Hoài vương chỉ nói một câu với những triều thần bước vào: sau khi hắn chết, Cổ thái phi vào ở trong Hoài Vương Phủ, không hưởng tôn vị thái hoàng thái hậu. ** Đối với lời của Hoài vương, các quần thần tài tuấn chẳng hề hé môi đáp1lời, tất cả đều hiểu ngầm với nhau mà duy trì sự im lặng.
Cổ Lăng đau đớn nhắm nghiên hai mắt, ngay cả hắn cũng không thể nói lại những lời hắn vừa nói bên ngoài điện, tất cả lời nói hóa thành đá chèn cứng trong cổ họng.
Chỉ là,8hắn không thể nhưng vẫn còn người khác có thể nói được.
“Nô tỳ to gan, dám thay nương nương hỏi vương gia một câu, vị trí người mẹ ở đâu trong lòng vương gia?” Lan ma ma đỡ Cố thái phi đi vào dưới sự chỉ đường của Tiểu Lý2Tử, hiển nhiên đây cũng là do Hoài vương sắp xếp.
Sau khi Cổ thái phi bước vào, Nguyên Vô Ưu vẫn luôn ngồi yên lặng chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn Hoài vương đang nằm trên giường, mỉm cười nói: “Lát nữa con sẽ quay lại với người.”
Hoài vương4dịu dàng nhìn nàng: “Được.”
Nguyên Vô Ưu chẳng buồn nhìn Cố thái phi một cái đã đi ra ngoài. Nàng đi rồi, những người khác đương nhiên cũng theo sau. Lúc đi ngang qua người Cổ thái phi, bước chân Cố Lăng hơi chậm lại nhưng cuối cùng vẫn không dừng hẳn. Bên ngoài đại diện, Nguyên Vô Ưu đoan trang ngồi xuống ghế quý phi, Tiểu Cao Tử nhanh nhẹn lấy bản tấu chương của ba vị các lão đại nhân ra trình lên. Nguyên Vô Ưu lật ra đọc lướt một lượt rồi đóng lại, nhếch môi nói: “Văn khanh.”
“Có thần.” Văn Vô Hà chắp tay bước ra.
“Ngươi bàn bạc với các thị tộc đi, sau khi đăng cơ bản điện sẽ đi gặp bọn họ sau.”
“Vâng.”
Nguyên Vô Ưu lại mở cuốn tấu chương khác ra rồi im lặng nhìn chăm chú vào đó hồi lâu, thờ ơ nói: “Sứ thần nước Sở đến, Lâm khanh đi nghênh đón.”
Người bị gọi tên không hề bất ngờ mà bước ra nhận chỉ.
Ngô đại nhân lén lút liếc nhìn những người cùng chức trách chỉ giữ im lặng như thể việc không liên quan đến mình, trong lòng thầm mắng bọn họ thật không có nghĩa khí, nhưng ông cũng biết rằng việc này phải do ông nói ra. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, lòng ông bồn chồn nhưng vẫn lấy can đảm bước ra khỏi hàng, úp úp mở mở nói: “Thần... thần có chuyện muốn tấu.” Nếu như Hoài vương qua đời thì rất không may mắn đối với đại điển đăng cơ của bệ hạ.
Nguyên Vô Ưu hờ hững liếc nhìn ông ta. Ánh mắt này mặc dù rất bình thường nhưng Ngô đại nhân lại cảm thấy gáy mình phát lạnh. Ông ta hơi chần chờ một lát thì Bình Duệ lên tiếng.
“Vương gia và bệ hạ cha con tình thâm, vương gia rất muốn nhìn thấy bệ hạ đăng cơ, thần kiến nghị, đẩy sớm ngày tổ chức lễ đăng cơ.”
Lời Bình Duệ khiến những người đang buông mắt cúi đầu đều kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.
Văn Vô Hà hơi do dự một chút rồi lập tức nói theo: “Xin bệ hạ suy xét lại ý kiến của Bình đại nhân.”
“Xin bệ hạ suy xét.”
“Xin bệ hạ suy xét.”
“Xin bệ hạ suy xét.”
Những người bắt đầu kịp phản ứng đều ào ào lên tiếng phản đối, duy chỉ có hai người vẫn im lặng, một là Cổ Lăng, hai là Lâm Duy Đường. Cổ Lăng buông mắt cúi mày như đang mất tập trung, Lâm Duy Đường lại trầm ngâm như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Nguyên Vô Ưu không hề bất ngờ trước kết quả này. Những người đứng trong điện lúc này ai ai cũng là cáo giá cả rồi, nếu không có ai nêu ra ý kiến này thì nàng mới thấy bất ngờ đấy!
“Lâm thanh có ý kiến gì?”
Lâm Duy Đường bước ra khỏi hàng, lời nói thẳng thắn không hề mập mờ, có thể nói là vô cùng to gan lớn mật: “Hồi bệ hạ, thần cho rằng, e là vương gia không thể đợi được đến ngày mai nữa, nếu như có tổ chức sớm thì đổi luôn thành hôm nay đi.”
Ngô đại nhân và vài vị nguyên lão đại nhân hít ngược một ngụm khí lạnh, những người khác nghe thấy lời nói kinh hãi này của Lâm Duy Đường đều phải nhướng mày, không ai lên tiếng, thái độ rất rõ ràng: bọn họ không phản đổi ý kiến ngông cuồng mà Lâm Duy Đường đưa ra.
“Việc này... việc này thật sự...” Vương đại nhân trợn mắt há mồm, theo bản năng lên tiếng phản đối nhưng lời nói kích động của ông mới phát ra được vài từ đã bị người có giao tình rất tốt với ông là Hải các lão cướp lời: “Cách của Lâm Duy Đường quả là ổn thỏa, sự việc cấp bách, đương nhiên có thể thay đổi cho phù hợp.”
Vương đại nhân vô cùng chấn kinh, khóe mắt liếc nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh, trong lòng đột nhiên sáng tỏ. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo của ông ta, lòng thầm kêu một tiếng nguy hiểm quá, suýt chút nữa ông ta đã không thể quay đầu chỉ vì xúc động nhất thời rồi.
Làm quan trong triều hai mươi năm, ông ta đã không còn nhiệt huyết không biết trời cao đất dày thời trẻ từ lâu rồi. Hôm nay, ông ta có thể đứng đây, không phải chỉ để rạng danh rồi về hưu mà còn phải che chở cho con cháu đời sau nữa. “Lời của Lâm khanh, bản điện hạ tán thành. Những vị đại nhân ở đây cấp tốc tiến hành việc này đi, bản điện hạ đợi tin tốt của mọi người.”
Sắc mặt Nguyên Vô Ưu vẫn bình tĩnh khiến mọi người hơi bất ngờ, ngay cả giọng điệu cũng bình thản như đang nói chuyện vặt vãnh chứ không phải là đại sự quốc gia vậy. “Chúng thần tuân chỉ.”
Rời khỏi Vô Ưu Cung, những vị đại thần mang trọng trách đều thấy không thoải mái trong lòng. Mặc dù tất cả sự vụ đại điển đều đã chuẩn bị xong chỉ đợi bệ hạ đãng cơ nữa mà thôi, nhưng đột nhiên lại đẩy sớm hơn, mà đây không phải là chuyện nhỏ, việc chiêu cáo ý chỉ này cho toàn thiên hạ không phải là việc khó, cái khó nhất là làm sao đảm bảo đại điển đăng cơ không tổ chức quá vội vàng.
Nghĩ đến đây, những con người tài giỏi này cũng chẳng quan tâm đến phong độ lễ nghĩa nữa, vội vội vàng vàng xông vào màn mưa.
Nửa canh giờ sau, trên dưới hoàng cung, hậu duệ quý tộc trong nội thành, phủ đệ của vương công tướng hầu đều nháo nhào cả lên. Mặc dù sự việc cấp bách nhưng bọn họ chẳng dám lơ là chút nào, vội vội vàng vàng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, chuẩn bị chu đáo, đợi của cung mở ra thì vào cung triều bái.
Một canh giờ sau, nhân dân toàn Kinh thành đều sục sôi không ngớt, người đông như kiến đổ xô ra từ những con hẻm, những đường phố nay vốn đã yên tĩnh hơn nhờ cơn mưa. Sau khi biết được việc Vô Ưu đăng cơ sớm hơn dự kiến, Hoài vương biết mình sắp phải ra đi, không thể ở bên nàng được nữa. Hắn không nỡ trách mắng hành động tùy tiện này của nàng, chỉ đành nhẫn nhịn sự đau xót và lưu luyến trong lòng. Hoài vương cố gắng làm thông cổ họng tắc nghẹn của mình, kìm nén nỗi đau xé tim, nhỏ giọng nói: “Thật tốt quá, ta còn có thể nhìn thấy Vô Ưu được vạn dân triều bái, Vô Ưu như thế, chắc chắn sẽ... diễm lệ vô song như ta tưởng tượng.”
Tiểu Lý Tử nghe giọng nói hổn hển không nỡ của Hoài vương, lòng chua xót không nói lên lời, một tiếng “vương gia” nghẹn lại trong cổ họng, hai chân hắn mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, gào khóc cho chủ tử của mình. Hoài vương nhìn Tiểu Lý Tử đang khóc lớn, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh lùng đanh thép: “Câm miệng.” “Vương gia...” Tiểu Lý Tử không dám khóc thành tiếng nữa, hắn run rẩy lau nước mắt. Thấy Tiểu Lý Tử như vậy, Hoài vương không thể lên tiếng trách mắng. Tiểu Lý Tử vẫn luôn ở bên cạnh hắn, trung thành với hắn, hắn làm sao nỡ trách mắng Tiểu Lý Tử được?
“Bệ hạ đăng cơ là niềm vui quốc khánh, sao có thể có tiếng khóc bi thương của ngươi được?” Hắn mềm giọng. “... Vâng, nô tài biết tội.” Tiểu Lý Tử thút thít lên tiếng nhưng nước mắt trên mặt vẫn chẳng hề ngừng lại. Hoài vương buông mắt, bình tĩnh nói: “Tiểu Lý Tử, bản vương đi rồi, ngươi và những người này ở lại trong cung hầu hạ bệ hạ. Ngươi có thể trung thành với bản vương thì chắc chắn phải trung thành với bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”