Khị Cố YY đến chỗ ở của Hoài vương lần nữa, nàng không dám tin là mình lại bị chặn lại không được tiến vào.
“Lý công công, ta muốn gặp vương gia.”
Tiểu Lý Tử cười như không cười nói: “Ta đương nhiên biết người muốn1gặp vương gia, nhưng vương gia sai ta nói với tiểu phu nhân, bây giờ người không muốn gặp phu nhân, sau này cũng không muốn gặp nữa.” Cố YY loạng choạng lùi ra sau, mặt mũi trắng bệch, mở miệng chất vấn: “Không thể8nào, biểu ca sẽ không đối xử như vậy với ta chứ?”
Mặt Tiểu Lý Tử nghiệm lại, giọng nói cũng trở nên cương quyết lạnh lẽo: “Vương gia có lệnh, Cố Thị bị giam trong Thanh Tâm Viện cầu phúc cho Thái phi nương nương,2nếu như không có lệnh thì không được tự ý bước ra khỏi Thanh Tâm Viện một bước.”
Biểu ca lại muốn giam nàng ư? Cố YY lắc đầu muốn xông vào. Tiểu Lý Tử nhíu mày nhưng không ngăn lại, bởi vì chẳng cần hắn4động tay, tự động sẽ có người ngăn nàng. Bị hai tên thái giám ngăn lại không cho đi, đáy mắt Cố YY hiện lên vẻ đau thương. “Vì sao?” Nàng không hiểu đã sai ở chỗ nào? Về tình về lý, biểu ca đều phải đồng ý mới đúng. Cho dù hắn tức giận với cô mẫu, nhưng vì đạo hiếu, hắn cũng nên đồng ý chứ, không phải sao?
Tiểu Lý Tủ lạnh nhạt nhìn Cố Y Y đang hoảng loạn, mặc dù cũng hơi đồng cảm với nàng nhưng đồng thời cũng hơi chán ghét nàng.
Nàng yêu vương gia không sai, nhưng nàng sai ở chỗ không nên bí quá hóa liều, dám lợi dụng thái phi nương nương để uy hiếp vương gia, chia rẽ quan hệ giữa hai mẹ con vương gia và thái phi nương nương, mà người này lại còn là biểu tiểu thư của Cố gia, việc này quả thật rất đáng ghét, đáng ghê tởm.
“Người đâu, đưa tiểu phu nhân về.” Sau này thế nào hắn không biết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, vương gia tuyệt đối sẽ không muốn gặp nàng nữa.
Khi Hạng Thanh Trần nghe tin Cổ YY bị cấm túc đã là mấy ngày sau rồi.
Nàng không nắm bắt được thông tin nhanh nhạy là bởi vì bên người nàng không có ai để dùng được cả. Những ma ma, tỳ nữ, thái giám tĩnh tâm hầu hạ nàng trong viện đều là người Vương Phủ tổng quan phái đến, đương nhiên không thể nào khua môi múa mép nói tin tức này trước mặt nàng. Mà kể từ khi Nguyên Vô Ưu triệu kiến Nguyên Lạc trong đêm lần trước, Nguyên Lạc đã đi ngay trong đêm, trở về giúp Minh Vương khởi binh rồi.
Ngay đêm hôm đó, Hạng Thanh Trần đi gặp Cố Y Y. Nhìn cách trang trí phòng ngủ của Cổ Y Y, đáy mắt Hàng Thanh Trần lóe lên ánh sáng kì lạ. Bên trong và ngoài phòng đều thông với nhau, thư phòng và giường ngủ là một, cách bố trí như thế này y hệt như phòng ngủ của Hoài vương.
Cố Y Y thật là có tâm.
Vẻ mặt Cố Y Y có vẻ tiều tụy, hiển nhiên lần này nàng đã chịu đả kích rất lớn.
Thấy Hạng Thanh Trần đến, nàng không quá ngạc nhiên, chỉ thản nhiên hỏi: “Ngươi đến cười nhạo ta sao?” Hạng Thanh Trần không lên tiếng mà lười biếng nửa nằm nửa ngồi xuống chiếc ghế quý phi trong phòng, hờ hững nói: “Nói thật, trong Vương Phủ này, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể cười nhạo
ai.”
Khóe môi Cổ YY nhếch lên, có chút tự giễu và trào phúng: “Thật là hiếm thấy, miệng ngươi lại nói ra những lời như thế này. Sao? Thương hại ta sao? Có tấm đấy, nhưng ta không cần.”
Hạng Thanh Trần cười chế giễu: “Cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt khác dưới vỏ bọc đoan trang điềm tĩnh của ngươi. Cố gia dạy dỗ được một đại gia khuê tú con nhà quan chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.”
“Ngươi đến để xem ta đối mặt sao?” Cố YY không thèm quan tâm nụ cười chế giễu của nàng ta, nàng đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn nàng ta chằm chằm.
Hạng Thanh Trần nhướng mày, như muốn chỉ bảo: “Không, ta đến để hỏi ngươi, ngươi từ bỏ hay chưa?” Ánh mắt Cố YY hơi lóe sáng rồi buông mắt, trầm mặc mất một lúc rồi lại ngước mắt nhìn nàng ta.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Ắt hẳn mấy ngày nay, ngươi cũng đã bình tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc nên tiếp tục tiến lên hay từ bỏ. Hôm nay, ta đến để nói với ngươi, nếu ngươi cũng không muốn từ bỏ giống như ta thì nghe ta nói, còn nếu ngươi bỏ cuộc thì ta đương nhiên chẳng có gì phải nói nữa cả.” “Ngươi muốn làm gì?” Cố YY buột miệng hỏi, sắc mặt ngưng trọng.
“Nếu cách của ngươi đã không thực hiện được thì dùng cách của ta.” Lạnh lùng nhìn nàng ta một lúc, Cố YY nói: “Ngươi có cách? Ngươi... ngươi muốn dùng ám chiêu sao?”
Khóe môi Hạng Thanh Trần hơi nhếch lên: “Có gì mà không được?”
“Nhưng ngươi đã đồng ý với Nguyên Vô Ưu sẽ không sử dụng thủ đoạn.”Nếu nàng ta thậm chí còn không thể giữ lời hứa thì nàng làm sao tin nàng ta được. Lỡ như nàng ta có âm mưu khác, làm hại biểu ca thì làm thế nào?
“Nếu ngươi cứ cố chấp với vấn đề này, vậy thì, ta chỉ có thể nói rằng ngươi không hề hiểu ta. Ta tên là Hạng Thanh Trần thật, nhưng trên giang hồ, trước cái tên này, còn có thêm hai chữ: độc y.”
Sắc mặt Cố Y Y hơi thay đổi, mím môi nhìn nàng không nói. “Ta cho ngươi thêm thời gian hai ngày để suy nghĩ cho kĩ, nếu người bỏ cuộc thì ta sẽ không miễn cưỡng nữa. Đi nhé.”
“Đợi đã.”
Hạng Thanh Trần quay đầu nhìn nàng: “Sao? Không cần nghĩ nữa sao?”
“Vì sao lại tìm ta?” Nếu không phải vì nàng không có y thuật thì nàng tuyệt đối sẽ không hợp tác với Hạng Thanh Trần, nhưng Hạng Thanh Trần vì sao lại muốn hợp tác với nàng?
Hạng Thanh Trần cười giễu cợt: “Ta không định sẽ dùng người ta không muốn dùng, mà người họ Cố, cho dù bây giờ người bị nhốt thì sau lưng người vẫn còn cả một gia tộc. Liên thủ với người, kế hoạch của ta mới có thể hoàn mĩ được.”
“Ngươi họ Hạng.” Cố YY lạnh lùng chỉ ra sự thật. Hạng Thị đã cấu kết thành đảng phái với Minh Vương rồi. “Ta họ Hạng, nhưng đối với Hàng gia mà nói, ta là một con cờ dự phòng, không nghe lời, càng không dễ bị khống chế. So với một con cờ vừa nghe lời vừa có thể nắm vững trong lòng bàn tay, ta đương nhiên không được ưa thích rồi. Còn vấn đề gì nữa không?”
Cố Y Y nhìn thật sâu vào mắt nàng ta, hờ hững nói: “Ta sẽ suy nghĩ.”
“Tốt lắm, ta mong đợi đáp án của ngươi.” Sau khi Hạng Thanh Trần đi, Tri Lễ mở cửa tiến vào, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư bớt giận.” Nàng ta không cách nào ngăn Hạng Thanh Trần.
“Các ngươi không thể ngăn nàng ta, không cần tự trách.” “Nhưng mà tiểu thư...”
“Ta biết người muốn nói điều gì. Nàng họ Hạng, mà Hạng gia lại một giuộc với Minh Vương, có thể nàng ta lòng dạ hiểm ác khó lường.”
Nếu tiểu thư đã hiểu rồi thì Tri Lễ cũng không tiện nói nhiều nữa: “Là nô tỳ nhiều lời rồi.” Cố YY phất tay cho nàng ta lui, hờ hững nói: “Lui ra đi, để ta yên tĩnh một mình.” Nàng quả thật cần suy nghĩ lại lần nữa.
Bởi vì trở thành quận mã gia tương lai của Tĩnh Vương Phủ nên trong Kinh thành, thân phận của Vũ Văn Tranh đã nâng lên một tầng cao mới. Mặc dù không đến mức như cá gặp nước nhưng ít nhất những người trước đây tẩy chay hắn, khinh thường hắn, muốn cản trở hắn nay đã khiêm nhường lại không ít.
Tĩnh Vương Phủ đã nhận sính lễ rồi, bây giờ hai nhà chỉ chờ ngày lành thành thân nữa thôi. Thật ra ngay từ khi sự việc xảy ra, vợ chồng Tĩnh vương đã thầm ra ám hiệu muốn Vũ Văn Thanh nhanh chóng thành thân cưới Nguyên Linh Chi qua cửa nhanh nhất có thể. Sau khi phản đối không có kết quả, Nguyên Linh Chi tìm đến Vũ Văn Tranh muốn hắn ra mặt thuyết phục Tĩnh vương phi kéo dài thời gian thành thân.
Vũ Văn Tranh thật không phụ sự kì vọng của Nguyên Linh Chi, thuyết phục được Tỉnh vương. Tính vương cũng đồng ý đẩy lùi hôn sự đợi đến khi dẹp xong loạn Ký Đông. Đối với việc Vũ Văn Thanh có thể trở thành quận mã gia, cưới về một quận chúa hoàng thất, Vũ Văn gia đã thể hiện rất nhiều thành ý và sự vui mừng.