Đôi môi của Cố YY có chút trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.
“Cho dù biểu ca không muốn liếc mắt nhìn ta một lần, vậy chẳng lẽ biểu ca cũng không muốn nghĩ cho Vô Ưu công chúa sao?”
Tia giễu cợt như có như không bên khóe môi Hoài vương lập tức biến mất. Hắn dõi theo nữ tử đang quỳ dưới gối mình, nói với giọng điệu hệt như ánh mắt của hắn, lạnh lùng cùng hờ hững.
“Ngươi đang uy hiếp bản vương?”1Cố YY lắc đầu: “Không phải, thiếp đang khuyên nhủ người.” Nàng cũng là đang cầu xin Hoài vương hắn.
“Vì để gặp được bản vương mà ngươi không tiếc quấy rầy đến mẫu phi, bởi vì không thể làm trái lời nương, nên hôm nay bản vương đã thực hiện theo mong muốn của ngươi, chỉ là bản vương rất tò mò, tiếp theo đây ngươi sẽ đòi hỏi bản vương làm gì? sủng hạnh ngươi? Muốn có con nối dõi với bản vương? Có lẽ biểu muội tự8cho rằng tình cảm dành cho bản vương có thể sâu đến mức bằng lòng cùng sống cùng chết với bản vương, bất chấp mọi thứ, thế nhưng...” Hoài vương cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, miệng nói ra những lời vô tình khiến người ta đau nhói: “Bản vương thì không bằng lòng.” Giờ đây, không chỉ đôi môi của Cố Y Y trắng bệch, mà đến cả sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn trấn định như cũ. “Chấp nhận thiếp, thực2sự khó đến thế sao?”
“Rời xa bản vương, cũng thực sự khó đến thế à?” Cố YY nhắm mắt lại vì sợ sẽ để lộ nỗi bi ai trong lòng mình. Một lát sau, nàng lại mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Nếu vương gia đã nói không thể làm trái lời nương, vậy thì, chắc hẳn vương gia sẽ không phụ tấm lòng của cô mẫu.”
Hoài vương lạnh lùng không lên tiếng.
“Hiện giờ, đại sự của biểu ca đã thực hiện được bước4đầu tiên, những biểu ca còn thiếu một người thừa kế.” Nàng ép buộc hắn như vậy sẽ khiến cho hắn giận nàng, hận nàng, ghét nàng, nhưng nàng vẫn muốn làm. Nếu đã không rung động được trái tim của hắn, vậy thì có được hắn, có được con nối dõi của hắn, cũng là có được. “Tiểu Lý Tử.”
“Vương gia.” Tiểu Lý Tử nhanh chóng bước vào, đẩy Hoài vương rời khỏi đây.
“Coi như không vì Cố Thị, không vì tình cảm của thiếp, thậm chí không vì bản thân của vương gia, thì dù là vì cô mẫu, vì Vô Ưu công chúa, vì đại nghiệp của biểu ca, biểu ca cũng nhất định phải làm như vậy.” Cố YY quỳ rạp xuống đất khẩn thiết cầu xin.
Hoài vương không thèm quay đầu lại mà bỏ đi. Để lại Cổ YY lặng lẽ khóc thầm. Cố Y Y rời khỏi Thần Viện dưới sự đưa tiễn của tiểu thái giám. Thị nữ thiếp thân Tri Thư của nàng đang chờ đợi ngoài cửa thấy nàng bước ra, vội vã tiến lên nghênh đón. “Tiểu thư...” Lời còn chưa nói hết, Tri Thư đã im bặt khi nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư nhà mình.
Cố YY không để ý đến nàng mà hướng tầm mắt về nơi khác. Nàng không hề bất ngờ khi thấy Hạng Thanh Trần đang biếng nhác dựa vào tường, thậm chí nàng ta còn ngậm một nhánh cỏ dại trong miệng. Cổ YY bước đến cạnh Hạng Thanh Trần, sau đó lạnh nhạt nhắc nhở: “Cử chỉ như vậy không phải là điều tiểu thư khuê các nên làm, đánh mất đoan trang.”
“Đánh mất đoan trang thì làm sao, ngươi cũng không đủ đoan trang đấy thôi? Mà ngươi cũng có chinh phục được Nguyên Hàm Thiên chỉ còn nửa cái mạng đâu.” Hạng Thanh Trần nhổ nhánh cỏ dại đang ngậm trong miệng ra, cười mà như không cười lên tiếng.
Sắc mặt Cổ Y Y hơi ngẩn ra, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Ta mặc kệ tính cách cùng thân phận của người thế nào, xin người ghi nhớ một điều, ngươi là thiếp, vẫn chưa có tư cách gọi thẳng tên húy* của vương gia.”
(*) Tên húy: là tên được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Đôi mắt Hàng Thanh Trần hiện lên ánh sáng sắc lạnh, nhưng nhanh chóng lắng xuống, nàng cười nhạo một tiếng. “Ta đã chuẩn bị xong thuốc từ lâu rồi, chỉ đợi người giải quyết hắn mà thôi. Thế nhưng đừng để ta đợi lâu quá, nói không chừng đợi đến lúc ta tự mình ra tay thì chẳng còn phần của ngươi đấy.”
Cổ YY cười nhạt: “Nếu ngươi có cách bước vào viện tử này thì người đã không đồng ý yêu cầu của ta rồi.” Nàng biết bản lĩnh của Hạng Thanh Trần rất cao, nàng không thể so sánh được. Nhưng chỉ cần biểu ca không bước ra nơi này, thì cho dù Hạng Thanh Trần quang minh chính đại hay không từ thủ đoạn, nàng ta đều không thể gặp được hắn.
Hạng Thanh Trần không giận mà còn cười: “Khuôn mặt của người thật làm ta ngứa tay.” Nàng rất muốn lột da của Cố YY xuống.
Tri Thư nghe vậy lập tức nhìn Hạng Thanh Trần bằng ánh mắt cảnh giác.
Cố Y Y không hề quan tâm đến lời của Hạng Thanh Trần, chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó lướt ngang qua rồi rời khỏi.
Hạng Thanh Trần buông mắt xuống, mỉm cười tự giễu, nàng và Cố YY có gì khác nhau đâu chứ? Sự cố chấp của Cố YY sắp trở thành ma chướng, mà chẳng phải sự không cam tâm của nàng đã là một chấp niệm không thể kiểm soát rồi sao?
Nguyên Hàm Thiên... Không có được trái tim chàng, thì có được thân xác chàng cũng như nhau. Chỉ khi có được rồi mới có thể buông xuống, bởi với tính cách của nàng, nếu không có được, thì cả đời cũng không thể từ bỏ được người đàn ông này.
Sau khi trở lại Thanh Tâm Tiểu Trúc, Cố YY liền ngồi lặng một chỗ ngẩn người. Ba thị nữ còn lại cùng đưa mắt nhìn về phía Tri Thư dò hỏi, mà Tri Thư thì lắc đầu.
Tri Lễ chín chắn nhất chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cung kính lên tiếng. “Tiểu thư à, tuy chuyện này quả thật phải nhờ vào y thuật của Hàng Thanh Trần, nhưng nô tỳ vẫn có chút lo lắng. Người làm như vậy, trong lòng vương gia nhất định sẽ hận người, ghét người. Thậm chí nếu dồn ép quá mức, đến lúc đó người sẽ làm áo cưới cho kẻ khác* đấy.” (*) Làm áo cưới cho kẻ khác: những gì đã làm không những không giúp ích gì cho bản thân mà còn có lợi cho người khác.
Ánh mắt thất thần của Cố Y Y thoáng thay đổi, nhưng nàng vẫn lắc đầu, giọng nói có chút trầm thấp mơ hồ: “Sẽ không đâu.” Cho dù hắn có hận nàng, có ghét nàng, nếu như hắn thật sự khuất phục, chắc chắn sẽ không chỉ chọn một mình Hạng Thanh Trần, nàng nhất định có cơ hội.
Bởi vì nàng vẫn còn cô mẫu, đây chính là chỗ dựa lớn nhất mà nàng có thể dựa vào.
Hoài vương trở về phòng ngủ, hai tay hắn nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, sắc mặt nhuốm màu sương lạnh, trong mắt cũng hiện lên nét bị thương nhàn nhạt. Tiểu Lý Tử thấy Hoài vương như thế, thở cũng không dám thở mạnh, trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
Nếu là trước đây, hắn đã sai người mời Vô Ưu công chúa đến từ lâu rồi, nhưng từ khi hắn tình cờ thấy được cảnh tượng kia, không biết tại sao mà trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác, có lẽ để vương gia ít gặp Vô Ưu công chúa, cũng là đang bảo vệ vương gia. “Vương gia.” Đào Dao bỗng xuất hiện.
Hoài vương vẫn làm thinh, Đào Dao chỉ có thể gượng cười, trên mặt ông có chút khó xử, nhưng rồi vẫn nói: “Thái phi lại gửi thư tay nữa ạ.” Đây đã là phong thư thứ ba Cố thái phi liên tục gửi đến rồi. “Dâng lên đây.” Lướt mắt đọc sơ qua bức thư của Cố thái phi, Hoài vương chẳng hề ngạc nhiên trước nội dung trong thư. Giấy viết thư bị hắn vò nát trong lòng bàn tay, khớp xương tay vốn tái nhợt không chút máu càng thêm trắng bệch.
“Vương gia...” Đào Dao và Tiểu Lý Tử đều lo lắng lên tiếng. Lúc này, Tiểu Lý Tử cũng chẳng thèm đoái hoài đến nỗi băn khoăn ẩn sâu trong lòng mình nữa, hắn đưa mắt ra hiệu cho thiếu niên U Ảnh ở một bên nhanh chóng đi mời Vô Ưu công chúa. Thế mà U Ảnh chẳng hề nhúc nhích, Tiểu Lý Tử nhíu mày, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức biết tại sao rồi. Bởi vì đúng lúc này Vô Ưu công chúa vén rèm bước vào, trên tay nàng còn cầm một bức tranh. “Công chúa, vương gia ngài ấy...” Tiểu Lý Tử lo lắng lên tiếng.
Nguyên Vô Ưu đưa mắt nhìn sang, ánh mắt của Hoài vương đã khôi phục như thường, bàn tay vốn siết chặt thành quyền cũng không còn dùng sức như lúc nãy, nhưng vẫn còn nắm lại. Sắc mặt Nguyên Vô Ưu không hề thay đổi. Nàng kéo một chiếc ghế lại gần hắn rồi ngồi xuống, sau đó nắm lấy bàn tay đang siết nhẹ của hắn khẽ vỗ về: “Buông ra.” Ngay từ lúc nàng vén rèm bước vào, Đào Dao cùng thiếu niên U Ảnh đã lặng lẽ lui ra ngoài đợi. Còn Tiểu Lý Tử thì do dự một chút, cuối cùng vẫn lui xuống như thường.
Hoài vương không hề buông lỏng tay, Nguyên Vô Ưu nghiêng mặt nhìn hắn rồi thở dài một tiếng: “Được thôi, vậy người xem con mang đến thứ gì này.”
Vừa nói, nàng vừa mở bức tranh ra trước mặt hắn, sau đó nói với giọng điệu như đang dâng vật quý: “Người xem đi, vẽ cũng khá đẹp phải không?” Đẹp hơn so với khả năng vẽ của Cố YY một chút, quả thực đã khắc họa nàng một cách sắc sảo. Ánh mắt của Hoài vương dừng trên bức họa, hơi sững sờ.