Nguyên Vô Ưu nhận thấy hắn phân tâm, bèn hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại nhịn không được mím môi cười khẽ, dứt khoát nhét chén trà vào trong tay hắn, oán trách nói: “Nếm thử xem.” Nàng thật không dễ dàng gì mới tiến vào ý cảnh, điều này cũng không thể trách nhạc công đánh đàn được, đây chỉ là một khúc nhạc bình thường mà thôi. Mặc dù khúc nhạc này không hay đến mức kinh hồn động phách, kinh thiên động địa, cũng không phải quỷ khóc thần sầu, nhưng càng là khúc nhạc đơn giản lại càng dễ dàng có ý cảnh, lại kết hợp với kỹ năng đánh đàn của Không Vô Hồn, nếu y nhận mình là thứ hai, chỉ sợ không ai dám nhận mình là thứ nhất.2Ý cảnh của khúc nhạc này đương nhiên là xuất sắc rối.
Lúc này Sở TuyệTÂMới tỉnh lại từ ánh mắt si ngốc, hắn nhẹ nhàng bưng chén trà lên trước mũi. Hương trà thơm ngát ngấm vào tận tâm can, hắn khẽ cúi đầu xuống quan sát thì chỉ thấy nước trà xanh vắt nhìn thấu tận đáy, lá trà mềm mại uyển chuyển, màu sắc tươi sáng. Sau khi ngửi hương trà, ngắm nhìn màu sắc lá trà, Sở Tuyệt liền bưng ly trà lên rồi nhấm nháp. “Trà thế nào?” Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng liền biết hắn rất hài lòng với tài nghệ pha trà của nàng, nhưng Nguyên Vô Ưu vẫn cứ hỏi.
Sở Tuyệt cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, hắn nhìn nàng chăm chú, nói rõ ràng từng câu từng chữ:5“Trà thanh tình nồng, nếu có thể ngày ngày thưởng thức, ta nguyện giảm thọ...” Câu nói kế tiếp bị Nguyên Vô Ưu đưa tay cản lại, trừng mắt liếc hắn một cái: “Chàng là người của ta, mạng sống của chàng cũng là của ta, sau này không cho phép chàng nói như thế nữa.” Nàng không yêu cầu xa vời có kiếp sau, cuộc đời này có thể nắm tay hắn đã là điều không dễ dàng gì, cần gì phải tham lam thêm nữa, nguyện vọng duy nhất của nàng là hắn không phụ tấm lòng này thì nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Bàn tay nóng bỏng của hắn nâng tay nàng lên, sau đó hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ bàn tay nàng. Sở Tuyệt hắn tu ba đời mới có được nàng, vì thế, hắn6cầu xin thần Phật trên cao, cam tâm tình nguyện dâng lên hết thảy chỉ để đổi lấy tình yêu thương sâu đậm của nàng.
Không Vô Hồn vừa liếc mắt liền thấy tình cảnh này, đôi phu thế này thật biết cách giày vò người khác, dù gì cũng nên chú ý lão già cô đơn như y chứ, đừng có ở trước mặt y tình chàng ý thiếp, chọc mù mắt y rồi. Oán khí nồng đậm trên người Không Vô Hồn khiến cho Nguyên Vô Ưu muốn xem nhẹ cũng khó, nàng liếc mắt nhìn người không sợ chết trước mắt, thật đúng là vịt chết vẫn còn cứng mỏ, khẽ híp mắt. “Ngươi đừng nói với ta là người muốn cầu xin cho Hắc Đào Hoa.”
“...” Không Vô Hồn lập tức im bặt.
Nguyên Vô Ưu đổi chén5trà khác cho Sở Tuyệt rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó ánh mắt nhìn về phía Không Vô Hồn không có thiện ý, khẽ phất tay.
Rất nhanh sau đó, Trác Việt áp giải phạm nhân tiến vào.
Người đến không phải ai khác mà chính là người quen cũ của Nguyễn Vô Ưu, Hắc Đào Hoa vang danh bốn phía, người giang hồ hay gọi là Đào Hoa cô nương, cũng là người đêm đó tự tiện xông vào hỉ đường.
Có lẽ là do bị giam giữ ở địa lao nghiêm ngặt nhất do Hạng Thị xây dựng, thoạt nhìn Đào Hoa cô nương không chỉ có chút chật vật, hơn nữa sắc mặt cũng trắng bệch, thần sắc tiều tụy, xem ra, đêm đó nàng ta quả nhiên ra sức cố gắng cướp dâu, nếu không Tiểu Đào3Tử cũng sẽ không đả thương nàng ta.
Hơn nữa mấy ngày nay, chỉ sợ Trác tướng quân trung thành ngay thẳng đã chăm chỉ chăm sóc nàng ta một phen, ai bảo nàng ta vậy mà to gan lớn mật dám xong vào hỉ đường? Hắc Đào Hoa bị Trác Việt dùng sức ấn xuống, mới đầu nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào Không Vô Hồn, sau đó nàng ta vừa vô lễ lại ngỗ ngược nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, một đôi mắt phẫn nộ khi bị tính kế: “Các ngươi giăng bẫy ta, Nguyên Vô Ưu, ta nhìn nhầm người rồi.”
Trác Việt tỏ vẻ không vui khi bệ hạ mà nàng luôn tôn kính bị người khác đối xử vô lễ, tay không khách khí lại dùng lực mạnh hơn.
Đào Hoa lại hết sức kiên cường, một tiếng cũng không kêu.
Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu với Trác Việt, Trác Việt khẽ hừ một tiếng sau đó mới buông Đào Hoa sắp bị ẩn xuống sát đất rồi nhanh chóng lui xuống dưới, nàng biết rõ sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì nguy hiểm cả.
Nhìn thấy Đào Hoa vì bị nội thương mà tiều tụy hơn hẳn, Không Vô Hồn trầm mặc dị thường. Mà sự trầm mặc của Không Vô Hồn trong mắt Đào Hoa lại thành Không Vô Hồn ngầm thừa nhận, không quan tâm tới nàng, nàng phẫn hận mắng một tiếng: “Hạng Lăng Hành, cái tên hèn nhát này.” Nàng biết rõ bây giờ nàng đã là cá nằm trên thớt, sinh tử không do nàng quyết định, nhưng dù vậy thì thế nào? Đào Hoa nàng đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt không sợ chết. Khóe miệng Không Vô Hồn co giật, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. “Hạng Lăng Hành, ta không hối hận, dù có chết ta cũng không hối hận.” Tròng mắt Đào Hoa đỏ bừng, ánh mắt bởi vì nội tâm không bình tĩnh mà tỏ ra bối rối, nhưng từ đầu đến cuối nàng không rơi một giọt nước mắt nào, ngược lại tình ý trong mặt lại làm người khác xúc động không nói nên lời.
Trong ánh mắt Không Vô Hồn đã không còn vẻ phóng túng tùy tiện thường gặp, hiện giờ thoạt nhìn y bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc vô tình. Có lẽ đã từng vì tình mà cuồng si nên khi Sở Tuyệt nhìn nữ tử trông rõ ràng không rơi lệ nhưng lại toát lên vẻ đau thương, hắn không khỏi có chút không đành lòng.
Thế gian này không thiếu trai gái si tình, bằng sự hiểu biết của hắn về Không Vô Hồn, hắn biết rõ hôm nay Nguyên Vô Ưu cố ý muốn làm khó y, nhưng y vẫn ẩn nhẫn chứng tỏ trong lòng y cũng có tình cảm với vị cô nương này, không biết y vì lí do gì mà không chịu đối mặt với tình cảm ấy?
Lúc Sở Tuyệt suy nghĩ đến thất thần, Nguyên Vô Ưu khẽ cong ngón tay lại khều vào lòng bàn tay hắn. Nàng sắp xếp tuồng kịch này cũng không phải để A Tuyệt cảm động mà nhập tâm vào đó.
Sở Tuyệt hoàn hồn, nhìn đến khi Nguyên Vô Ưu mặt không đổi sắc thu lại đầu ngón tay. Sau khi sững người một lát, sắc mặt hắn liền nhu hòa xuống, mấp máy môi một lúc mới khống chế được sự thay đổi trong mắt, thần sắc khôi phục như thường.
Thấy hắn không bị ảnh hưởng nữa, Nguyễn Vô Ưu mới thả lỏng. Sau đó, nàng phóng tầm mắt nhìn người trước mặt, trong lòng âm thầm than một tiếng thật là kẻ si tình, vẻ mặt lại bình thản nói: “Đã từng có người nói, bất luận là nữ tử như thế nào, chỉ cần gặp được người đàn ông mà nàng ta thật lòng yêu thương, nàng ta sẽ không có cách nào thoát khỏi chữ tình. Mà trên thực tế cũng đúng như thế, cô từng gặp qua không ít người như Đào Hoa cô nương vậy, hoặc là cường hãn, hoặc là thông minh, thậm chí là nữ tử tiêu sái, sau khi gặp được tình yêu chân chính đều trở thành thảm kịch, thất bại thảm hại.” Ví như mẹ đẻ của thân thể này Lưu Thị, lại ví như bản thân nàng kiếp trước...
Mới vừa nói A Tuyệt quá nhập tâm thì giờ đây, chính nàng cũng thấy bản thân bị lây sự nhập tâm ấy, Nguyên Vô Ưu ngừng lại một chút, thu lại hết thảy tạp niệm trong lòng, tiếp tục nói: “Người con gái bởi vì tình yêu, lại có được dũng khí như con thiêu thân lao vào lửa, cho dù phải mất đi hết tất cả cùng cam tâm tình nguyện. Chỉ có điều, điều làm cho cô không ngờ được rằng, có một ngày, Đào Hoa cô nương cũng sẽ bước đi trên con đường này.”
“Nếu như không phải các ngươi tính kể, ta...” Đào Hoa không phục nói.
“Ngươi nói có tính kế ngươi? Nếu ngươi khăng khăng nói thế thì cũng không phải là không thể, nhưng... thực tế chứng minh, không phải có tính kế hại người, mà là người cuối cùng vẫn thất tín với cô, cô thật thất vọng vì đã tín nhiệm cùng tin tưởng người. Vì một người đàn ông, người bỏ đi trách nhiệm trên người, quên đi nghề nghiệp kế tụng qua từng thế hệ, quên đi các huynh đệ tỉ muội dựa dẫm vào người để kiểm miếng ăn, lấy mạng sống của mình để đổi lấy tình cảm cố chấp từ một người đàn ông. Đào Hoa, đều là con gái, xét về mặt tình cảm, cô rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng có thân là để vương, kì thật hết sức thất vọng về người. Người lại đang chứng minh với thế gian này rằng, phụ nữ tồn tại chỉ để yêu đàn ông và cũng chỉ sống vì tình yêu của đàn ông mà thôi. Vì sao thể nhận lại nói phụ nữ không bằng đàn ông? Cũng bởi vì bọn họ biết rõ một người đàn ông không mang tính mạng, liều mình vì một người phụ nữ là rất ít, thế nhưng một người phụ nữ lại có thể bỏ đi hết thảy cũng không hối tiếc, thậm chí lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết lại rất nhiều.”