Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi

Chương 57




Thành Tử Nguyệt - Minh Nguyệt hồ.

Là nơi nổi tiếng vùng giang nam phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, có Minh Nguyệt hồ ngày xưa chính là nơi Thương Lam Đế gặp Hoàng hậu, xây nên mối tình ngọt ngào vĩnh Cửu,

Nên hồ Minh Nguyệt cũng là nơi hẹn ước hoặc điểm dừng chân của các cặp đôi muốn sống tới răng lông đầu bạc.

Người đời thường đồn đãi rằng nếu hai người yêu nhau chèo thuyền trên Hồ mà gặp được Kỳ Duyên hoa sẽ được chúc phúc.

Kỳ Duyên hoa nghe nói là cực kỳ xinh đẹp có màu vàng tựa ánh trăng tỏa ánh hào quang lấp lánh nhưng điều kiểm tra qua sách cổ lại không hề có loại hoa này nên mọi người gọi nó là Kỳ Duyên. Cũng là Tuỳ duyên sẽ gặp được.

Nàng cũng muốn nhìn xem bông hoa đó ra sao. Nên hai người quyết định sẽ buổi tối sẽ đi du thuyền trên hồ. Bọn họ nghỉ chân tại khách điếm đệ nhất thành Minh Nguyệt.

Minh Duyệt khách điếm cực kì sang trọng , nàng phát hiện hầu như tất cả từ tên thành đến khách điếm, tửu lâu trà quán điều để tên bản hiệu có chữ Minh hay Nguyệt. Lãnh Tứ nói họ điều dựa vào hồ Minh Nguyệt mà đặt tên.

Chuyến đi này Lãnh Tứ và Lãnh Tam cùng đi theo, Lãnh Nhất thì khỏi nói lúc nào cũng như hình với bóng không rời Lãnh Thế Tuyệt. Chỉ để lại Lãnh Nhị và Lãnh Ngũ ở lại Vương Phủ. Lãnh Tứ đưa một cái thẻ bằng ngọc khắc lão bản liền tươi cười tiếp đãi

" ta muốn bao một lầu cao nhất " trực tiếp ném cho hắn một sắp ngân phiếu

" vị khách nhân này trước ngồi nghỉ ngơi, tiểu nhân sẽ cho người dọn dẹp ngay" cầm sắp ngân phiếu mỗi tờ là một trăm lượng bạc sắp này cũng khoảng vài chục tờ ah

" lên lầu chuẩn bị đi " y gọi vài tên tiểu nhị qua phân phó.

" Không biết vị khách nhân này muốn ở lại bao lâu? Xin đừng hiểu lầm. Ở kế bên là tửu lâu của Minh Duyệt các vị có thể thoải mái ăn uống, còn có nhã gian có thể ngắm Minh Nguyệt hồ, tiểu nhân chỉ muốn hỏi để phân phó chuẩn bị cho các vị chu đáo."

" cái này cũng tuỳ Gia và phu nhân, nhưng chắc khoảng 3-4 ngày thôi. Ông cứ dành nhã gian đó lại ta sẽ chịu chi phí. "

" Dạ, tiểu nhân lập tức chuẩn bị, các vị khách nhân chắc đã mệt mỏi, hãy lên phòng nghỉ ngơi chóc lát tiểu nhân sẽ phân phó đầu bếp chuẩn bị thức ăn, khi nào các vị muốn dùng thiện xin hãy phân phó tiểu nhân lập tức sai người dọn lên "

" được "

" Tiểu Đông dẫn các vị khách nhân lên lầu "

" xin mời các vị đi theo tiểu nhân " một tên tiểu nhị bước đến dẫn đường.

" Ta sẽ đi gọi Gia " lúc này mọi người mới chú ý đến chiếc xe ngựa lưu ngoài cửa lúc nãy thấy hai người bước vào quý khí bức người là một đại nhân vật, nhưng đại nhân vật này chỉ là thuộc hạ thì chủ nhân còn cao quý mức nào ah.

Chỉ thấy màn xe vén lên một nam nhân mặc y phục màu tím bước xuống, gương mặt anh tuấn hiên ngang, khí thế lẫm liệt. Trong lòng ôm một nữ nhân không rõ mặt cất bước đi vào

" Còn không dẫn đường " Lãnh Tam nhẹ quát tên tiểu nhị vẫn còn ngẩn ngơ.

" ách dạ! " Rồi lập tức chạy tới trước dẫn đường.

Đến lúc Nhược Ly tỉnh dậy đập vào mắt là màn giường màu hồng, giương mắt nhìn xung quanh một lượt là một căn phòng trang nhã nhưng thập phần sang trọng. Của kẹt một tiếng mở ra

" tỉnh rồi sao? Đói bụng không? Dậy rửa mặt ta mang nàng đi dùng cơm, mèo lười ngủ say như vậy "

Sủng nịnh kéo nàng vào lòng vắt khăn lau mặt cho nàng, lúc nãy biết nàng sắp tỉnh nên gọi người mang nước đến không muốn quấy rầy nàng nên hắn ra ngoài đợi lấy nước.

" Ukm, ta ngủ thật lâu sao? Thật đói bụng " Tiểu Hoa cũng chi chi xoa bụng kháng nghị.

" Không lâu, gần 2 canh giờ thôi, đến ta mang nàng đi " Rồi ôm Nhược Ly ra khỏi phòng, bọn Lãnh Nhất đã ở cửa đợi sẵn.

Khi họ đến là sáng sớm, giờ cũng tới giờ dùng bữa nên khách sảnh đông người hơn rất nhiều, lúc Lãnh Thế Tuyệt bước xuống đưa đến rất nhiều ánh mắt tò mò đánh giá khi nào mà Tử Nguyệt thành có nam nhân anh tuấn như vậy ah .

Không thèm chú ý đến những ánh mắt đó, Lãnh Thế Tuyệt ôm Nhược Ly một đường bước đến tửu lâu kế bên, thật ra những người ngồi dưới sảnh điều là khách trọ. Còn sảnh kế bên thì khách vãn lai lẫn khách bản địa điều có.

Trực tiếp bước lên nhã gian đi đến nhã gian cao nhất nhìn ra Hồ Minh Nguyệt. Tiểu nhị kêu người dọn thức ăn lên.

Lãnh Thế Tuyệt cùng Nhược Ly bước đến ngồi trên nhuyễn tháp

" thật đẹp!" Nhược Ly hơi khựng lại, thật quen thuộc. như đã từng thấy qua, đúng rồi là giấc mơ. nàng đã từng thấy hồ Minh Nguyệt

" chẳng phải nàng muốn kỳ Duyên hoa sao? Ta đã sai Lãnh Tứ tìm thuyền, tối nay ta cùng nàng du thuyền có được không? làm sao vậy? Nàng khó chịu ở đâu sao? " Lãnh Thế Tuyệt thấy nàng thất thần lo lắng hỏi

" Không có gì, chỉ cảm thấy như đã từng nhìn thấy qua. Nhưng cũng không rõ nữa, hôm qua thiếp đã mơ thấy nơi này, chắc là chờ mong quá, nên mới nằm mộng thôi " cười cười bỏ qua chuyện này.

" Thật không có gì? Không được phép gạt ta "

" Hi hi, không dám, không dám, vậy bọn Lãnh Nhất có đi du hồ cùng chúng ta không? "

" bọn họ sẽ đi riêng chỉ ta với nàng một chiếc thuyền nhỏ "

" vậy ai sẽ chèo thuyền? Đừng nói là chàng nha! " ngạc nhiên hỏi

" ngốc! Nàng tưởng tướng công của nàng chỉ biết cầm gươm sao, ta từng chèo thuyền rồi " là vì muốn đi với nàng mới học mà thôi, nhưng hắn sẽ không nói.

" oa tướng công thật giỏi nga! " ánh mắt sùng bái nhìn Lãnh Thế Tuyệt.

" khụ! Dùng cơm đi không phải nói đói bụng sao? " che dấu mất tự nhiên đi, lãng sang chuyện khác. Vẫn dễ ngượng như vậy, chàng tưởng ta không biết sao? Thật đáng yêu mà. Cười tủm tỉm nhìn đến mức Lãnh Thế Tuyệt chân tay luống cuống mới thu hồi tầm mắt ngoan ngoãn ăn cơm.

Tiểu Hoa nhảy lên đĩa Gà nướng ăn ngon Lành. Tiểu Xích thì ăn một chút thịt sau đó tìm rượu uống. Bọn Lãnh Tứ và Lãnh Tam nhìn hai con vật nhỏ trân trối. Lãnh Nhất thì nhìn lâu thành quen không biểu hiện gì.

Khi bọn họ đang ăn một nửa thì nghe tiếng ồn ào ngoài cửa là tiếng tiểu nhị và một vài người khác.

" Kỷ tiểu thư vạn vạn không thể, trong đây đã có các vị khách nhân khác bao lại rồi, hiện giờ đang dùng bữa bên trong, người đừng làm khó tiểu nhân. "

" ta mặc kệ! Hôm nay ta muốn nhã gian này,có hay không có ta điều muốn đuổi bọn họ qua phòng bên là được, ta trả gấp đôi " giọng nói kia thập phần ngang ngược.

" xin thứ lỗi Kỷ tiểu thư, Bổn điếm đã nhận lời cho các vị khách nhân bên trong bao lại, sẽ không nuốt lời mà đắt tội với họ được. Hay người sang nhã gian kế bên nơi đó cũng là nhìn ra hồ Minh Nguyệt phong cảnh cũng thập phần xinh đẹp ah!" lão bản lúc này cũng lên đến

" ngươi không dám đắc tội họ mà giám làm phật lòng Bổn tiểu thư sao? Có tin ta kêu cha sai người đến dẹp luôn tửu lâu này không? Tránh ra! " nói rồi động thủ xô cửa đi vào.

" các ngươi lập tức cút ra ngoài cho bổn tiểu thư, tiền ăn uống hôm nay Bổn tiểu thư thanh toán cho các ngươi..... " đang nói bỗng nhiên dừng lại , hảo suất ah, chưa bao giờ thấy người lớn lên tuấn tú như vậy! Lúc nãy có người nói Tử Nguyệt thành xuất hiện một nam nhân anh tuấn như Thiên nhân nàng còn không tin.

" Ngươi ở lại, những người khác điều cút đi, "móc ra một sắp ngân phiếu ném lên bàn. Bọn người kia vẫn ăn uống bình thường xem như nàng chưa hề tồn tại, cơn bực tức xuất hiện.

" chê ít sao? Hảo" lại lấy thêm một sắp ngân phiếu nữa điều là một trăm lượng quăng xuống bàn,

Lãnh Tứ nhìn nhìn thu vào. Có tiền thì lấy thôi. Nàng ta thấy vậy càng khinh thường cũng chỉ là đồ ham lợi mà thôi. Nhưng lấy thì đã lấy bọn họ lại vẫn ngồi im tiếp tục ăn.

" người đâu đem bọn chúng lôi ra cho ta! " tức giận thét lên Mấy gia đinh tiến tới muốn lôi bọn họ nhưng người chưa kịp động thì đã bay ra ngoài cửa hết rồi.

" các Ngươi! Dám động thủ với người của Bổn tiểu thư, đừng tưởng Bổn tiểu thư muốn hắn thì lên mặt, lên đánh cho ta, đến khi nào bọn hắn quỳ xuống mới thôi " lúc này thì 4 người cận vệ bên người nàng mới vung kiếm động thủ.

" Đừng giết chết " Lãnh Thế Tuyệt nhẹ nói. Lãnh Tam gật đầu rồi bước ra chỉ dùng tay không trong vòng mười hô hấp 4 người đã bay ra khỏi Minh Duyệt lâu. Giờ chỉ còn lại Kỷ tiểu thư kia cùng 2-3 cô nương khác và vài nam nhân tuấn tú đi sau nàng lúc nãy.

" cút đi! Lần sau còn để ta gặp lại ngươi sẽ không dễ dàng như vậy " Lãnh Tam lạnh lẽo quát lên làm nàng ta hồi hồn chạy chối chết.

" cái này bồi thường thiệt hại, đủ chứ? " Lãnh Tứ lấy trong ngực sắp ngân phiếu vừa rồi nàng ta đưa, đưa cho lão bản.

" dạ dạ đã đủ, đã đủ rồi " đến khi thu dọn xong mọi người ngồi ngắm hồ Minh Nguyệt Nhược Ly mới vừa đánh giá Lãnh Thế Tuyệt vừa cười xấu xa

" ta nói này Thế Tuyệt, chàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt nữa rồi... Haizz ta có nên tìm một cái mặt nạ cho chàng không ah? "

" nàng đó!" gõ lên trán nàng một cái mắng yêu.

" ui! Không được gõ nữa nếu không sẽ u lên đấy " chu môi kháng nghị. Nhìn nàng đáng yêu như vậy Lãnh Thế Tuyệt cười ngọt ngào ôm nàng vào lòng ngắm cảnh hồ, hai người chỉ lẳng lặng ngồi ôm nhau nhưng lại hài hoà dị thường.

" Có muốn đi dạo không? Tướng công mang nàng đi " cầm tựa lên đầu nàng nhẹ vuốt ve tay nàng khẽ hỏi.

" muốn, nhưng nương tử hôm nay mệt mỏi, tướng công ôm nương tử đi chơi có được không? " nhõng nhẽo lên tiếng.

" được, sẽ ôm nàng, ôm đến khi nào ta không ôm nổi mới Thôi " dịu dàng ôm hôn lên tóc của nàng nói

" Hi hi, yêu chàng nhất! "

" ta cũng vậy. Giờ đi thôi " Lãnh Tứ đã chuẩn bị xong xe ngựa. Lãnh Thế Tuyệt lần nữa ôm Nhược Ly xuống lầu ra cửa. Bởi vì bọn Lãnh Thế Tuyệt quá bắt mắt, gây chú ý.

Không biết là lời đồn bắt nguồn từ đâu đã đồn đãi khắp Tử Nguyệt thành, có một nam nhân cực kì tuấn tú, thân phận cũng là quý nhân có thể bao cả một lầu cao nhất của Minh Duyệt khách điếm.

Ai không biết chỉ một phòng ở minh Duyệt đã đủ cho nhà bình dân ăn nửa năm rồi. Lại mang theo nương tử đi đứng không tiện đến du ngoạn Tử Nguyệt thành, chưa ai thấy gương mặt nàng ta, có người đoán xinh đẹp tựa Thiên tiên, có người nói nàng ta thập phần xấu xí... Vv và Vv.... Đồn đãi khắp cả thành.

Nhược Ly mà biết chắc cười chết, không ngờ nổi vì tuỳ hứng mà gây ra tin đồn như vậy ah. Nhưng nàng lại không biết.

Đi dạo trên con phố đông đúc nhất thành Tử Nguyệt, vẫn là Lãnh Thế Tuyệt ôm nàng. Vì không muốn quá gây chú ý nên Nhược Ly dùng khăn lụa che lại gương mặt. Lúc đi được một đoạn gặp được một cái cổng đá thật lớn khắc chữ Tử Nguyệt thành đầu Nhược Ly bỗng đau dữ dội

" uh, đầu đau quá! "

" Ly Nhi, Ly Nhi...."

" Phụ thân, trên đó chữ thật lớn "

" sao con biết đó là chữ? " một Trung niên nhân ôn hòa, ôm đứa bé lên

" con thấy phụ thân viết mà" chu môi ra

" vậy Vũ Nhi có biết đó là chữ gì không? "

" con biết nó nhưng mà nó không có biết con" giọng nói dễ thương của nữ hài tử làm người ta yêu thích

" Hảo là nó không biết Vũ Nhi, nhưng mà nó biết phụ thân, Vũ Nhi có muốn biết không? "

" có ạ"

" là Tử Nguyệt thành "

" tử nguyệt thành " lập lại lời của phụ thân.

" con lại quấy phụ thân phải không? " một phụ nhân thật xinh đẹp bước đến.

" mẫu thân hư! Vũ Nhi mới không có quấy phụ thân! " nho nhỏ kháng nghị.

" Hảo là mẫu thân hư, đến mẫu thân ôm con " tiếp đứa bé từ tay của phụ thân nó.

" Bất Hối, Nhị Thúc gọi chàng kìa" Không xa là một nam nhân cao to nhưng cũng rất anh tuấn đang vẫy tay

" Tiếu thúc thúc, Tiếu thúc thúc "

" phải gọi nhị thúc, không được gọi tên nhị thúc như vậy" mẫu thân bé khẽ trách. Chu môi ra nhưng không dám gọi nữa.

" Vũ Nhi ngoan phụ thân đi một chút liền trở lại " chỉ thấy hắn quay lưng bước đi càng lúc càng xa, nàng gọi mãi nhưng vẫn không quay lại, cảnh vật bỗng nhòe đi...

"Phụ thân, phụ thân.... "

"Ly Nhi tỉnh tỉnh, đừng làm ta sợ " Lãnh Thế Tuyệt nắm chặt tay nàng khẽ lay. Nàng làm hắn sợ chết khiếp lúc nãy đi được một lúc nàng bỗng ngất xỉu, hắn đưa nàng đến y quán, đại phu nói nàng bị cảm nắng và không nghỉ ngơi đủ, uống một vài than thuốc chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ khỏi.

Mang nàng về khách điếm đã gần một canh giờ rồi. Giờ thấy nàng vừa khóc vừa nói mớ làm hắn sợ hãi lay tỉnh nàng.

" Ngoan không sao, có ta ở đây, đừng khóc, ngoan! " ôm lấy nàng muốn xoá đi bất an trong nàng.

Nhược Ly không biết vì sao lại khó chịu như vậy. Tựa như có gì đó đè ép tâm nàng làm nước mắt nàng cứ rơi. Người nàng thấy trong giấc mơ đó là ai? Tại sao lại thân quen như vậy, là ai? Hít một hơi bình tĩnh lại.

" Không sao, không sao có ta đừng khóc nữa " Lãnh Thế Tuyệt đau lòng muốn chết, mỗi giọt nước mắt của nàng như một cây kim đâm vào tim hắn vậy.

Thấy hắn lo lắng cho nàng như vậy cảm giác thật hạnh phúc biết bao, Đưa tay ôm chặt lấy Lãnh Thế Tuyệt tựa vào lòng hắn thật ấm áp làm tâm nàng yên tỉnh lại. Hai người ôm nhau thật lâu, đến khi nghe tiếng gõ cửa mới nhẹ buông nhau ra

" vào đi " " Lãnh Nhất bưng một chén thuốc đến.

" để đó đi "Lãnh Nhất để chén thuốc lên bàn rồi im lặng ra ngoài

" nàng bị cảm nắng rồi, uống chén thuốc sau đó ăn chút cháo, nghỉ ngơi mai sẽ khỏi "

Nhìn hắn dỗ nàng như đang dỗ hài tử nàng thấy ngọt ngào không thôi, dù thuốc khó uống nàng vẫn uống từng muỗng một, lại ăn chút cháo, rồi Lãnh Thế Tuyệt đỡ nàng nằm xuống bảo nàng nghỉ.

Đưa tay nắm lấy tay Lãnh Thế Tuyệt " ôm thiếp ngủ có được không? " nủng nịu lên tiếng.

" được " cười sủng nịnh rồi cởi ngoại bào lên giường ôm lấy nàng cầm tựa lên đầu nàng đặt xuống một nụ hôn lên tóc nàng

" ngủ đi, ta ôm nàng " dù không mệt lắm nhưng mắt nàng dần khép lại, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.