Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường

Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường - Chương 19: Thoải mái như vậy à




“Muội nghe không hiểu… Tam tỷ đang… Đang nói cái gì… Tam tỷ… Tỷ đang hoài nghi… Hoài nghi muội sao?”

Trong lòng Phượng Tĩnh Vũ hoảng hốt, trên mặt trắng bệt.

“Đang nói gì thế. Ta không cho phép cô nói xấu Tĩnh nhi.”

Phượng Tĩnh Vũ vừa dứt lời, Quý Minh Thành liền ôm lấy nàng run lẩy bẩy, trợn mắt nhìn Phượng Trường Duyệt.

“Cô hãm hại nàng còn chưa đủ sao? Trước mặt nhiều người như vậy dĩ nhiên lại nói xấu nàng.”

Phượng Trường Duyệt nhìn thẳng cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người nhìn về phía thành chủ, trên mặt trầm tĩnh, nhưng tay lại chỉ về phía Phượng Tĩnh Vũ.

“Các ngươi không phải muốn được gọi là công bằng sao? Tốt thôi, tự ta sẽ cho các ngươi thấy trong này có vấn đề gì.”

Bóng người nàng nhanh chóng lóe lên, mấy người đều không kịp phản ứng nữa, lúc thấy rõ, Phượng Trường Duyệt đã đứng trước người Phượng Tĩnh Vũ cùng Quý Minh Thành, kim quang trong tay lóe lên, đâm về phía Phượng Tĩnh Vũ.

Quý Minh Thành cảm nhận được động tác của Phượng Trường Duyệt, muốn mang theo Phượng Tĩnh Vũ né tránh, nhưng mà nháy mắt thân thể đột nhiên lại cứng ngắc.

Trong nháy mắt, Phượng Trường Duyệt đã hoàn toàn vung lên chủy chủ, cắt lòng bàn tay phải Phượng Tĩnh Vũ ra.

“To gan. Cô dám…”

Giọng nói Phượng Thiên đột nhiên biến mất, mặt đầy mờ mịt ngạc nhiên nhìn Phượng Tĩnh Vũ, không, là lòng bàn tay của nàng.

Lòng bàn tay tinh tế trắng nõn của nàng, bị một vết đao vắt ngang, mà chảy ra bên trong, lại là máu đen quỷ dị.

Thành chủ đột nhiên như bị người nào đó cho một quyền, sững sờ nhìn vết máu màu đen kia.

Tâm Phượng Tĩnh Vũ đột nhiên căng thẳng, nàng dựa vào lồng ngực của Quý Minh Thành, sắc mặt nghi hoặc mà vô tội:” … Làm sao thế?”

“Thực cốt” vô sắc vô vị, huống chi nàng đã giấu đi hoàn toàn, vốn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, tại sao bọn họ nhìn nàng như vậy?

“Minh Thành… Tay ta đau quá… Minh Thành? Chàng làm sao vậy?”

Nàng quay đầu nhìn về phía Quý Minh Thành, muốn hỏi ý kiến, lại phát hiện con ngươi Quý Minh Thành bỗng co rụt lại, sắc mặt hơi thay đổi.

Nàng bắt đầu lo lắng, khóe miệng giựt giựt, hỏi: “Mọi người…”

Chợt Quý Minh Thành đứng lên, lùi mấy bước về phía sau, nhìn vào ánh mắt nàng giống như nhìn một người xa lạ, thậm chí còn căm ghét.

Trong lòng nàng bỗng hoảng hốt, bất lực nhìn bốn phía.

“Tĩnh nhi, nói với ta, ngày hôm nay nàng, không có gạt ta.”

Bỗng nhiên Quý Minh Thành lên tiếng, lúc này trên mặt không còn nụ cười ôn nhu nhìn nàng như trước đây nữa, ngữ điệu nguội lạnh, tựa như một tảng đá nện xuống ở trong lòng nàng.

Nàng lắc đầu, nước mắt đầy mặt.

“Ta không biết chàng đang nói cái gì… Minh Thành, chàng đang hoài nghi ta sao? Chàng làm sao có thể…”

“Nói thật đi.”

Bỗng nhiên vẻ mặt Quý Minh Thành trở nên tàn nhẫn, kéo theo sự âm trầm nàng chưa từng thấy.

Nàng đang muốn mở miệng, lại bị thành chủ ngắt lời.

“Phượng Tĩnh Vũ. Độc tính “Thực cốt” rất cao, cô lại dám mang đến võ đài?”

Cái gì?

Sắc thần Phượng Tĩnh Vũ trong nháy mắt hết sức suy sụp, cả người run rẩy. Làm sao có thể bị phát hiện? Rốt cuộc nàng nhầm lẫn chỗ nào?

Nàng cúi đầu theo bản năng nhìn bàn tay của mình, đột nhiên nhận ra có gì không đúng, lập tức ngẩng đầu lên, thế nhưng mà đã chậm.

Một tia mong đợi cuối cùng trong mắt Quý Minh Thành biến mất, nàng lại nhìn thì, nàng đã không thể hiểu ánh mắt của hắn nữa.

“Tuy rằng “Thực cốt” vô sắc vô vị, thế nhưng bởi vì độc tính quá mạnh, thời gian thả ở trong tay dài, cho dù cách lớp vải, cũng sẽ khiến máu trong lòng bàn tay biến thành màu đen, ở giữa còn hiện ra một màu lam.”

Giọng nói Phượng Trường Duyệt lạnh lẽo vang lên, thân thể Phượng Tĩnh Vũ bỗng nhiên mềm nhũn.

“Ngươi giả vờ đầu hàng, cho rằng ta sẽ lơ là cảnh giác, lúc nằm dưới đất thừa dịp đem “Thực cốt” ném về phía của ta. Nếu ta đúng lúc vận linh lực, như vậy không chỉ có lục phủ ngũ tạng đau nhức, linh lực còn có thể mất hết, lần nữa biến thành phế vật.”

“Ngươi cho rằng không có ai nhìn thấy, cho dù ta thấy, “Thực cốt” tuyệt đối cũng không để lại chứng cứ, mọi người chỉ có thể nói lòng dạ ta độc ác, đuổi tận giết tuyệt ngươi đến cùng.”

“Như vậy, ngươi có thể chiến thắng cực kỳ hoàn mỹ. Khiến ta bị mắng nhiếc vô số. Một mũi tên trúng mấy con chim.”

Mỗi một câu nói của nàng, tâm Phượng Tĩnh Vũ lại trầm xuống một phần, trong lòng từ từ trở nên hoảng sợ.

Mãi đến tận lúc này nàng chỉ biết dược này độc tính rất mạnh, nhưng lại không biết còn có bí ẩn như vậy.

Nàng không nghĩ tới Phượng Trường Duyệt sẽ cảnh giác như vậy, không nghĩ tới nàng cứng cỏi biết được thứ này để đánh bại nàng, không nghĩ tới, ngàn lần tính toán, càng là kết quả như vậy.

“Thủ đoạn vụng về như vậy, hình như ngươi còn rất vui sướng sử dụng nhỉ?”

Phượng Trường Duyệt nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt tĩnh lặng, so với Phượng Tĩnh Vũ bối rối càng khinh bỉ hơn.

Nước mắt nàng tuôn rơi, lắc đầu, trộn lẫn với máu, nhìn cực kỳ thê thảm.

“Ta không có… Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra… Thành chủ. Gia chủ. Xin các người minh xét, ta không hề biết gì cả… Minh Thành, chúng ta nhiều năm quen biết như vậy, chàng còn không hiểu rõ ta sao? Ngay cả chàng cũng không tin ta sao?

Vừa nói vừa khóc, thân thể nàng khó khăn giật giật, muốn cầu xin Quý Minh Thành.

Quý Minh Thành hơi nhướng mày, người hơi cúi xuống, đưa tay về phía Phượng Tĩnh Vũ.

Ánh mắt Phượng Tĩnh Vũ sáng lên, hắn vẫn còn thích nàng. Hắn vẫn không nỡ bỏ nàng.

Tay Quý Minh Thành đặt lên tay nàng, sau đó từ từ mà kiên quyết, đưa nàng rời đi.

“Đừng làm bẩn y phục của ta.”

Con mắt Phượng Tĩnh Vũ đột nhiên trợn to, khiến sắc mặt nàng lập tức thất vọng bại trận, tay lập tức chán nản hạ xuống.

Nàng ngất đi.

Trên võ đài một mảnh lúng túng yên tĩnh. Trên khán đài càng yên tĩnh. Mọi người nghe nàng rõ ràng, nhìn nàng rõ ràng, vào lúc này, đến cùng nếu lại không biết xảy ra chuyện gì thì đúng thật là ngốc.

“Không nghĩ tới Phượng Tứ… Phượng Tĩnh Vũ hiển nhiên là người như vậy.”

“Chà chà, thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Nhìn xinh đẹp như vậy, thiên phú cũng khá, làm sao làm chuyện xấu xa như thế.”

“Lúc trước ta liền cảm thấy nàng không đúng, quả nhiên làm ra sự tình đê tiện như vậy. Đúng là mất mặt Phượng gia.”



Người người tranh nhau nghị luận, thảo phạt, giống như cũng muốn chứng minh rằng mình đã sớm biết Phượng Tĩnh Vũ sẽ làm chuyện gì giống như vậy, tựa hồ cố ý hô lên trước mặt người khác.

Mà bọn họ cũng quyết định không đề cập tới Phượng Trường Duyệt, không muốn thừa nhận lúc trước mình sai lầm.

Vẻ mặt bọn họ mãnh liệt phẫn nộ, dường như muốn dùng nước bọt dìm chết Phượng Tĩnh Vũ.

Phượng Tĩnh Vũ nằm ở nơi đó, lặng yên không một tiếng động.

Sắc mặt Phượng Thiên lúc trắng lúc xanh, Phượng gia gây ra chuyện như vậy, không nghi ngờ gì sẽ là vết đen rất lớn, không nói ảnh hướng đến xếp hạng của Phượng gia, sau này hắn làm sao ngẩng đầu lên làm người, Phượng gia ra mặt như thế nào nữa?

Nhưng sắc mặt thành chủ không biến đổi gì cả, ánh mắt nhìn Phượng Trường Duyệt đúng là có chút trấn an, dường như hoàn toàn không nhớ rõ mình mới vừa rồi còn dùng lời lẽ vô tình trách cứ nàng.

“Người đến. Đem Phượng Tĩnh Vũ khiêng xuống đi. Hôm nay nàng vi phạm mang theo độc dược, muốn hãm hại đối thủ cả đời tàn phế, tâm tư không thể nói là không độc ác. Hủy bỏ thành tích của nàng.”

Một tiếng này của hắn, đã quyết định ngày tháng của Phượng Tĩnh Vũ ở thành Tây Tác sau này, dường như không có khả năng vươn mình.

Nhưng Phượng Trường Duyệt không có hứng thú nghe những lời này, khẽ nhúc nhích bước chân, đi tới bên người Hiên Viên Dạ.

Quý Minh Thành không cảm thấy Phượng Trường Duyệt nhìn về phía một bên, trước kia hắn chưa bao giờ nhìn tới thiếu nữ như vậy, ánh mắt kiên định cố chấp, tựa như hắc ngọc, đường nét gò má tinh xảo, tuy rằng thân hình đơn bạc, nhưng tự giống như cỏ xanh có mùi vị tươi mới.

Nữ tử trước kia hắn gặp với hiện giờ đều không giống nhau.

Ngày hôm nay có thể nói nàng nổi lên phong ba bốn phía, thế nhưng vẻ mặt trước sau bình tĩnh, không hề bị lay động.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt không hề mất tập trung, đã thấy bên môi nàng bỗng hiện ra một nụ cười như hoa, đôi môi tựa như anh đào hiện ra một độ cong, ánh mắt thâm thúy, lúm đồng tiền nở hoa.

Tâm hắn bỗng nhiên nhảy một cái, giống như rơi vào vực sâu đầy say mê không hay biết, mà hắn không cách nào ngăn cản.

Cảm giác này thật kỳ quái, rất xa lạ, hắn nhìn nàng, đột nhiên tâm trạng cảm thấy hoảng hốt.

Xưa này hắn không hề biết, nàng cười lên như thế…

Thật đẹp.

Thế nhưng rất nhanh hắn phát hiện, nụ cười kia không phải hướng về hắn.

Phượng Trường Duyệt cúi người xuống, dắt tay nhỏ Hiên Viên Dạ, nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân của hắn, liền không nhịn cười được.

“A Dạ, chúng ta xuống thôi.”

Mắt Hiên Viên Dạ nhìn thẳng, nhưng nắm tay nàng thật chặt, dường như thiếu kiên nhẫn: “Lần sau đối với người như vậy thì đừng thủ hạ lưu tình.”

Phượng Trường Duyệt nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, vẻ mặt vui mừng mang theo chút nhẹ nhõm.

Nàng quay lại cười ôn nhu với một tiểu hài tử như thế, nụ cười kia, vốn nên thuộc về hắn.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Quý Minh Thành lại như dấy lên một ngọn lửa.

Nàng vốn là của hắn.

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía bóng lưng của nàng, trong mắt có mùi vị toan tính: Hắn biết trước nàng vẫn còn thích hắn. Khoảng thời gian này, có thể là bị hắn nói quá, vì thế mà hành vi có chút kỳ lạ, thậm chí còn viết ra hưu thư.

Thế nhưng cảm tình nhiều năm, nàng làm sao buông tha dễ dàng? Chỉ cần hắn nhận lỗi, nàng vẫn là vị hôn thê của hắn, không phải sao?

Hiên Viên Dạ đang đi, cảm nhận đằng sau lưng có một ánh mắt khiến hắn buồn nôn, bỗng nhiên ngừng bước.

“Sao thế? A Dạ?” Phượng Trường Duyệt nhìn hắn hoài nghi hỏi.

“Tên tiểu tử kia, khiến ta rất khó chịu.” Hiên Viên Dạ nhìn thẳng nàng.

Phượng Trường Duyệt sững sờ, lập tức cười nhạt.

“Nếu như vậy… Tỷ không thể làm gì khác hơn là khiến hắn càng thêm khó chịu.”



Vòng bán kết trận thứ hai vẫn không có bất cứ hồi hộp gì, thiên phú Quý Minh Thành xác thực tài năng xuất chúng, chỉ thời gian một khắc, liền giành được thắng lợi.

Lúc này, rốt cục trận chung kết bắt đầu…

“Trận chung kết tỷ thí gia tộc… Phượng Trường Duyệt đánh với Quý Minh Thành.”

Hai người xa xa đối diện.

Lúc này đã sắp hoàng hôn, ánh sát nhợt nhạt chiếu vào trên người, có chút mơ hồ.

Quý Minh Thành nhìn thẳng thiếu nữ đối diện, ngữ điệu nhẹ nhàng trở lại:

“Kỳ thực… Ta không muốn tổn thương cô. Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều, cảm thấy dù sao cũng là ước định của trưởng bối, vãn bối chúng ta vi phạm thì không hay. Trước đây ta… Không đủ coi trọng cô, sau này sẽ không đâu. Chúng ta…”

“Nói xong chưa?” Đột nhiên Phượng Trường Duyệt lên tiếng.

Quý Minh Thành sững sờ.

“Ta hình như cũng cùng ý nghĩ với ngươi. Cảm thấy việc làm lần trước sai rồi. Vì thế ngày hôm nay ta quyết định khiến ngươi cảm thấy thật thoải mái.”

Hai mắt Quý Minh Thành hơi trợn to, nhưng trong lòng có chút kích động.

“Không… Không cần… A.”

Một tiếng kêu thảm thiết, vang vọng toàn bộ quảng trường.

Phượng Trường Duyệt vỗ vỗ tay, nhìn chân nhỏ Quý Minh Thành bị nàng đá gảy, nhẹ giọng nói:

“Thoải mái… như vậy sao?”