“Bẩm chủ tử, đối với thuộc hạ mà nói, chỉ cần là nơi có chủ tử thì đều tốt.”
Đuôi mày của Tiểu Cao Tử lại nhảy dựng, hắn ngẩng đầu lên một lần nữa.
Bình Duệ duỗi thẳng tay vươn vai một cái, rõ ràng là một động tác bất nhã, nhưng hắn làm thì lại cực kỳ vui mắt. Sau đó dường như nghĩ thông suốt điều gì đó, ngay cả giọng nói của hắn lúc này cũng thêm vài phần biếng nhác: “Nếu A Tinh ngươi cũng cảm thấy nơi đây không tốt, vậy chúng ta về phủ thôi.”
“Vâng, thưa chủ tử.” A Tinh tiến lên một bước, sau đó cầm chiếc áo choàng đang để trên khuỷu tay khoác lên cho Bình Duệ.
Chủ tớ hai người2nói về là đi về thật, vô cùng tiêu sái. Cho đến khi đại điện yên tĩnh trở lại, Tiểu Cao Tử vẫn luôn cúi đầu mới chầm chậm ngước lên, hắn liếc nhìn Hứa Nhân sau lưng mình, rồi đợi khi Hứa Nhận thức thời mà lui xuống, hắn mới nhanh nhẹn tiến lên tự sửa sang lại ổn thỏa từng tấu chương mà mình đại nhân đã tùy ý đặt trên bàn lúc nãy.
“Tiểu... Cao tổng quan, người thật lợi hại, lúc nãy ta còn không dám thở mạnh.” Hứa Nhân vất vả dùng mọi thủ đoạn mới có thể được điều từ vương phủ về hầu hạ trong hoàng cung, hắn âm thầm líu lưỡi, đến bây giờ hắn mới thật lòng khâm phục Tiểu9Cao Tử, thảo nào Tiếu Cao Tử còn trẻ tuổi mà đã là tổng quản thái giám của chính điện rồi.
Hứa Nhân tự nhận mình cũng coi như lanh lợi cơ trí, nhưng khi so sánh với Tiểu Cao Tử thì lập tức thấy rõ cao thấp giữa hai người. Suy cho cùng, Hứa Nhân hắn vẫn thiếu kinh nghiệm đối mặt với chuyện lớn như vậy, thế nên hắn phải cố gắng đuổi kịp, thậm chí vượt qua Tiểu Cao Tử. Hứa Nhân tin rằng sớm muộn gì có một ngày, chức vị tổng quản thái giám của chính điện cũng sẽ thuộc về hắn.
Tiểu Cao Tử không để ý đến lời nịnh nọt của Hứa Nhân, chỉ dùng ánh mắt mong đợi hướng về phía ngoài6đại điện. Hắn thật hy vọng chủ tử mau chóng trở về, trong cung không có chủ tử, hắn sắp không chịu nổi rồi. Mấy ngày nay, Bình đại nhân càng lúc càng không bình thường, trở nên cực kỳ quái gở, khiến trái tim hắn ngày nào cũng phải nhảy dựng lên tận cổ họng, hắn sắp hết sức rồi.
Mà phải đối mặt với mấy vị đại nhân ai cũng bí hiểm khó dò kia lại càng khiến hắn bất an hơn.
A Tinh ngẩng đầu nhìn chủ tử đang thong thả tản bộ, rồi thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử, e rằng bây giờ bệ hạ đã biết rồi.”
Bước chân Bình Duệ khựng lại, hắn biếng nhác chắp hai tay lại với nhau, sau đó ngẩng đầu0híp mắt dõi về phía trước, khóe môi cong thành nụ cười khó hiểu: “Biết thì lại thế nào? E rằng người đó căn bản không thèm để ý đâu?”
Nghĩ đến đây, hắn lại cúi đầu bật cười, chỉ là lần này, trong tiếng cười của hắn chất chứa sự tự giễu rõ rệt.
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng ta vẫn kém hơn nàng một chút.” “Chủ tử?” A Tinh sửng sốt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng, ý của chủ tử là cứ vậy mà từ bỏ sao? Hắn thừa nhận bệ hạ quả thật là quân vương triển vọng hiếm có, nhưng làm sao chủ tử lại không phải chứ? Nếu chủ tử ngồi trên vị trí này, chắc chắn7chủ tử sẽ làm càng tốt hơn, không đúng sao?
Bình Duệ không quay đầu lại vẫn biết A Tinh đang nghĩ gì, hắn khép hờ mắt mỉm cười nói: “Ván cờ đối đầu với nàng này, cuối cùng cũng đánh thiếu một chiêu.” “Chủ tử, bệ hạ không hẳn...”
Bình Duệ giơ tay ngắn lại lời nói của A Tinh, một lúc lâu sau hắn mới thoải mái nói: “A Tinh, hoài bão của ta vẫn thiếu một tấc so với nàng, mà thứ nàng muốn chính là khoảng cách một tấc này. Bỏ đi, bỏ đi, quyền lực nghiêng ngả thiên hạ so sánh với cô đơn thực sự mà nói, ta đột nhiên cảm thấy mình càng thích hợp với cái thứ nhất hơn. Hơn nữa... không thể không thừa nhận, có lẽ ta không có phần thắng quá lớn khi chống lại nàng, phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn*?” Quan trọng nhất là sau khi trải qua mấy tháng thay nàng quản lý triều đình, hắn phát hiện hắn đã không còn ước ao cuộc sống chí cao tại thượng nhưng cũng nhàm chán vô vị kia nữa.
(*) Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn: tổ chim rơi xuống đất thì có lý nào còn trứng lành? Có thể lý giải tử “Tổ” chỉ một tập thể, “trứng” chỉ cá nhân, mất đi tổ là nơi tập trung ích lợi tập thể cũng như là nơi bảo vệ cho trứng thì tất nhiên trứng phải vỡ.
Có lẽ người nọ sớm đã biết rõ trong lòng hắn vẫn còn chút ít tâm tư kia, thế nên mới dứt khoát mặc kệ cho hắn ngồi lên vị trí ấy thử. Người ấy đúng là rộng lòng, nhưng mong rằng lòng dạ của nàng vẫn luôn rộng rãi đến cùng, như thể hắn mới sẽ không thất vọng, cũng sẽ không hối hận.
A Tinh ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang ngắm trời của chủ tử nhà mình, tuy có chút tiếc nuối cho chủ tử về mặt tình cảm, nhưng về lý trí, hắn cũng biết thực ra chủ tử đã có một lựa chọn tốt hơn, càng thích hợp hơn, chỉ có điều...
“Chủ tử, người kia xử lý như thế nào?”
Bình Duệ mỉm cười: “Giữ lại đi.” Hắn bất chợt vô cùng chờ mong nàng về triều, triều đình không có nàng quả thật cực kỳ nhàm chán!
“... Vâng.” Tuy có chút không hiểu tại sao chủ tử muốn giữ lại người đó, nhưng A Tinh biết chủ tử làm như vậy ắt hẳn là có tính toán của mình.
Cha con Trác Thị tự mình đứng chờ ngoài của thành, ai nấy đều khó nén cảm xúc kích động khi nhìn thấy đội ngũ đang ngày càng đến gần. “Cha, là tiểu muội.” Trác Tam công tử chỉ về phía nữ tướng quân đang dẫn đầu đội ngũ rồi kích động lên tiếng.
Trác Nhị công tử lập tức gạt ngón tay đang vươn ra của hắn, sau đó thấp giọng khiển trách: “Đệ không muốn sống nữa nhưng ta thì vẫn muốn. Nếu còn chỉ trỏ lung tung nữa, coi chừng ta đánh đệ đó.” Bệ hạ cũng ở bên trong, đệ ấy chỉ trỏ bất kính với bệ hạ như vậy, cẩn thận bị tiểu muội đánh đó.
Trác Tam công tử tủi thân thu lại ngón tay, nhưng hắn cũng biết động tác lúc nãy của mình quả thật không thỏa đáng. Sau khi đón nhận cái lườm cảnh cáo đầy dữ tợn của cha mình, hắn càng không dám lên tiếng nữa.
Đội ngũ nhanh chóng tiến đến cửa thành, Trác Quý chạy chậm lên phía trước rồi cung kính hành lễ. “Thống lĩnh Trác Quý của Trần Hoài Quân tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Xe ngựa dừng lại, bên trong truyền ra giọng nói bình thản, như vọng lại từ trời của Nguyên Vô Ưu: “Trác khanh bình thân, hết thảy giản lược, không cần rườm rà.”
“Tạ ơn bệ hạ, mạt tướng tuần chỉ.”
Nguyên Vô Ưu ra lệnh cho phần lớn đội ngũ dừng lại ở bên ngoài, chỉ dẫn theo một ít người thân cận vào thành. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Nguyên Vô Ưu ngồi ngay ngắn trong thư phòng nhận lễ của mọi người ở Trác gia, rồi nói chuyện với Trác Quý gần nửa canh giờ. Nửa canh giờ sau, Nguyên Vô Ưu bước ra khỏi thư phòng, sau lưng nàng là Trác Quý với ánh mắt tràn đầy kích động cùng sùng bái. Ba huynh muội Trác gia đứng chờ ngoài cửa ngơ ngác nhìn nhau, sau đó hai huynh đệ Trác gia đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía phụ thân đại nhân đang kích động, rồi cùng xoay đầu nhìn muội muội đã bình tĩnh trở lại, trong mắt hai người tràn đầy sự tò mò.
Đối với sự ngạc nhiên của các huynh trưởng, Trác Việt tỏ vẻ bây giờ nàng đã rất bình tĩnh rồi. Tuy nàng không biết chủ tử đã nói gì mà lại khiến cho nàng phấn chấn như vậy, nhưng trông vẻ mặt của cha là nàng biết chủ tử lại bạn ân huệ cho Trác gia các nàng rồi.
Trác Quý quả thật rất phấn khởi, bệ hạ đã giúp ông giải quyết vấn đề lớn nhất vẫn luôn tồn tại trong Trần Hoài Quân. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là ông lại hưng phấn.
Chẳng qua, ông cũng đã bẩm báo chi tiết những bí ẩn trong vụ việc con nối dõi của Tam hoàng tử. Tuy bệ hạ chỉ nói sơ cho qua chuyện, nhưng dáng vẻ thoải mái của bệ hạ khiển Trác Quý có một loại ảo giác, có lẽ thực ra chuyện này chẳng hề to tát gì, trái lại vì ông đã nghĩ quá nghiêm trọng nên mới khiến cho người nhà của mình hoảng sợ.