Trên thế gian chỉ có một mình nàng!
Cho dù hắn hoàn toàn hiểu được sự tuyệt vọng và nể phục phong độ rút lui của Chu Thanh Sắc, nhưng vẫn cảm thấy thậTÂMay mắn vì mình là kẻ thắng. Cho dù nghĩ như vậy có chúTÂMáu lạnh và vô tình, nhưng đây là cách nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn!
Đêm hôm nay, không có trang, nhưng có sao đầy trời, đó cũng là một vẻ đẹp rất khác. Chu Thanh Sắc cô đơn mà đứng ở giữa sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao đến ngày người. Sở Tuyệt xách theo mấy vò rượu đi đến. “Sao? Cho rằng ta sẽ mượn rượu giải sầu giống người, thậm chí là sống mơ mơ màng màng2sao?” Sở Tuyệt không lên tiếng, chỉ là đẩy vò rượu về phía hắn, Chu Thanh Sắc đưa tay ra đỡ lấy, nhàn nhạt nhìn Sở Tuyệt. Lúc này, Sở Tuyệt lại không nhìn hắn mà trực tiếp mở một vò rượu ra uống một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời sao như Chu Thanh Sắc. Chu Thanh Sắc nhìn ly rượu trong tay, hớp một hai ngụm: “Rượu này không tệ.” “Đây là rượu mừng của bọn ta.” Sở Tuyệt đột nhiên lên tiếng. Sắc mặt Chu Thanh Sắc trắng xanh: “Ngươi...”
“Nhưng Sở Tuyệt ta thật lòng thật dạ mời huynh uống.” Sở Tuyệt không nhìn thấy sự giận dữ của hắn mà tiếp tục nói. Sắc mặt của Chu5Thanh Sắc dần dần đỡ hơn, nhưng vẫn như cũ, vò rượu trong tay bỏ xuống cũng không được mà uống cũng không xong. Sở Tuyệt không câu nệ tiểu tiếTÂMà ngồi xuống, vẫn không quên nhấc vò rượu lên vẫy vẫy với người đang cứng nhắc ở đó không biết nên đứng hay ngồi: “Ta kính huynh.” Chu Thanh Sắc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nhìn thấy mái tóc bạc đầy đầu của hắn, trong đầu lại hiện lên khung cảnh năm đó... hắn cay đắng mà lắc đầu, thua rồi, thua từ lâu rồi.
Hắn uống ừng ực ừng ực hết sạch một vò rượu rồi lau miệng, giọng nói sắc bén: “Sở Tuyệt, ta nhận thua. Ta muốn xem xem, có phải đến6rượu ta cũng không hơn người hay không.” Nói về thâm tình, hắn không bằng Sở Tuyệt, nhưng hắn không tin, so uống rượu hắn cũng không hơn được. Rượu mừng đúng không được, hắn uống rượu mừng của Sở Tuyệt, nhưng kẻ kia cũng đừng mong yên ổn, không uống đến mức khiến cho Sở Tuyệt bỏ lỡ giờ lành ngày mai, thì hắn không gọi là Chu Thanh Sắc nữa. Sở Tuyệt không để ý đến hắn, trong lòng như trút bỏ được gánh nặng mà cũng có chút chua chát. Đối với Chu Thanh Sắc, tuy nàng không có tình cảm nam nữ, nhưng tóm lại là vẫn có chút tình ý. “Chủ tử, người tỉnh rồi?” Vừa mới tỉnh lại, Nguyên Vô5Ưu còn chưa kịp mở mắt liền nghe thấy giọng nói của Ngọc Châu, biểu cảm ngây ra, chầm chậm mở mắt. Quỳ trước giường của nàng chính là hai nha hoàn thân cận Ngọc Châu và Ngọc Thúy. “Sao các ngươi.” Nguyên Vô Ưu như nghĩ đến điều gì đó mà ngây ra, tiếp tục cúi đầu cười mỉm, không ngờ rằng bọn người Tiểu Đào Tử lại chu đáo đến như vậy. “Đứng lên đi.” “Ta chủ tử.” Hai người cúi đầu có chút bất an, nhưng nghe thấy câu nói này mà vui vẻ ngẩng đầu lên.
Trái tim bị bóp chặt của Ngọc Châu khẽ buông lỏng, chủ tử sẽ không trách tội bọn họ chỉ vì Đào tổng quản nói đây là3khẩu dụ của chủ tử mà đến chứ? Lẽ nào nàng nghĩ nhiều rồi? Tuy rằng Đào tổng quản mà chủ tử tin tưởng và xem trọng nhất ra lệnh bảo bọn họ đến đây, nhưng nếu nghiêm túc mà truy cứu, thì khi không có thư hay tín vật của chủ tử, bọn họ cũng không được nghe theo lệnh của Đào tổng quản. Nhưng bọn họ thực sự là lo lắng cho sự an nguy của chủ tử, mới cắn răng mà tự ý đến đây, chỉ cần chắc chắn rằng chủ tử không có chuyện gì, thì cho dù chủ tử có trách tội, họ cũng không hối hận. Nguyên Vô Ưu lười biếng đứng dậy, hỏi: “Còn ai đến nữa?” Tiểu Đào Tử đem bọn họ đến đây, không thể nào không kinh động đến người khác.
Ngọc Châu Ngọc Thúy nhìn nhau một cái, biểu cảm vui mừng thu lại một chút, thấp giọng nói: “Trác tướng quân và Diệp tướng quân cũng đến rồi, đều đang đứng đợi bên ngoài.” Thực ra, Trác tướng quân và Diệp tướng quân là cùng đến với nhau, có thể là do một vài bất ngờ nào đó nên chênh lệch đôi chút.
Nguyên Vô Ưu vuốt vuốt trán: “Cô biết rồi.” Người đều đã đến rồi, có trách tôi cũng vô dụng, hơn nữa, đây đều là những người thân cận không thể thiếu bên cạnh nàng, đến rồi cũng tốt. Theo ý mà nói, chính là chủ tử cũng không truy cứu chuyện Trác tướng quân tự ý đến đây? Ngọc Thúy chợt hiểu ra, rất vui vẻ mà nói: “Tốt quá rồi, chủ tử, nô tỳ đi bẩm báo với Trác tướng quân và Diệp tướng quân, trên đường đến đây, nhìn Trác tướng quân có vẻ rất lo lắng.”
Trác Việt vì điều gì mà lo lắng? Nguyên Vô Ưu đương nhiên hiểu rõ.
Trác Việt thân là Ngự tiền thị vệ trong hoàng cung của nàng, chuyện này nếu như truy cứu, bất kể là Tiểu Đào Tử hay là những người này, tôi không hề nhỏ. Nhưng mà... cũng chính vì tinh thần muốn gây bất ngờ cho nàng mà dù đã biết là không thể làm nhưng vẫn làm này của Tiểu Đào Tử, nàng cũng sẽ không truy cứu tội ông giả truyền thánh chỉ, để những người này tự ý đến đây.
“Đi đi.”
“Vâng.” Ngọc Thúy mím môi cười, vui vẻ lui xuống. “Chủ tử thứ tội, Ngọc Thúy nàng.” Những lời phía sau Ngọc Châu nói không nên lời, Ngọc Thúy xông xáo như vậy cũng không phải là một hai lần rồi, chỉ là hôm nay đã khác xưa, nàng ấy cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì sao? Mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, còn chuyện gì quan trọng hơn tắm rửa thay y phục cho chủ tử chứ? Liếc nhìn Ngọc Châu có chút lo lắng, Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nàng cảm thấy bây giờ tim mình đã mềm mại đi không ít. Điều này có lợi mà cũng có hại, có lẽ nàng nên kiềm chế lại, suy nghĩ cách thích hợp mới được.
“Không sao, để Ngọc Thúy đi đi.”
“Vâng, nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Ngọc Châu cẩn thận liếc nhìn chủ tử chỉ mặc đồ trong ngồi trên giường nhưng trên miệng vẫn mang theo nụ cười thể hiện rõ tâm trạng cực tốt, lại nhìn những lồng đèn màu đỏ được treo khắp nơi, cho dù nàng chính mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, vẫn có chút cảm giác mơ màng như đang nằm mơ. Chủ tử nhà nàng... sắp thành thân rồi!
Ban đầu chủ tử mất ngủ và không an lòng cho đến hôm nay cũng đã có được đáp án, mà đáp án này, quả thực có chút bất ngờ, nhưng dường như lại cũng không mấy bất ngờ.
Chiến vương Sở Tuyệt vì chủ tử mà làm đến nước này, nàng cũng thật lòng cảm thấy vui thay cho chủ tử. Hồ nước xanh thẳm, hơi nước lượn lờ, Nguyên Vô Ưu nhận lấy tấm màn mỏng mà Ngọc Châu đưa tới bao lấy cơ thể, sau đó mới lười biếng đứng dậy khỏi hồ nước.
Lớp màn mỏng ôm lấy làn da tuyết trắng nõn nà, nhưng lại không che đi được sự quyến rũ chết người. Mái tóc đen ướt át gần kề với làn da tuyết trắng, lại thêm một dung nhan trắng nõn tinh xảo vô ngần, môi đỏ răng trắng, sao có thể dùng hai chữ tuyệt sắc để hình dung chứ? Ngay đến cả Ngọc Châu bình tĩnh trầm ổn nhất hầu hạ bên cạnh nàng nhiều năm cũng nhịn không được mà chần chừ mấTÂMấy phần. Mãi cho đến khi Nguyên Vô Ưu rời khỏi rồi, Ngọc Châu có chúTÂMơ màng như đang nằm mơ mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.
Phòng ngủ đã trang trí lại, những tấm rèm vốn rất trang nhã mộc mạc được thay bằng màu đỏ may mắn, màn đỏ quét xuống đất từng lớp từng lớp, xa hoa mà lại đẹp đẽ đến mức mê hoặc lòng người.