Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1126




Mà năm đó Hiên Viên Vấn Thiên cũng vì đoạt nguyên khí phong của Tu La vương Thượng Mặc Cho mà thuận lợi đạt được Chú ấn Phong, mới có thể vô địch khắp thiên hạ, quét ngang đại lục, phong ấn ma thú.

Hiện tại, Phong Liên Dực lấy một phương thức khác, để ý nguyên khí cho chủ nhân, trợ giúp nàng đạt được Chú ấn Phong.

Nhưng nàng không dám tưởng tượng phương thức này sẽ mang đến hậu quả gì.

Nước mắt Hoàng Bắc Nguyệt làm ướt sũng quần áo nàng, Nến Đỏ yên lặng ôm nàng, thấp giọng nói: "Mọi chuyện đã qua, các ngươi nhất định sẽ có tương lai, nhất định sẽ có..."

Nước Bắc Diệu.

Một luồng ánh sáng tuyết trắng đột nhiên đáp xuống hoàng cung, trong tẩm cung đế vương, đêm an tĩnh cùng ngọn đèn dầu, đêm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua dường như không kết thúc.

Lệ Tà dìu Phong Liên Dực tới long giường, đi một nửa, Phong Liên Dực đột nhiên đẩy hắn ra, chính mình lảo đảo ngã sấp xuống trước long giường.

Cúi đầu thở dốc mấy lần, hắn mới ngẩng đầu, chậm rãi lau mồ hôi trên trán.

"Yểm tới làm gì?" Giọng nói hắn thanh khàn khàn khác thường, hoàn toàn mất đi giọng nói ưu nhã.

Lệ Tà sửng sốt, lập tức nói: "Hắn nói, Tu La vương đừng hòng không đếm xỉa đến."

Phong Liên Dực cười khẽ: "Như vậy chờ xem bọn hắn có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió, khụ khụ khụ..."

Thấp giọng ho khan, hắn nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại cửa tẩm điện, Lệ Tà có cảm ứng, lập tức chợt lóe thân ra ngoài, sau một lát liền kéo Ngụy Yên Nhiên vào.

"Ngươi lén lút trốn ở bên ngoài làm gì?" Phong Liên Dực đã ngồi xuống long giường, giờ phút này ngước con ngươi màu tím lạnh lùng nhìn Ngụy Yên Nhiên.

"Giọng nói Bệ hạ..." Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, nhưng cũng không sợ hãi.

"Không cần ngươi để ý nhiều." Phong Liên Dực lãnh đạm nói.

Ngụy Yên Nhiên nói: "Nghe nói Nước Bắc Diệu thất bại ở Tấn thành, hai mươi vạn đại quân bị đã đánh mất một nửa, thần thiếp lo lắng bệ hạ, cho nên đêm khuya tới thăm."

Phong Liên Dực cười lạnh: "Ngươi sợ Trẫm binh bại như núi, để Nước Nam Dực tiến quân thần tốc, đánh vào Huy Kinh, bắt ngươi làm tù nhân sao?"

Ngụy Yên Nhiên vâng lời không mở miệng, người có bản lĩnh mê hoặc, nhưng kỳ lạ là không biểu hiện ra lúc này, như nữ tử bình thường, không dám nói nhiều lắm.

"Thần thiếp thổi một khúc cho bệ hạ nhé." Ngụy Yên Nhiên thấp giọng nói.

Phong Liên Dực giật mình, không cự tuyệt, môi tái nhợt nhẹ nhàng khép mở: "Nguyệt phách."

Ngụy Yên Nhiên không một tiếng động lấy ra ngọc tiêu của Hoàng Bắc Nguyệt, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi.

Mà Lệ Tà lại ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Phong Liên Dực.

Tiếng tiêu vang lên, chập trùng lên xuống, vi vu vi vu, như khóc như kể.

Hắn dựa vào gối mềm, nhắm mắt lắng nghe, bên khóe miệng mơ hồ có ý cười, khuynh quốc khuynh thành.

Trong tiếng tiêu, hắn đột nhiên thấp giọng nói: "Lệ Tà, Trẫm hôm nay thật vui, chưa bao giờ vui sướng như vậy."

Lệ Tà cụp mắt nghe.

Phong Liên Dực nói: "Nàng đẹp đến kỳ cục, nhìn nàng, ta cứ nghĩ tại sao hết lần này tới lần khác là nàng, người khác tốt hơn nàng, tại sao không là người khác?"

Ngụy Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rất khó hiểu, tại sao hôm nay hắn nói nhiều như vậy, hơn nữa nói trực tiếp? Giống như không e ngại bất kỳ kẻ nào nhìn thấy nội tâm của hắn.

Nàng không hiểu trái tim của hắn, cũng không muốn hiểu, chỉ nghiêm túc thổi một làn điệu ưu thương, tương tư trong tiếng tiêu không biết là người soạn nhạc muốn biểu đạt, hay người thổi tiêu muốn biểu đạt.

"Bệ hạ." Lệ Tà thấp giọng mở miệng "Có chuyện, ta vẫn không hiểu rõ."

"Chuyện gì?"

"Ta tận mắt nhìn thấy Bệ hạ bỏ qua viện ái (yêu thương), vì sao bây giờ còn......"

"Ha ha ha..." Phong Liên Dực thấp giọng cười rộ lên, giọng nói khàn khàn như cây cối chết héo, không có sức sống "Lúc ta lập khế ước bỏ qua Hoàng Bắc Nguyệt, vật khế hẹn là tóc Bắc Nguyệt quận chúa. Ta làm sao có thể bỏ qua nàng? Cả đời này ngay cả chết đều không thể ngăn cách ta với nàng."

Lệ Tà ngẩn ra, lập tức hiểu rõ, nhận mệnh lắc đầu, vẻ mặt cũng bình thường trở lại.

Không nên ôm hy vọng a, haiz... đè nén tình cảm khổ sở, vài vị Tu La vương đều như thế, quả nhiên là mệnh a!

Hắn không thèm nói lại, cúi thấp đầu đứng ở một bên, chờ hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên thổi xong "Nguyệt phách".

Ngữ điệu chậm rãi dừng lại, dư âm còn văng vẳng bên tai, trầm mặc chốc lát, Ngụy Yên Nhiên mới chậm rãi thu hồi bạch ngọc tiêu, dịu ngoan nói: "Bệ hạ thích nghe, Yên Nhiên có thể mỗi ngày đi theo bên cạnh bệ hạ, thổi cho ngài nghe."

Phong Liên Dực nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt hết sức bình tĩnh, trong ngực có chút phập phồng, nhưng lại lắc đầu nói: "Yên Nhiên, Trẫm đã nói Nước Bắc Diệu sẽ không vây ngươi, ngươi muốn đi đâu cũng được."

"Ta không muốn đi đâu, chỉ muốn đi theo bệ hạ." Ngụy Yên Nhiên kiên quyết nói "Ta biết trong lòng ngươi không có ta, nhưng ngươi cưới ta sẽ không tùy tiện bỏ rơi ta."

Lệ Tà có chút thương xót nhìn nữ nhân này, phụ nữ không nhà để về, chính là đáng thương như vậy.

Cô ta không muốn đi, Phong Liên Dực cũng không nói thêm gì, dù sao Nước Bắc Diệu cũng nuôi một người rảnh rỗi như vậy cũng không sao.

Hắn hiện tại rất mệt, không có nhiều tinh lực đi ứng phó trong triều, giữ lại cô ta cũng có thể trấn an một số lão nhân.

"Lệ Tà." Hắn thản nhiên mở miệng "Bắt đầu từ hôm nay, Trẫm phong ngươi làm quốc sư, mọi chuyện đối phó với Nước Nam Dực cùng với ma thú, ngươi có thể toàn quyền làm chủ, không cần xin chỉ thị của Trẫm."

Lệ Tà quì xuống, cung kính nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Phong Liên Dực phất phất tay để hắn lui ra.

Ngụy Yên Nhiên ngồi bên giường, nhìn hắn nửa khép hai mắt, bộ dáng mệt mỏi tùy thời đều ngủ thiếp đi, không nhịn được nói: "Lệ Tà vẫn tâm tồn tại sát ý với Hoàng Bắc Nguyệt, bệ hạ làm như vậy có bất lợi với cô ấy hay không?."

Dương môi cười khẽ, Phong Liên Dực nói: "Không ai có thể thương tổn nàng."

Ngụy Yên Nhiên giật mình, không hiểu lời của hắn, Phong Liên Dực mở to mắt, đột nhiên giơ tay lên, sờ soạng gương mặt xinh đẹp như hoa của cô ta "Không cần lo lắng, ngươi là hoàng hậu Nước Bắc Diệu, cả đời an lạc không lo, không có câu thúc."

"An lạc không lo sao?" gương mặt Ngụy Yên Nhiên đỏ lên, ngượng ngùng nhìn về phía hắn,"Nếu bệ hạ thật sự hy vọng Yên Nhiên an lạc không lo thì ban cho Yên Nhiên hạnh phúc viên mãn mà một phụ nữ muốn đi."

Hai mắt màu tím nhạt nhẹ nhàng chuyển hướng nàng, lẳng lặng nhìn chốc lát, ánh mắt an tĩnh bình thản như vậy không có dao động.

Trái tim Ngụy Yên Nhiên trầm lắng hạ xuống, cười khổ một tiếng, nàng vừa hy vọng xa vời...

Nhưng nàng không cam lòng, nàng sao có thể cam tâm a! Nàng đẹp như vậy, không thua bất kỳ kẻ nào, nàng hẳn là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của nàng mỗi lần đều đùa giỡn trước mặt!

Không cam lòng a!

Nàng nắm chặt tay, cố lấy dũng khí cúi người xuống, chủ động dâng lên môi mềm mại cùng thân thể.

Mị thuật nàng tu luyện tới cảnh giới này, nào có nam nhân có thể chống cự được nàng mị hoặc tới như vậy?

Thân thể mềm mại như không xương, mềm ngã vào trong lòng hắn, môi vừa gặm vừa cắn hắn, tay kia lặng lẽ dò xét vào vạt áo hắn, dùng hết ngón tay khiêu khích, đốt lửa...

Nàng tin tưởng mị lực của mình có thể khiến hắn thần hồn điên đảo, dục tiên dục tử.

Nàng cũng cảm giác hơi thở hắn hơi nặng nề, hắn là nam nhân bình thường, không có cảm giác mới lạ!

Trong lòng có Hoàng Bắc Nguyệt thì thế nào? Chỉ cần lâm vào trong mị hoặc dịu dàng của nàng, hắn sẽ phát hiện, phụ nữ như Hoàng Bắc Nguyệt kỳ thật chỉ như một chén nước sôi, không có chút thú vị nào!

Sắp thành công khơi mào lửa của hắn thì đột nhiên hắn tỉnh táo ra tay, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Quần áo Ngụy Yên Nhiên đã bừa bộn, búi tóc cao nhã cũng tán loạn, trên môi son cũng lem nhem, đôi mắt như nước hồ mùa thu sợ sệt nhìn hắn.

Phong Liên Dực thản nhiên sửa sang lại vạt áo chính mình, mặt không thay đổi "Ngươi đi ra ngoài đi."

"Tại sao?" Ngụy Yên Nhiên đỏ mắt, nước mắt tuôn rơi xuống, làm ướt khuôn mặt chỉnh trang đẹp đẽ "Ta có chỗ nào không tốt sao?"

"Ngụy Yên Nhiên, ta hỏi ngươi, ngươi thích ta sao?" Phong Liên Dực tỉnh táo lên tiếng.

"Thích!"

"Vậy ngươi yêu ta sao?"

Nàng do dự một chút, vừa định trả lời "yêu", nhưng hắn lại nhẹ nhàng cười, khuynh thành tươi cười "Ngươi chỉ không cam lòng thôi, ngươi muốn yêu ta để thỏa mãn cảm giác của ngươi."

"Thực sự yêu một người là bỏ tất cả dục vọng cùng dã tâm ra ngoài, ngươi muốn vì nàng làm hết thảy, cho dù là buông tha cho nàng, đẩy nàng ra. Chẳng lúc nào không cam lòng, cho đến lúc này, trái tim của ngươi đều bị nàng đào đi, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn làm một người không có trái tim."

Nghe lời của hắn, Ngụy Yên Nhiên hé mở môi đỏ mọng, thì thào nói: "Tình yêu như vậy thật kỳ quái."

Phong Liên Dực mỉm cười, xem ra người ngoài chắc không hiểu được.

Xoa nước mắt trên mặt, Ngụy Yên Nhiên bị tổn thương tự tôn, chủ động hấp dẫn lại bị lạnh lùng đẩy ra, chẳng cái gì so sánh được thương tổn này.

Nàng đứng lên, hút cái mũi đi ra ngoài, để trong phòng lại lâm vào an tĩnh.

Phong Liên Dực chậm rãi nằm xuống, trong lòng bàn tay, nguyên khí phong yếu ớt lưu động, hắn nâng đến trước mắt nhìn, nguyên khí vô hình lặng lẽ quay nửa vòng, sau đó hóa thành làn sương khói biến mất.

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***