Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 70




Toàn thân được bao phủ bởi băng tuyết như vậy nhất định là Linh thú đẳng cấp cao a! Nghe nói ngay cả Linh thú thuộc tính Băng cấp mười một cũng không thể toàn thân bao bọc trong băng tuyết như vậy nữa.

Đầu, đầu Linh thú này rốt cuộc mạnh đến mức nào vậy?

” Tiểu thư mau chạy đi!” Đông Lăng hoảng sợ hô to, trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ phải bảo vệ tiểu thư.

Nhất định là hôm qua đắc tội An quốc công nên hắn phái cao thủ đến lấy mạng tiểu thư.

Bị Đông Lăng giang hai cánh tay che chở phía sau, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Băng Linh Huyễn Điểu có chút im lặng nhìn nhau, không nói nên lời.

Loại đẳng cấp như Băng Linh Huyễn Điểu đã có thể tùy ý khống chế kích thước thân thể của mình. Kích thước bình thường của hắn cũng phải to cỡ một toà cung điện, còn bây giờ chỉ thu nhỏ lại đủ để bước vào phòng mà thôi, cũng vì vậy mà Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc cũng được quan sát kỹ càng Linh thú của mình. Ân, cũng rất đẹp nha.

Trước đây hắn quá lớn đi, nhìn chung chung thì chỉ cảm nhận được vẻ đồ sộ hùng vĩ mà thôi, bởi vậy nàng cũng không có chút khái niệm gì về mặt mũi của Băng Linh Huyễn Điểu cả. Chỉ biết hắn có cái mặt rất bự mà thôi. (chết cười với cách Nguyệt tỷ miêu tả tiểu Băng:D)

Nhưng hiện giờ nhìn kỹ, hắn toàn thân óng ánh tuyết trắng, thỉnh thoảng lóe lên màu băng lam trong suốt, mỗi một một sợi lông vũ đều là do băng tuyết ngưng tụ mà thành, trừ bỏ đôi tròng mắt màu xanh lục, toàn thân từ trên xuống dưới không có một tia tạp sắc.

Hắn lớn lên rất giống thần thú Trung Hoa cổ đại là Phượng Hoàng, lông đuôi thon dài thanh nhã, tư thái kiêu ngạo lười biếng, trên trán điểm xuyết ba sợi Băng Vũ mỹ lệ, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.

Giờ khắc này Băng Linh Huyễn Điểu phi thường kiêu ngạo, nghểnh đầu ưỡn ngực, lười nhác nhìn thoáng qua Đông Lăng, rất có khí phách quân lâm thiên hạ.

” Đông Lăng, hắn tên là Băng, là Linh thú của ta.” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trong ánh mắt hoảng sợ Đông Lăng, đi tới bên người của Băng Linh Huyễn Điểu, vỗ vỗ vào cặp băng dực xinh đẹp của hắn.

Đông Lăng hung hăng nuốt từng ngụm nước bọt, đặt mông ngồi trên giường, há to miệng nhưng cả nửa ngày cũng chưa thốt nổi một lời.

” Chủ nhân, hình như ta lỡ dọa nàng sợ quá mức rồi.” Băng Linh Huyễn Điểu dường như cảm thấy rất hãnh diện vì đã dọa chết khiếp một phàm nhân vậy.

” Không có chuyện gì, nàng sẽ hồi thần nhanh thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một hơi, thấy Đông Lăng vẫn còn ngơ ngác, bản thân nàng liền đi thay quần áo trước.

Quần áo mà Tiêu Vận đưa tới tuy rằng quý báu nhưng lại thuộc dạng hoa lệ, mỹ nữ dạng gì mặc vào cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc trước bộ y phục đó mà thôi.

Bất quá Hoàng Bắc Nguyệt làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dù có mặc vải rách cũng sẽ cho người cảm giác đoan trang tú lệ.

Nàng hôm nay cũng không muốn quá nổi bật, tự nhiên sẽ không ăn mặc lòe loẹt. Mà quả thật từ lúc Trưởng công chúa qua đời, Hoàng Bắc Nguyệt đã không còn được mặc quần áo đẹp nữa.

Lần này tiến cung, nàng cũng không thể mặc một thân trắng thuần đơn sơ như ở nhà được, vì vậy nàng cũng chỉ có thể tùy ý mặc vào y phục do Tiêu Vận đưa tới.

Ngồi trước gương, nàng cũng nhìn kỹ nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó. Một gương mặt nhỏ nhắn thuần khiết, thiên chân vô tà, không chút phấn son. Đôi lông mày không che giấu được vẻ linh động thanh tú, mái tóc đen mượt như lụa tản ra hai bên gò má, lộ ra một đôi mặc mâu sáng ngời hữu thần cùng bờ môi hồng nhuận ngọt ngào. Tất cả vẻ thanh lệ thoát tục này đều hiện lên trên khuôn mặt chỉ mới mười hai tuổi, tựa như mỹ nữ từ trong tranh bước ra, lại phảng phất một chút bóng dáng kiếp trước của nàng.

Vuốt vuốt tóc, Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất đắc dĩ, quần áo nàng còn mặc được chứ tóc thì nàng cũng chào thua. Hai ngày nay nàng chỉ tùy tiện đem tóc buộc lên rồi đi ra ngoài, mà thường nàng cũng mặc áo khoác suốt, nào có ai để ý đâu.

Thế nhưng bây giờ là tiến cung a, ít nhiều cũng phải chải chuốt một chút chứ.

Trong lúc nàng đang đau đầu, một đôi bàn tay lạnh lẽo khẽ cầm lấy cây lược trong tay nàng.