Phượng Kinh Thiên

Chương 63: Thủ lĩnh u ảnh




Mai phi mềm nhũn yếu ớt như bị ai đó hút hết sức lực: “Ngậm máu phun người, con tiện nhân Ngọc Phi, chết rồi bà ta còn muốn kéo theo một cái đệm lưng. Hừ, bà ta muốn kéo theo mẹ con chúng ta, nằm mơ đi. Ta nhất định phải xem xem bà ta sẽ chết như thế nào.”

Ngũ hoàng tử nghe cuộc đối thoại của hai người, sự hoảng hốt bất an trong lòng rốt cuộc cũng dần bình tĩnh trở lại. Nhưng một lúc sau, hắn lại căng thẳng hỏi: “Mẫu phi, vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?

Lông mày Đại hoàng tử nhăn tít lại: “Hài nhi tuyệt đối trong sạch, nhưng vu oan giá họa thì không lo thiếu chứng cứ. Cho dù mẹ con Ngọc phi không đưa ra được chứng cứ chứng minh nhưng hài nhi e rằng cũng khó thoát khỏi bị nghi ngờ.”

Hai bàn tay Mai phi nắm chặt lại, bà tức giận đến độ cả người đều run bần bật. Cả đời này, bà ta chưa từng hận một người nào nhiều như thế, bà ta không ngờ rằng Ngọc phi lại ác độc đến như vậy. Nếu không phải con tiện nhân Ngọc phi kia đang bị giam lỏng, bà ta nhất định sẽ chạy đến sống mái một phen.

...

Ngọc phi, Nhị hoàng tử bị giam lỏng trong Lưu Thanh Cung chờ phán quyết. Đối với Cố Lăng và Liêu Thanh Vân mà nói thì đêm nay có lẽ lại là một đêm không ngủ.

Trong thư phòng, Liêu Thanh Vân nhìn Cố Lăng, ánh mắt lóe sáng, chần chừ một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Cố huynh thấy thế nào về việc Ngọc phi và Nhị hoàng tử kêu oan đòi được công khai xử lí vụ án này?”

Cây bút trong tay Cố Lăng dừng lại một chút, ngòi bút trên giấy lem ra một vệt mực lớn. Một hồi lâu sau, giọng nói bình tĩnh của hắn mới cất lên: “Thanh Vân huynh muốn nói gì?”

“Có người đang đứng đằng sau thao túng vụ án này.” Liêu Thanh Vân thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân.

Cố Lăng gác bút, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp.

Liêu Thanh Vân mấp máy môi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Ngay từ lúc nhận được quyển sổ kia, trong lòng hắn đã hơi nghi ngờ, tuy rằng bọn họ không hiểu gì về người đang trốn trong bóng tối này, nhưng có một điều mà họ có thể khẳng định, trước đây người này trốn trong tối mà gây sóng gió, bây giờ cũng là âm thầm giật dây mọi thứ trong cơn sóng gió ấy.

Đầu tiên là đưa tư liệu về Sử gia, sau đó đưa chứng cứ, như là đang lợi dụng Cố Lăng. Thực ra, người đó thật sự không hề muốn làm hại Cố Lăng, mà người như vậy trừ Hoài vương ra thì không còn ai khác.

Nhưng những lời này hắn lại không thể nói. Thứ nhất đây chỉ là suy đoán chứ không có bằng chứng gì, thứ hai là chuyện này thực sự quá chủ quan, căn bản là không thể tùy tiện nói ra, cho dù là suy đoán và bàn bạc cũng không thể được.

Nếu như bình thường thì có thể tốt hơn một chút, nhưng đêm nay, ngay đêm trước ngày xử án Ngọc phi và Nhị hoàng tử thì lại càng không thể nói.

Ánh mắt Cố Lăng thoáng lóe sáng, sắc mặt cũng có chút rối rắm khó hiểu, trong lòng cảm kích Liêu Thanh Vân sâu sắc. Hắn rất cảm kích Liêu Thanh Vân cuối cùng đã không nói ra những gì muốn nói, bình thản lên tiếng: “Ngày mai sẽ phải khai đường thẩm án rồi, Thanh Vân huynh tối qua cũng chưa nghỉ ngơi, tối nay nghỉ sớm chút đi.”

Nhiệm vụ chủ yếu quan trọng trước mắt vẫn là phải xử lí vụ án của Đại công chúa, về người ở trong bóng tối điều khiển chuyện này, hắn sẽ nghĩ cách để điều tra, còn người đó có phải biểu ca Hoài vương của hắn hay không, bây giờ hắn không cho phép bản thân mình suy nghĩ đến.

Hàng lông mày của Liêu Thanh Vân khẽ nhíu lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì. Trong lòng thầm mong chỉ là do hắn đa nghi, nếu không thì...

Cố Lăng quay về tiểu lâu mình đang ở, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ ngây ngẩn đến mất hồn. Làm sao mà hắn lại chưa từng nghĩ đến những gì mà Liêu Thanh Vân muốn nói cơ chứ?

Nếu không phải người thao túng mọi chuyện trong bóng tối đang kiêng dè hắn, vậy thì tại sao người đó lại phải hao tâm tổn sức mà dẫn dụ hắn vào rồi lại vô hình trung bảo vệ hắn, giúp hắn không bị liên lụy chứ?

Thực ra sau khi trải qua chuyện hôm nay, hắn trên cơ bản đã xác định người bấy lâu nay đứng sau mọi chuyện không phải là hoàng thượng, ngược lại, hoàng thượng e là cũng muốn sớm tìm ra kẻ giấu mặt ấy.

Trừ Mai phi và Đại hoàng tử, trong cung chỉ có Ninh phi và Đan phi.

Hắn chỉ có chút không hiểu, Ngọc phi tại sao lại vu oan cho Đại hoàng tử? Bà ta sẽ lấy chứng cứ gì ra để khiến Đại hoàng tử bị liên lụy đến chuyện này? Rốt cuộc người nấp trong bóng tối này có ý gì?

Hắn và Thanh Vân vốn tưởng rằng vụ án đã nổi lên mặt nước, nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn còn rất nhiều điểm đáng nghi.

Người ở sau lưng đó rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại ném đá vào chân mình chứ? Hoàng thượng không phải kẻ ngốc, Mai phi và Đại hoàng tử cũng không phải kẻ ngốc.



Đêm nay, hoàng cung nhìn yên lặng như bình thường nhưng thực tế lại không hề yên tĩnh.

Trong Ngự Thư phòng, Khánh Đế ngồi trên ghế ngọc híp mắt nhìn tấu chương trong tay, bầu không khí lạnh lùng đến nỗi các thái giám cung nữ hầu hạ ở đó đều cảm thấy tim đập chân run.

Thi Tề đứng ở bên cạnh, cố gắng cúi đầu thật thấp không nhìn về phía chủ tử, chỉ cần một cái liếc mắt, dường như khí lạnh trên người chủ tử có thể khiến máu trong người ông ta đông cứng lại.

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện, cung kính bước lên trước.

Khánh Đế ngẩng đầu, sắc mặt không cảm xúc hỏi: “Điều tra được gì rồi?”

Bóng đen lắc lắc đầu: “Khởi bẩm chủ tử, Liêu phủ, Giáng Mai Cung, phủ Đại hoàng tử đều không có gì bất thường.”

Khánh Đế nhíu mày: “Ngọc phi và Nhị hoàng tử cũng rất im lặng?”

Bóng đen gật đầu: “Vâng, đều rất im lặng.”

“Phủ Hoài vương thì sao?”

“Phủ Hoài vương cũng rất im lặng, mấy ngày nay Hoài vương đều nằm trên giường bệnh.”

Khánh Đế không lên tiếng nữa, nhưng đầu mày càng nhíu chặt, lẽ nào là ông ta đa nghi?



Hoài vương phủ.

Hoài vương nửa nằm trên giường, nhìn Đào Dao nhíu nhíu mày: “Bóng đen trong cung hành động lúc nào?”

“Sau khi chuyện trong Lưu Thanh Cung xảy ra.”

Khóe miệng Hoài vương lạnh lùng nhấc lên: “Ông ta cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào vấn đề này rồi sao? Bản vương không phải đã lệnh cho ngươi nấp bên cạnh Vô Ưu công chúa rồi ư?” Tuy rằng bây giờ, hắn rất chắc chắn là Nguyên Hạo Thiên không thể phát giác được sự tồn tại của nàng ta. Nhưng có Tiểu Đào Tử trong cung, hắn vẫn an tâm hơn một chút.

Đào Dao lấy từ trong lòng ra một phong thư, cung kính đưa lên: “Đây là thư nương nương gửi cho vương gia.”

Trong mắt Hoài vương nhanh chóng lóe lên sự kinh ngạc. Sau khi nhận lấy lá thư, hắn liếc mắt đọc qua, sự lạnh lùng trong mắt dần biến mất, trên môi nở một nụ cười như có như không: “Tiểu Đào Tử, sự tồn tại của bản vương và Nguyên Vô Ưu, ngươi nói chuyện này có phải là ý trời hay không?”

Đào Dao không lên tiếng, Nguyên Vô Ưu quả thực là được ông trời ưu ái, bản thân nàng mưu tính đã tạo thành sóng to gió lớn, nhưng vận may của nàng cũng rất tốt khiến hắn chỉ có thể kinh ngạc mà cảm thán.

“Đi đi.” Lời Hoài vương vừa nói ra, lại nói thêm một câu nữa: “Tiểu Đào Tử, cẩn thận một chút, bản vương tin những người đó không phải đối thủ của ngươi, Ám Ảnh cũng trong một khoảng thời gian ngắn không thể phát hiện ra ngươi, nhưng cũng đừng xem thường đối thủ.”

Đào Dao cung kính trả lời: “Nô tài hiểu.” Ám Ảnh bắt đầu từ đời vua đầu tiên của nước Đại Nguyên, thiên chức của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của hoàng thượng, nếu như không có sự cho phép của hoàng thượng, bất kì người nào cũng không có khả năng phá vỡ sự phòng bị của họ mà tiếp cận hoàng thượng.

Trong bất kì tình huống nào, những người có thân thủ tốt nhất cũng không thể nào vì dốc hết lực lượng mà rời xa hoàng thượng. Còn U Ảnh lại không giống như vậy, tuy rằng cũng tồn tại trong bóng tối như Ám Ảnh, nhưng lại không phải để bảo vệ hoàng đế, U Ảnh là tổ chức thu thập tin tức, không gì không tìm được.

Lúc tiên đế còn tại vị, ông ta không phải thủ lĩnh của U Ảnh mà là thủ lĩnh của Ám Ảnh. Chỉ là trong màn tranh đấu cung đình đó, Cửu hoàng tử cũng chính là đương kim hoàng thượng quá mức lãnh khốc vô tình, ra tay tàn sát mấy vị vương gia mà không quan tâm đến tình anh em, đến cả hoàng trưởng tôn và Thập hoàng tử cũng phải đuổi cùng giết tận, khiến tiên đế lạnh thấu tim. Sau cái chết của hoàng trưởng tôn, tiên đế dứt khoát tách Ám Ảnh và ông ta ra, mệnh lệnh cho hắn thống lĩnh U Ảnh, quy phục dưới trướng của Hoài vương điện hạ...