại sự gì sao? Vì sao người của Thành Tu La xuất hiện?

Hắn chỉ biết Thánh quân đã ở Nước Nam Dực, chẳng lẽ Tu La vương vì Thánh quân mà tới?

Phong Liên Dực ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua Mặc Liên, gặp hắn bị thương, ánh mắt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc.

Bọn họ rất rõ thực lực của Mặc Liên, tuy nhiên có thể khiến hắn mất đi lực chiến đấu, đối thủ kia cường đại đến mức nào?

Nghĩ đến đây liền không tự chủ chuyển ánh mắt về phía Chiến Dã, trong lửa cháy màu tím, thái tử cao quý của Nước Nam Dực cũng đang nhìn hắn.

Xem như ngày cũ quen biết, hôm nay mặc dù lập trường khác nhau, nhưng hai bên vẫn rất lễ phép gật đầu thăm hỏi, hai người đều cùng có khí chất sơ lạnh.

Phong Liên Dực thản nhiên mở miệng: "Thái tử Chiến Dã vì sao một mất một còn với Điện Quang Diệu?"

Chiến Dã nắm chặt bảo kiếm, trên trán gân xanh nổi lên, trầm giọng nói: "Để báo thù cho biểu muội ta!"

"Công chúa Anh Dạ?" Phong Liên Dực vẻ mặt không biến hóa, như nghe tên một người xa lạ, đuôi lông mày cũng không động một chút, "Thái tử Chiến Dã nén bi thương."

Chiến Dã nhíu chặt mi nói: "Không phải Anh Dạ, là Bắc Nguyệt, nữ nhi của Hoàng cô ta!"

Phong Liên Dực giật mình một cái, trong con ngươi màu tím như có vật gì rơi vào, bên trong bình tĩnh vốn mãi mãi không thay bị đánh vỡ.

Hắn nhìn Chiến Dã, hồi lâu mới thì thào nói: "Không thể nào."

"Bệ hạ?" Lệ Tà nhận thấy hắn có chút khác thường liền nhìn qua, chỉ thấy hắn sắc mặt đúng là chưa bao giờ có tái nhợt, đồng tử gắt gao thu nhỏ lại, tựa hồ e ngại chuyện gì đó.

"Ai nói cho ngươi biết nàng chết?" Phong Liên Dực đột nhiên lớn tiếng hỏi.

"Người của Điện Quang Diệu ở đây, ngươi có thể tự mình hỏi bọn chúng!" Chiến Dã cũng cả giận nói.

Vừa dứt lời, Phong Liên Dực đã thoắt cái tới trước mặt Huyễn Linh Thú. Huyễn Linh Thú trong thời gian ngắn không cản được hắn, để hắn xông qua bản thân, đi tới trước mặt Mặc Liên.

Phong Liên Dực tóm cổ áo Mặc Liên gào lên: "Nàng không thể chết được! người của Điện Quang Diệu nếu dám động vào một sợi lông của nàng, ta sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!".

Lỗ tai Mặc Liên đau nhức, ong ong ù ù, căn bản không nghe được hắn nói gì, cũng không nhìn thấy trước mắt là ai, chỉ thấy bản thân bị một người hung hăng tóm chặt nên bản tính hung tàn trỗi dậy, trở tay bắt lất tay của Phong Liên Dực, ánh chớp xẹt qua.

Phong Liên Dực đau nhức buông tay ra, trong đầu hỗn loạn, Mặc Liên phản kháng như chứng tỏ hắn thừa nhận hành vi phạm tội vậy, khiến lòng hắn đau như dao cắt. Chỉ một thoáng, đầu đau như muốn nứt ra, có gì đó ầm ầm rung động, như muốn nổ tung!

Cơn giận làm chúa tể hết thảy, sau khi bị ánh chớp của Mặc Liên công kích, hắn cũng vươn tay, một luồng gió xoáy bén nhọn đánh thẳng về Mặc Liên.

Mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, chỉ có thể dựa vào cảm giác trời sinh nhận biết nguy hiểm mà tránh né, song đối mặt với tuyệt thế cao thủ thuộc tính phong, một khi tốc độ yếu thì chẳng khác nào giao tính mạng ra bên ngoài!

Trong vòng một phần nghìn giây, Mặc Liên muốn rời đi, nhưng đã chậm!

Lúc này, Huyễn Linh Thú không để ý tới đến, đẩy Mặc Liên sang một bên, lấy thân mình chặn lại một chiêu phẫn nộ của Tu La vương!

Graoo...

Tiếng dã thú rít gầm lên, Huyễn Linh Thú ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm tràn ngập sát khí!

Mà Phong Liên Dực không nhìn hắn, bước tới Mặc Liên.