Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 397




Sơ suất duy nhất của Hoàng Bắc Nguyệt chính là nàng vẫn chưa biết Quang Diệu Điện Mặc Liên đã được Tiêu Vận dẫn đến, nếu biết nàng cũng sẽ không quyết định như vậy.

Nàng cùng Đông Lăng trở lại Dung Nguyệt Hiên, vừa về tới, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đã lon ton chạy đến, vui sướng chạy vòng vòng quanh chân của Hoàng Bắc Nguyệt.

Đông Lăng thấy vậy cười nói: “Tiểu Hổ, ngươi đừng làm rộn nữa, đi, ta mang ngươi đi ăn cái gì đó.”

Hoàng Bắc Nguyệt đang định đi về phòng chợt dừng cước bộ, quay đầu lại nói: “Tiểu Hổ?”

Đông Lăng ngượng ngùng nói: “Chỉ là thuận miệng gọi mà thôi, Đông Lăng vẫn đang chờ tiểu thư cho đặt tên cho nó đây.”

“Vậy gọi Tiểu Hổ đi, rất tốt mà.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua bộ dáng hoạt bát của tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, cảm thấy cái tên Tiểu Hổ này rất hợp với khí chất của hắn.

Quay đầu định đi về phòng, nàng tình cờ thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu Chức Mộng Thú ngồi trên bệ cửa sổ. Nó lấy một hạt mầm màu đen từ trong cái túi nhỏ ra, dùng đôi tay ngắn ngủn cầm chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm về phương hướng của Phù Quang rừng rậm sụt sịt vài cái, hai tròng mắt ngập nước.

Mới đến một ngày thôi mà đã nhớ nhà đến mức như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nó, nhớ lần đầu tiên bị sư phụ mang đi, nàng cũng từng len lén nhìn về phương hướng nhà mình như vậy.

Nàng đi tới vỗ nhẹ vào đầu tiểu Chức Mộng Thú làm nó “chi” một tiếng nhảy dựng lên, ôm chặt lấy hạt mầm, vạn phần khẩn trương nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt buồn cười hỏi: “Ngươi có tên không?”

“Có thì nháy mắt, không có thì đừng nháy mắt.”

Tiểu Chức Mộng Thú trợn to đôi mắt, không dám chớp lấy một cái.

“Không có tên sao? Vậy ta đây đặt cho ngươi một cái.”

Tiểu Chức Mộng Thú chớp chớp mắt nhìn nàng, tựa hồ đối với việc có tên phi thường chờ mong.

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cả ngày cứ “chi chi nha nha”, vậy cứ dùng mấy từ đó làm tên đi. Ngươi thích Chi Chi hay là Nha Nha?” (My: Nguyệt tỷ, tỷ đặt tên sáng tạo chút đi có được không =­­_­_=)(Dạ: Thể loại người mù đặt tên là đây:)))

Tiểu Chức Mộng Thú chớp chớp mắt, “chi chi nha nha” kêu vài tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt biết là không thể cùng hắn trao đổi, bởi vậy nói: “Thích Nha Nha thì nháy mắt, thích Chi Chi thì không nháy mắt.”

Tiểu Chức Mộng Thú lập tức trợn mắt.

Xem ra là thích Chi Chi rồi. Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên nổi ý muốn trêu đùa nó: “Ngươi thích Chi Chi sao? Ta lại thấy Nha Nha tương đối dễ nghe hơn.”

Tiểu Chức Mộng Thú dùng mấy cái chân ngắn ngủn lon ton đi đến, đem khối hạt mầm màu đen cẩn thận đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt, “chi chi nha nha” vài tiếng, bộ dạng kia rõ ràng là muốn lấy lòng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt rốt cục cười rộ lên: “Chi Chi, ta không hiểu ngươi đang nói gì nha.”

Tiểu Chức Mộng Thú thất vọng, cánh hoa trên người cũng cụp xuống, bày ra bộ dáng ủ rũ.

Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ đầu nó: “Được rồi, không phải ta vẫn gọi ngươi là Chi Chi sao? Nếu ngươi không vui, ta sẽ lấy lại cái tên đó.”

Cánh hoa trên người tiểu Chức Mộng Thú lập tức mở ra, lộ ra cái mặt tròn tròn đang ngây ngốc cười. (My: ta thik bé này quá đi >__
“Tốt lắm, ngươi cũng đi ăn cái gì đi.” Thấy nó cao hứng, không còn nhớ nhà, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cần lo lắng nữa.

Chi Chi đi được hai bước, chuẩn bị từ trên bàn nhảy xuống, hình như nhớ ra cái gì, nó lại xoay người trở về, đem hạt mầm đặt trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, chớp chớp mắt cười với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy hạt mầm nhìn một chút, không biết đây là hạt mầm của thực vật gì, so với ngón cái của nàng thì lớn hơn một chút, đen nhánh, bởi vì được Chi Chi lấy ra chơi đùa mỗi ngày nên vỏ ngoài của nó thập phần nhẵn bóng.