Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 44




” Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy rồi, không biết Thái hậu có còn nhớ hay không nữa, nếu như lão nhân gia đã quên thì…….” ” Không thể để cho Thái hậu quên chuyện này được!”

Tuyết di nương trong ánh mắt lộ ra quang mang cay nghiệt: ” Không những vậy, ta còn muốn cả thành này đều phải nhớ lại chuyện đó!”

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười cười, đúng a, ta đây cũng muốn như vậy.

” Nhưng là……”

Tuyết di nương đảo đảo tròng mắt, vờ hiện ra vẻ do dự: ” Tiện nhân kia hai năm qua cũng coi như phong quang vô hạn. Phủ thừa tướng bên kia cũng vì vậy mà có xu hướng tha thứ cho nàng, nếu để nàng biết ta làm như vậy, chẳng phải là….”

Nhà mẹ đẻ của Tuyết di nương cũng chỉ là một gia đình bình dân ở Mật Dương Hòa mà thôi. Trước kia khi nàng cùng đường mạt lộ thì Huệ Văn Trưởng công chúa đã cứu giúp cả gia đình nàng, còn thu nàng bên người nuôi dưỡng giúp nàng tìm một gia đình tốt mà gả vào. Nào ngờ nàng lại vụng trộm quyến rũ Tiêu Viễn Trình lúc đó vẫn chưa là Phò mã. Thanh danh bị phá huỷ, Huệ Văn Trưởng công chúa cũng chỉ có thể giúp nàng làm chủ, cho Tiêu Viễn Trình cưới nàng về làm tiểu thiếp.

Tuyết di nương vừa không có thân phận lại vừa không có bối cảnh nhưng lại được Tiêu Viễn Trình vô cùng sủng ái, dù sau khi hắn làm Phò mã cũng không hề thay đổi. Chỉ là khi Tiêu Viễn Trình cưới Cầm di nương về, địa vị của nàng mới bị lung lay.

Thêm vào Cầm di nương cũng không chịu thua kém, vừa cưới về không bao lâu đã sinh trưởng tử cho Tiêu Viễn Trình, khiến hắn càng ngày càng yêu thích nàng.

Mãi cho đến khi Tiêu Viễn Trình lấy thêm vài thị thiếp nữa, sinh thêm hài tử cho hắn thì Tuyết di nương mới sinh ra Tiêu Vận. Nếu không phải lúc năm tuổi Tiêu Vận thức tỉnh thiên phú Triệu hoán sư thì bây giờ không biết nàng hiện tại đang chui rúc trong xó nào mặc người khi phụ nữa.

Nhiều năm như vậy, nhờ có Tiêu Vận làm chỗ dựa nên Tuyết di nương mới có thể có địa vị ngang bằng với Cầm di nương, có điều chỉ cần nhắc tới gia thế bối cảnh thì Tuyết di nương đã bị bỏ xa cả ngàn dặm rồi.

Cầm di nương dù sao cũng là thứ nữ của phủ Thừa tướng. Đó là một tòa núi lớn nha! Bởi vậy cho nên Tuyết di nương vô cùng kiêng kỵ thế lực của Cầm di nương.

Nếu như thừa tướng biết nàng giở trò sau lưng để hại con gái hắn thì nàng không chịu nổi sự tra thù đó đâu.

Điểm này đương nhiên Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã cân nhắc qua. Nàng đã dám thiết kế thì tuyệt đối chắc chắn kẻ đó sẽ cam tâm tình nguyện đi vào.

Ho nhẹ hai tiếng, nàng yếu ớt nói: ” Tuyết di, nàng có phủ Thừa tướng làm chỗ dựa, ta cũng có Thái hậu làm chỗ dựa a. Nàng ngược đãi ta nhiều năm như vậy, ta chịu đủ lắm rồi. Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta tự nhiên sẽ đứng về phía của ngươi, nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi cứ nói đó là ý của ta là được.”

Tuyết di nương thiếu chút đã cười ra tiếng rồi. Nàng chờ đợi câu nói này từ rất lâu rồi a. Nha đầu ngu ngốc này qua nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chịu đồng ý rồi.

” Tam tiểu thư, ngươi yên tâm đi. Chỉ cần ta làm chính thất, ta nhất định sẽ coi ngươi như là nữ nhi ruột thịt mà đối đãi.” Tuyết di nương vờ vịt dụ dỗ.

” Nhiều năm như vậy được Tuyết di “chiếu cố”, trong lòng ta thực sự vô cùng cảm kích.”

Tuyết di nương tự tay nhận lấy chén thuốc từ trong tay nha hoàn, mỉm cười: ” Hiện tại ta chỉ mong ngươi mau hết bệnh để chúng ta có thể cùng nhau diệt trừ Cầm di nương, như vậy ngươi sẽ không cần phải chịu khổ nữa!”

Tuyết di nương này cũng không phải là một cái bao cỏ nha (bao cỏ nghĩa là thứ để trưng, không xài được, nôm na là vậy, giống như người ta hay nói “nhỏ A này chỉ là bình hoa” cũng có nghĩa tương tự), thời điểm này còn không quên cho nàng uống một chén thuốc độc. Tâm tư cẩn thận như vậy cũng coi như là một nhân vật không kém a.

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận chén thuốc, thở dài nói: ” Nếu không phải mỗi ngày Tuyết di đều mang thuốc cho ta thì e rằng ta đã sớm ngã xuống rồi.”

Nói xong, nàng lập tức đem chén thuốc uống cạn.

Tuyết di nương này vô cùng giảo hoạt, mỗi lần đều phải tận mắt thấy nàng uống thuốc thì mới chịu rời đi.

” Không có gì, Tam tiểu thư vốn là người có phúc khí mà.” Tuyết di nương thoả mãn nở nụ cười.