Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 922




Mặc Liên chậm rãi đi tới, ngửi trong không khí có mùi đặc thù, khẽ nhíu mày.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vừa rồi nghiên cứu ít thuốc, không cẩn thận đánh đổ bình thuốc." Trong lòng rất cảm kích Mặc Liên, nếu hắn không kịp thời chạy tới thì bản thân giờ phút này sợ rằng đã động thủ với Thánh quân.

Kết quả tất nhiên là Thánh quân trọng thương, nàng cũng trọng thương.

"Đã trễ thế này, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Nhìn thần sắc Mặc Liên có chút vội vàng, tưởng hắn có việc gì gấp, Hoàng Bắc Nguyệt vội hỏi.

Mặc Liên gãi gãi lỗ tai, nói: "Tuyết rất lớn."

Cửa không đóng, bên ngoài vù vù gió lạnh thổi vào, quả thật rất lạnh, Mặc Liên sợ tuyết lớn nàng không quay về được mới đến sao?

"Cám ơn ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm túc nói, hắn lại cứu nàng một lần, "Chúng ta trở về thôi."

Bên ngoài gió tuyết thổi loạn, không trăng không sao, tuyết trắng chiếu rọi, không có bóng tối che chắn.

Hoàng Bắc Nguyệt mở ô, tự nhiên kéo Mặc Liên đến bên người. Hắn vừa rồi đúng là mạo hiểm gió tuyết mà tới, ô cũng không mang theo, thật là một đứa ngốc.

Nắm tay hắn lạnh như băng, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy khóe miệng hắn mơ hồ có ý cười, liền hỏi: "Cười cái gì?"

Mặc Liên vội vàng lắc đầu, lại làm bộ dáng vô sự.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi nhiều, hơn nữa, toàn bộ tâm tư đảo loạn vì cử động vừa rồi của Thánh quân, trái lo phải nghĩ, mơ hồ cảm giác trong lời nói Thánh quân có chút kỳ hoặc.

Mười chín năm trước, Hồng Liên vẫn là trẻ con, hắn sao có thể thích một đứa trẻ mới sinh?

Trong lời của hắn có chút thâm ý, có điều lúc ấy nàng không có thời gian nghĩ, hiện tại đột nhiên cảm giác trên lưng có chút mơ hồ lạnh lẽo.

Tất cả việc nhỏ không đáng kể bị nàng xâu chuỗi lại.

Năm đó Thánh quân cùng Ngụy võ thần cấu kết, nàng vốn tưởng rằng mười bảy năm trước ngẫu nhiên phát sinh, nhưng lúc phát hiện Thiên Phạt ở Điện Quang Diệu, cái phỏng đoán này có thể bị lật đổ.

Hắn cùng Ngụy võ thần hẳn là cấu kết sớm hơn, bởi vì Ngụy võ thần muốn tu luyện Thiên Phạt, đây không phải công pháp công pháp cấp tốc học được. Không có một hai năm tuyệt đối không làm được.

Lấy bản lĩnh của Thánh quân, muốn đối phó Hiên Viên Vấn Thiên, sao lại dùng gà mờ Ngụy võ thần hỗ trợ, cho nên, Thánh quân bồi dưỡng Ngụy võ thần, không phải đối phó Hiên Viên Vấn Thiên, mà là đối phó Trưởng công chúa Huệ Văn.

Về phần tại sao Thánh quân tìm tới tiểu nhân Ngụy võ thần, chỉ sợ là vì Ngụy võ thần cầu không được Trưởng công chúa Huệ Văn, yên quá mà hóa hận.

Như vậy Thánh quân thu dưỡng Hồng Liên, tuyệt đối không phải mười chín năm trước Thánh quân thích đứa trẻ mới sinh, mà là bởi vì Trưởng công chúa Huệ Văn.

Nàng cùng Hồng Liên dung mạo tương tự, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ huyết thống?

Nàng phỏng đoán như vậy, bởi vì năm đó ngoài Hiên Viên Vấn Thiên, Trưởng công chúa Huệ Văn, Ngụy võ thần và Thánh quân, còn có một nhân vật mấu chốt - Công chúa Hi Hòa!

Nếu nàng có huyết thống với Hồng Liên thì chỉ có thể liên hệ với Công chúa Hi Hòa.

Mọi chuyện xâu chuỗi lại, mặc dù không để chân tướng hoàn toàn hiện lên, nhưng lại chỉ rõ một phương hướng, người trăm phương ngàn kế hại chết Trưởng công chúa Huệ Văn, nhất định là người từng rất quen thuộc.

Không phải bên người thân tộc, chính là hảo hữu chí giao.

Có vết xe đổ từ Thái hậu Văn Đức, nàng vốn không còn cảm giác gì với những âm mưu đấu đá, nhưng bất giác trên lưng vẫn hiện lên hơi lạnh thấu xương.

Những chuyện này, khi nào mới có thể thực sự kết thúc đây?

Đêm đó, sau khi trở về nghỉ ngơi, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn lấy quyển Thiên Phạt ra cẩn thận nghiên cứu. Những tài liệu có màu vàng ấn ký vốn không thể mang ra Tàng Kinh các, tuy nhiên sợ Thánh quân lại đến, nàng liền đánh bạo lấy ra.

Tuy nhiên nàng cũng không dám quá lớn mật, để phòng ngừa, nàng lén sao chép tài liệu lại, sau đó đem tài liệu gốc trở về.

Ban đêm tuyết mịn, nàng đẩy cửa Tàng Kinh các ra, một cảm giác khác thường truyền đến, nàng lập tức nhận thấy trong Tàng Kinh các có người.

Quả nhiên, giương mắt nhìn thấy Thánh quân chắp tay đứng trước cửa sổ, qua sa rèm nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Màu vàng trường bào làm tăng thêm khí phách uy hiếp thiên hạ.

Nàng vừa đi vào, Thánh quân liền mở miệng nói: "Lại đây đi."

Khẩu khí lạnh nhạt, tựa hồ chuyện ngày đó hoàn toàn không xảy ra gì cả.

Nếu hắn thích giả bộ, nàng cũng bồi hắn giả bộ đến cùng, như người không có việc gì. Vẻ mặt thuộc hạ trung thành đi tới bên cạnh hắn, gần tới nửa nước, cùng hắn nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.

Thánh quân quay đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng sắc mặt kính cẩn nghe theo như thế, liền nói: "Hồng Liên, ngươi là đứa trẻ thông minh."

"Đa tạ Thánh quân khích lệ." Nàng kính cẩn nói.

Phút chốc xoay người lại, Thánh quân ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, "Ngươi nên hiểu rõ ý của ta."

"Hồng Liên không rõ." Nàng cẩn thận tỉ mỉ nói.

Thánh quân nhìn nàng, sau lúc trầm mặc mất tự nhiên, hắn khẽ thở dài một tiếng, "Trong lòng ngươi, từ nhỏ chỉ có Mặc Liên."

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cắn một chút môi đỏ mọng, cúi đầu, ánh mắt có chút buồn bã.

"Hắn có điểm gì hơn ta?" Thánh quân đột nhiên thâm thúy hỏi, ánh mắt nhìn nàng, nhưng lại nhìn xuyên thấu qua nàng, như nhìn một người khác.

Hoàng Bắc Nguyệt biết hắn có ám chỉ khác, liền cũng cố ra vẻ bí ẩn đến cùng.

"Hắn mặc dù kém vẻ cao quý thần thánh của Thánh quân, nhưng tình yêu trên thế gian không thể vì tốt hay xấu mà quyết định? Nếu thật sự thích, cho dù hắn là người kém cỏi nhất thế giới, cũng không thay đổi việc ta thích hắn."

Thánh quân kinh ngạc nhìn nàng, tuy có mặt nạ che, song Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, vội vã nhìn hắn một cái, nhưng lại phát hiện Thánh quân sau mặt nạ có một đôi mắt trong trẻo ôn hòa dị thường.

Nàng không nhìn chằm chằm, rất nhanh liền rời ánh mắt.

"Thật không? Cho dù hắn sinh ra thấp kém, thô lỗ man dã, ngươi vẫn thích hắn như thế!" Thánh quân đột nhiên nói.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, vội vàng cười nói: "Thánh quân quên sao? Mặc Liên sinh ra không thấp kém, hắn an tĩnh trầm mặc, không thô lỗ."

"Ta không nói hắn." Thánh quân nhận định cô gái trước mắt là Hồng Liên không hiểu chuyện, bởi vậy không đề phòng nhiều.

"Vậy Thánh quân nói ai?" Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt ngây thơ.

Thánh quân xoay người, để lại bóng lưng lạnh tuyệt "Ngươi hứng thú với phần tài liệu này sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt hoảng sợ, thấy Thánh quân hỏi, sẽ không thể giả vờ không biết, Vì vậy gật đầu.

"Thấy vậy hiểu không?"

"Rất tối nghĩa, bên trong có ký hiệu thuộc hạ chưa bao giờ nhìn thấy, nghiên cứu vài ngày cũng không có đầu mối."

Thánh quân vươn tay đến, cầm tài liệu nàng đang giữ trên tay, nhẹ nhàng mở ra, nhìn lướt qua văn tự phía trên phức tạp cùng ký hiệu, nói: "Cái này kỳ thật chỉ là một tàn quyển không hoàn chỉnh, tu luyện tàn quyển này có thể tẩu hỏa nhập ma."

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng kích động, tẩu hỏa nhập ma, như vậy Ngụy võ thần chẳng phải là...

"Có nghĩa là tàn quyển này không có tác dụng?" Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt tiếc hận.

"Chưa chắc." Thánh quân nói, "Chỉ cần có được Vạn Thú Vô Cương là được phá giải."

Quả nhiên có quan hệ cùng Vạn Thú Vô Cương, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhưng mấy ngày nay nàng cũng dùng Vạn Thú Vô Cương làm thí nghiệm cũng không có hiệu quả gì, có lẽ không có bí quyết, hoặc thời gian không đủ.

"Nhưng Vạn Thú Vô Cương trong tay Nguyệt Dạ!" Hoàng Bắc Nguyệt nói, lúc đầu đánh nhau ở Biệt Nguyệt sơn trang, đám người Mạnh Kỳ Thiên sau khi trở về đã bẩm báo Thánh quân.