Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 880




Phía sau tiếng xé gió rất nhỏ, nếu không phải nhĩ lực cực kỳ nhạy cảm thì không thể nghe được, Hoàng Bắc Nguyệt nhận thấy rõ ràng, lập tức xoay người, cầm kiếm cản lại thanh kiếm sắc đang hướng về phía nàng!

Giữa sương mù hình như có tiếng người hô nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhíu mi lại, tay kia nhanh chóng kết ấn, liền nghe được một tiếng la kinh ngạc, vô số hàn băng ở xa xa bắt đầu ngưng tụ, quấn quanh người đó ở bên trong!

"Hừ! Ở trong ảo cảnh mà vẫn nhìn thấy ta, các hạ quả nhiên là cao thủ tuyệt thế!" Huyền Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên biến mất khỏi hàn băng, giọng nói cười lạnh truyền đến: "Tuy nhiên, hết thảy mọi việc ở trong ảo cảnh của ta đều do ta định đoạt! Thiên địa lệnh cấm, tứ kết hợp nhất!"

Theo tiếng hét lớn của Huyền Dương, bốn phía vang lên tiếng óc ách, không gian như bị vây nhốt lại, sau đó đột nhiên từ bốn phương tám hướng khí đen khuếch tán ra, hòa tan nguyên khí băng của nàng!

Khí đen đi đâu, hàn băng lập tức bị hòa tan, bùn đất dưới chân cũng tan thành nước. Đúng là chất lỏng có tính ăn mòn rất mạnh!

"Ha ha ha! Bắc Nguyệt quận chúa, mười lăm phút sau ngươi sẽ hóa thành một bãi máu loãng! Thoải mái hưởng thụ quá trình này đi!" Huyền Dương lớn tiếng cuồng tiếu ở bên ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng ngước mắt nhìn đỉnh đầu, một tia nguyên khí màu đen đổ xuống mặt nàng. Nếu là người bình thường, bị nguyên khí màu đen dính lên mặt, lập tức sẽ bị ăn mòn, đáng tiếc....

Nàng chậm rãi giơ tay lên, Vạn Thú Vô Cương lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, từng đợt nguyên khí màu đen dày đặc xuất hiện, chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

"Cái gì? Đó là... Huyền Dương đột nhiên kinh hô một tiếng, trong giọng nói run rẩy mang theo vẻ kinh hoảng.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe miệng, "Trước khi chết ngươi có thể nhìn thấy Vạn Thú Vô Cương, coi như là vinh hạnh của ngươi."

Nói xong, một tiếng gào thét bén nhọn vang lên trong rừng rậm Phù Quang, sau đó, trên đỉnh đầu lửa chảy hung mãnh bốc lên, chỉ nghe Huyền Dương kêu thảm một tiếng liền bắt đầu chạy trốn!

"Thần thú! Thần thú a!" Âm Dương Kính mặc dù lợi hại, chỉ cần dùng thuật pháp kỳ dị vây khốn địch nhân, tuyệt đối không người nào có thể thoát thân, cũng không có cách chống cự! Hắn không phải lợi hại nhất, nhưng thuật pháp quả thật khiến người khác khóphòng bị!

Nhiều năm qua gặp vô số cao thủ, thực lực gấp mấy lần hắn cũng có, nhưng không ai địch lại hắn, cho nên huynh đệ Âm Dương Kính mới có địa vị cao bên cạnh Ngụy võ thần. Kể cả những cao thủ cũng không dám trêu chọc bọn hắn!

Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại có khối cổ ngọc thần kỳ - Vạn Thú Vô Cương!

Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, không nhiều người biết Vạn Thú Vô Cương, nhưng bọn hắn thuộc tộc loại âm dương sống trong bóng tối, trước khi ra ngoài thường trốn ở nơi bí mật len lén quan sát biến hóa trên thế gian. Vạn Thú Vô Cương hơn mười năm trước xuất hiện cùng một vị tuyệt thế cao thủ, có thể nói khiến trời đất quỷ thần khiếp đảm, không gì làm khó được! Đáng tiếc không lâu sau, người kia cùng Vạn Thú Vô Cương biến mất, mười mấy năm qua chưa từng xuất hiện! Chuyện này bộ tộc âm dương bọn họ lưu truyền tới nay, là người thừa kế tự nhiên rành mạch từng câu, trưởng bối từng giáo huấn: sau này gặp phải người giữ Vạn Thú Vô Cương, nhất định phải tránh xa, tránh bị diệt tộc. Hắn không ngờ đụng phải người trong truyền thuyết cùng vật này.

Huyền Dương bị dọa nào dám ở lại chỗ này, nhất định bỏ chạy rất xa! Nhưng tốc độ của hắn làm sao sánh được Xích Kim Thánh Hổ?

Tiểu Hổ đã sớm theo dõi hắn, trước khi hắn cất bước chuẩn bị chạy đã vươn móng vuốt lên chụp lại!

Trên móng vuốt mang theo lửa cháy, áo bào âm dương của Huyền Dương lập tức bốc cháy, hắn kêu thảm lăn lộn trên mặt đất, lăn đến giữa băng tuyết dập tắt lửa!

"Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mạo phạm đại nhân, xin đại nhân tha mạng a!" Huyền Dương quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.

Trên lưng Xích Kim Thánh Hổ là Hoàng Bắc Nguyệt, Huyền Dương trong lòng khiếp sợ, người này quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã đột phá thiên địa lệnh cấm của hắn mà đi ra.

Không thể đắc tội, tuyệt đối không thể đắc tội a!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngụy võ thần đâu?"

"Tiểu, tiểu nhân không biết...." Huyền Dương lắp bắp nói.

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Giữ lại kẻ vô dụng làm gì, Tiểu Hổ...."

"Không không không, đại nhân tha mạng, ta nói, ta nói!" Huyền Dương lập tức bị dọa dập đầu như điên, tuy hắn khinh thường kẻ bội bạc, bán đứng chủ nhân, nhưng trước mắt sống chết làm sao cân nhắc nhiều được!

"Ngụy đại tướng quân được mấy cao thủ bảo vệ đã rời đi trước, chúng ta phụng mệnh ở đây bày ra thủ thuật che mắt ngăn chặn truy binh mà thôi."

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi thật chặt, quả nhiên là lão hồ li!

"Đi!" Vỗ vỗ lỗ tai Tiểu Hổ, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.

Tiểu Hổ nhe răng liếc Huyền Dương, Hoàng Bắc Nguyệt nói "Không sao, tự có người xử lý hắn!"

Nghe nàng nói vậy, Tiểu Hổ thoải mái rời đi, lửa vàng thiêu đốt, rất nhanh hướng chạy đuổi về phía trước!

Nhìn bọn họ rời đi, Huyền Dương đặt mông ngồi dưới đất, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hoàn hảo... Cuối cùng bảo vệ tánh mạng.

Không đợi hắn bình phục trống ngực, đột nhiên bên tai truyền đến động sàn sạt quen thuộc, giống như rất nhiều Phù Quang tụ tập cùng một chỗ, tiếng kêu quấn quýt quanh quẩn.

Chờ đã! Phù Quang? Huyền Dương đứng lên thật nhanh, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng lấp lánh, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy rừng rậm trên đỉnh đầu có rất nhiều Phù Quang dũng mãnh lao xuống! Bởi vì số lượng rất lớn, giống như một đoàn ánh huỳnh quang lao xuống, trên lưng Huyền Dương lông tơ dựng đứng lên, không đợi hắn niệm chú đã bị vô số Phù Quang bao vây!

"A.....!!!"

Trong rừng rậm Phù Quang, một tiếng hét thảm vang lên, quanh quẩn bốn phía!

Ở một chỗ khác trong rừng rậm Phù Quang, Ngụy võ thần ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên nhíu mày, hỏi: "Là tiếng của Huyền Dương sao?"

Cao thủ bên người nghiêng tai nghe xong nói: "Chủ công, nghe không rõ lắm."

Ngụy võ thần khuôn mặt bình tĩnh, ánh sáng lạnh lẽo trong rừng rậm Phù Quang chiếu lên mặt hắn càng khiến vết sẹo thêm dữ tợn khủng bố. Nếu đó là tiếng của Huyền Dương, vậy có nghĩa Hoàng Bắc Nguyệt đã đánh bại Huyền Dương và đuổi theo hắn.

Nhóc con đó mà có bản lãnh cao như vậy! không ngờ Trưởng công chúa Huệ Văn nuôi được một nữ nhi có thiên phú như vậy!

"Còn bao xa?" Ngụy võ thần có chút kích động hỏi.

"Chủ công, phía trước là cửa ra rừng rậm Phù Quang." Cao thủ kia quay đầu lại, định giục người phía sau, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện phía sau trống rỗng.

"Hả? Lão Lục bọn họ đâu?" Người nọ kinh ngạc nói, vừa rồi rõ ràng đều theo ở phía sau!

Ngụy võ thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên không có ai, tâm trạng trầm xuống, không ngờ lại có người không một tiếng động tới gần hắn, lặng lẽ xử lý người bên cạnh! Mà hết thảy hắn không phát giác ra!

Trên trán bắt đầu dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, Ngụy võ thần quay đầu nói với cao thủ bên cạnh: "Kẻ địch đến"

Người một khắc trước vẫn ở bên cạnh, giờ phút này liền không thấy!

Mồ hôi trên trán trong nháy mắt chảy xuống, con ngựa bất an trên mặt đất bào hai cái chân liền đứng lại không đi.

Ngụy võ thần cũng không quất con ngựa, ánh mắt hung ác chậm rãi đảo qua, khí thế sắc bén, bản tính hung tàn phơi bày ra.

"Nếu tới, cũng không cần trốn trốn tránh tránh, ra đi!" Ngụy võ thần quát.

Xung quanh im ắng, an tĩnh có chút quỷ dị khiến lòng người phát lạnh, Phù Quang chậm rãi trôi qua.

Ngụy võ thần hừ lạnh: "Hừ! Bắc Nguyệt quận chúa, giấu đầu lộ đuôi luôn là tác phong của ngươi sao?"

"Ha..." một tiếng cười khẽ vang lên, Phù Quang phía trước tản ra, một bóng người mặc đồ đen chậm rãi xuất hiện, hãnh diện đứng thẳng, phía sau thần thú Xích Kim Thánh Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

"thần thú Xích Kim Thánh Hổ cấp bốn." Ngụy võ thần nói, "Có thể cùng loại thần thú cấp bậc này ký hiệp ước, Bắc Nguyệt quận chúa thực lực quả nhiên rất mạnh."

Nghe khẩu khí của hắn có chút lo lắng, nhưng cao thủ bình thường nhìn thấy thần thú đã sớm sợ đến ngất đi rồi, mà Ngụy võ thần lại trấn định như vậy, có thể thấy thực lực của hắn tuyệt đối rất mạnh.

"Ngụy đại tướng quân triệu hồi thú là cái gì, không ngại gọi ra đi, hôm nay ở trong rừng rậm Phù Quang, ta và ngươi phải một phen sinh tử." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Ngụy võ thần nhìn nàng một cái, nhìn thấy trên người nàng chảy huyết, đã nói: "Ngươi bị trọng thương, lão phu không muốn bắt nạt ngươi, tránh ngày sau có người nói lão phu thắng mà không vẻ vang!"

"Một chút tiểu thương, đối phó ngươi vậy là đủ rồi." Không phải nàng cuồng ngạo, mà là vết thương này không yếu hại, vừa rồi đuổi theo nàng đã xử lý qua vết thương, hơn nữa có Vạn Thú Vô Cương khủng bố khôi phục năng lực, nàng tự tin đánh nhau không có vấn đề

"Hừ, đồ con nít, cho là có thần thú bên người là coi trời bằng vung sao?" Ngụy võ thần hừ lạnh nói, "Hôm nay mở mắt nhìn thực lực của lão phu đi!"

Vừa nói, quanh thân Ngụy võ thần đột nhiên tuôn ra từng đoàn chói mắt sấm vang chớp giật, cả tòa rừng rậm Phù Quang như bị đốt sáng lên!

Ánh chớp quá chói mắt, Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay ngăn cản trước mắt, từ khe hở híp mắt nhìn qua, thấy một con Thanh Long từ trời xanh trên đỉnh đầu hạ xuống. Thanh Long cả người bao bọc ánh chớp, trợn mắt kêu rống, trên đỉnh đầu hai cái sừng màu vàng luân phiên bắn ra ánh chớp, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm!

Dưới thân con ngựa của Ngụy võ thần bị ánh chớp đánh trúng, ngã trên mặt đất biến thành than, mà Thanh Long từ trên cây xoay quanh xuống, chiếm giữ khoảng không trên đỉnh đầu Ngụy võ thần, kiêu ngạo nhìn Hoàng Bắc Nguyệt!

Chẳng trách lão này gian tặc Ngụy võ thần này có dũng khí bí quá hoá liều đến rừng rậm Phù Quang, hóa ra có một con thần thú, hơn nữa nhìn thần thú cấp bậc này tuyệt đối không thấp hơn Tiểu Hổ!

Xích Kim Thánh Hổ gầm nhẹ, đó là tín hiệu khi đụng phải cường địch. Hoàng Bắc Nguyệt đặt nhẹ lên cổ của nó, để nó an tĩnh lại.

Ngụy võ thần cười ha ha, nói: "Bắc Nguyệt quận chúa, đây là triệu hồi thú của lão phu, thần thú Lôi Long cấp bảy! Trên đầu của nó có sừng vàng ánh chớp, có thể thay trời trừng phạt bằng sấm sét!"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, không bị khí thế của Lôi Long hù dọa, cũng không lộ ra vẻ mặt chẳng thèm ngó tới, như núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc, luôn duy trì khí độ thong dong.

Thần thú cấp bảy ở trong rừng rậm Phù Quang không nhiều, Lôi Long vừa xuất hiện, Phù Quang tụ tập xung quanh chờ sau đại chiến ăn thi thể liền tan rã, không dám tiến đến, sợ ánh chớp mãnh liệt trên người nó thiêu chết.

Ngụy võ thần không hổ là quan lớn của nước Đông Ly, có thể ở vị trí như hôm nay không thể không có thực lực của chính mình.

Hắn có thể triệu hồi ra thần thú cấp bảy, có thể thấy thiên phú của hắn, đúng là cao thủ số một số hai Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Hắn hiện tại không già, nếu có thể dốc lòng tu luyện, vài chục năm nữa với thiên phú của hắn, tương lai hoàn toàn có thể đối kháng được với Thành Tu La hoặc Điện Quang Diệu, đáng tiếc, ngôi sao tương lai này hôm nay nhất định sụp đổ trong tay nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt trong tay chậm rãi hiện ra lá chắn lửa ngôi sao sáu cánh, thản nhiên nói: "Ra chiêu đi!"

Ngụy võ thần nhìn bộ dáng của nàng, hắn một khi quyết định ra tay, bao nhiêu cao thủ nghe tin cũng sợ mất mật, đứa trẻ ranh này hôm nay cho chết ở đây đi!

"Chịu chết đi!" Ngụy võ thần hét lớn một tiếng, đột nhiên nhảy lên lưng Lôi Long, trong tay ánh chớp ngưng tụ thành kiếm chém về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nhất thời vô số ánh chớp mãnh liệt lao tới!

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tấm chắn lửa ngăn cản, lôi quang đánh vào tấm chắn, hai người tương giao, đều là cao thủ đối cao thủ, nhất thời phát ra vô số đốm lửa, tia lửa văng khắp nơi!

Thần thú cấp bảy có ánh chớp công kích quả nhiên lợi hại! Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác cánh tay có chút không chịu nổi, hai chân rơi vào trong đất, nàng khẽ cắn môi, phía sau Xích Kim Thánh Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, đột kích về phía Lôi Long!

"Tự chịu chết đi!" Ngụy võ thần khinh thường hừ lạnh, phải biết rằng linh thú hay thần thú hoặc ma thú cấp bậc khác biệt, chính là thực lực khác biệt, hơn nữa hai cấp bậc gần nhau đôi khi khác nhau một trời một vực! Mà Tiểu Hổ là thần thú cấp bốn, mà Lôi Long đã là thần thú cấp bảy, thực lực khác biệt không cần nói cũng biết.

Chẳng trách Ngụy võ thần không đem Hoàng Bắc Nguyệt để vào mắt, hắn cảm giác Hoàng Bắc Nguyệt rất lợi hại, tuổi còn nhỏ triệu hồi ra thần thú cấp bốn, nhưng trước mặt hắn, thần thú cấp bốn là cái thá gì!

Lôi Long nhìn thấy Tiểu Hổ lại gần, móng vuốt vươn ra mang theo hàng vạn hàng nghìn ánh chớp đánh về ngực Tiểu Hổ, nhưng Tiểu Hổ không phải ngồi không, nhất thời trên người bốc cháy hừng hực lửa vàng ròng, nó đem toàn bộ lửa cháy dẫn về phía Lôi Long cùng Ngụy võ thần!

Lửa vàng thần thánh rất đặc biệt, so với thuộc tính hỏa nói chung chính là đứng hàng đầu, nếu Tiểu Hổ có thể tu luyện trưởng thành, thánh hỏa tuyệt đối không có nhiều thần thú có thể ngăn được!