Phượng Kinh Thiên

Chương 556: Ngoại truyện: lam vân (1)




Âm thanh bên ngoài tuy là nhỏ, nhưng chắc là vẫn có người nghe thấy.



Dưới sự nhíu mày, liếc mắt, chọc ghẹo của đồng bọn, người đàn ông mang dáng vẻ như thị vệ vừa lên tiếng bên ngoài xe ngựa cũng cười hi hi. Lần này, chủ tử nên làm chủ cho bọn họ chăng? Nghe tiếng động bên ngoài xe ngựa, đáy mắt Sở Tuyệt lướt qua ý cười. Xem ra, Vô Phi cũng không phải là không có khả năng ôm được mỹ nhân về nhà rồi. Nghĩ tới thị nữ thường hay dùng ánh mắt trách cứ ám chỉ hắn đã cướp Vô Ưu của nàng ta Sở Tuyệt cảm thấy nên gà nàng ta đi cho rồi, dù sao cũng2là gả trong gia đình, chắc chắn Vô Ưu sẽ không có ý kiến gì đâu.



“Vô Ưu, Ngọc Châu của nàng nhìn trúng thuộc hạ Vô Phi của ta rồi.”



Nguyên Vô Ưu đang mê man như sắp ngủ bỗng chốc tỉnh lại, mở to mắt không dám tin mà nhìn người đang bẻ cong sự thật kia. Cái gì mà Ngọc Châu của nàng nhìn trúng Vô Phi của hắn chứ? Rõ ràng là Vô Phi của hắn nhìn trúng Ngọc Châu nhà nàng mà, có được không vậy?



Nếu không có sự cho phép của nàng, Tiểu Đào Tử lẽ nào lại cho Vô Phi cơ hội đến gần Ngọc Châu thực thi kế hoạch dụ dỗ chứ? Thấy nàng bỗng chốc tỉnh lại, đã9vậy còn không muốn ngủ tiếp nữa, Sở Tuyệt mãn nguyện nở nụ cười. Hôm nay ban ngày nàng đã ngủ đủ rồi, nếu như ngủ tiếp, vậy thì tối nay nàng có lẽ sẽ không ngủ được nữa.



Nguyên Vô Ưu hiểu rõ ý đồ của hắn, hờn dỗi liếc hẳn một cái: “...xảo trá!”



Sở Tuyệt mỉm cười, không nhịn được mà vùi đầu vào hõm cổ nàng, cười thấp. Tiếng cười trầm thấp mà vui vẻ vang lên bên tai Nguyên Vô Ưu, khiến cả người nàng run rẩy, mặt nàng khẽ ửng đỏ. Mấy ngày qua, nàng ăn nhiều thịt, thân thể cũng có chút thói quen tự nhiên rồi.



Cũng may, người nào đó bên cạnh không cảm giác được phản ứng của6nàng... Lúc Nguyên Vô Ưu đang cảm thấy may mắn trong lòng, lại cảm thấy người đang ôm nàng khẽ dùng sức, kéo nàng vào thẳng trong lòng hắn. “A Tuyệt... Ưm.” Tiếng kêu vang lên bị nuốt xuống, hắn hôn nàng, không phải nụ hôn sủng ái ở trán, mà là theo cách hôn của nam và nữ. Môi kề môi, rằng kể rằng, lưỡi chạm vào nhau... Sự quấn quýt nhiệt tình như ngọn lửa khiến cả người Nguyên Vô Ưu mềm nhũn, sự rung động, động tình làm cho nàng say mê, mà điều khiển nàng đáng tiếc đó là người nào đó rất nhanh mà mất đi sức khống chế, cương cứng người lại trên người nàng như bị ai đó0điểm huyệt.



Hắn nghĩ đến sự bất tiện của nàng!



Dằn vặt nửa ngày, hắn mới khó khăn mà leo xuống người nàng. Người họ Sở nào đó sắc mặt rất là khó coi, tình yêu dục vọng trong xương tủy, hơi thở gấp gáp, gương mặt ửng đỏ, thậm chí là đôi mắt sáng cùng tràn đầy sự nhẫn nhịn.



Nguyên Vô Ưu cười sau đó vén màn lên, gió lạnh bên ngoài vừa thổi vào, ngọn lửa suýt nữa không kìm lại được trong xe ngựa cũng dần dần tắt đi. Khóe mắt liếc nhìn người nào đó đã bình tĩnh lại, nụ cười bên khóe môi của Nguyễn Vô Ưu càng rõ hơn. Chẳng qua bởi vì tránh để cho người nào đó khó chịu,7nàng cũng rất cố gắng mà chuyển chủ đề: “Năm nay tuyết rơi nhiều, mong là năm sau nước Đại Nguyên sẽ... bội thu.”



“Bệ hạ, phía trước có động tĩnh.” Giọng nói của Trác Việt vang lên. Nguyên Vô Ưu nhướng mày. “Tiểu Đào Tử, có chuyện gì?” Nếu như thật sự có chuyện gì, Tiểu Đào Tử không thể nào không bẩm báo được. Bóng dáng Đào Dao xuất hiện bên cạnh xe ngựa, cúi đầu chắp tay nói: “Các vị đại nhân trong triều cùng nhau ra ngoài thành đón chủ tử.” Nguyên Vô Ưu ngây người, híp mắt nhìn về phía trước. Trong bầu trời đầy hoa tuyết, một đám người đen kịt đặc biệt thu hút ánh nhìn. Rất nhanh, tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa vang lên. “Mạt tướng đi xem xem.” Trác Việt rất phóng khoáng mà xoay đầu ngựa, thúc ngựa chạy nhanh về phía trước. Nguyên Vô Ưu quay đầu nhìn về phía Sở Tuyệt, đưa tay ra nắm chặt lấy tay hắn.



“Chúng thần cung nghênh bệ hạ về triều! Chúc bệ hạ tân hôn vui vẻ!” Tiếng động đồng thanh trong bầu trời đầy tuyết vô cùng vang vọng, như vang lên tận trời xanh. Nguyên Vô Ưu nắm chặt lấy tay của người bên cạnh, ánh mắt nhìn hắn chăm chú, khẽ mỉm cười: “Hoan nghênh chàng bước vào thế giới của ta, phu quân.” Sở Tuyệt thâm tình nhìn lại: “Đây là vinh hạnh của ta, phu nhân.”



Phu thê hai người nhìn nhau, sự hạnh phúc lấn át hết mọi thứ.



Có lẽ con đường phía trước sẽ không được bằng phẳng, nhưng chỉ cần nắm tay nhau cùng đi, thì có ngại khó khăn mưa gió gì? Vào giờ khắc này, cuộc đời của họ đã trọn vẹn rồi.



Chiếc xe từ từ dừng lại bên đường, Kim Viên ngồi ở ghế lái kéo dây đai an toàn ra, quay đầu nhìn sắc mặt Lam Vân có chút trắng bệch ở ghế ngồi bên cạnh, chần chừ một chút, vẫn nhẹ giọng nói: “Hay là, chúng ta quay về?” Khoảng thời gian này, cô luôn ở trong bệnh viện, chuyện của Trần Bạch khiến cho cả thành phố bị bao trùm bởi sóng gió, cũng khiến cho cô không cách nào dẹp loạn được, chỉ sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của người bạn thân, nhưng cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa.



Hôm qua trước khi ra viện, cô liền nói rõ ràng chuyện xấu xa của Trần Bạch cho Lam Vân nghe. Biết được chuyện này từ trong miệng của cô dù sao cũng tốt hơn là Lam Vận biết được từ trong miệng người khác, hơn nữa là đang ở trong bệnh viện, cho dù có chuyện gì, cũng có bác sĩ y tá đầy đủ cả.



Lam Vân nhìn qua tấm kính pha lê chắn gió trước mặt, bên ngoài là một vùng đất hoang vắng, ba tháng trước Trần Bạch được chôn ở đây, mà hôm nay là lần đầu tiên cô đến đây.



Khóe miệng của cô nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Viên Tử, có phải tớ rất thảm bại không?” Cho dù cô báo được thù thì sao chứ? Cô vẫn là một kẻ thất bại đến trắng tay, đến bây giờ, cuộc sống của cô cũng chẳng còn gì nữa. Kim Viên cúi đầu lên bánh lái, bất ngờ tạo ra một tràng còi dài, cô ta thấp giọng mắng một tiếng rồi buông tay khỏi bánh lái, không nói lời nào liền khởi động xe chạy đi. Lam Vân nhìn cô: “Viện Tử?”



Khóe môi Kim Viền mím chặt lại, tuy rằng đang vô cùng giận dữ nhưng không muốn để ý đến cô, không nói tiếng nào mà lái xe. Rất nhanh, xe liền quay lại trong thành phố, nhưng cũng không có quay về nhà của Lam Vân, mà là đến một con phố loạn lạc dơ bẩn, ở nơi này, vốn là không thể tìm được nơi đậu xe.



Kim Viên nổi giận, dứt khoát dừng xe ở trước cửa một cửa tiệm nhỏ. Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại, bà chủ cửa tiệm đã vội xông ra, đạp đạp đầu xe mà chửi: “Mày dừng xe như thế này, chặn hết đường buôn bán của tao rồi. Chạy xe hơi xịn thì ngon lắm sao?”