Phượng Kinh Thiên

Chương 405: Hoa rơi hữu ý (3)




“Rầm“. Cố An An đanh mặt, gập thật mạnh cuốn tiểu thuyết trên tay lại, đập mạnh xuống bàn:

“Ức hiếp người quá đáng quá rồi.” Lúc này, Cố Lăng mới thong thả bưng tách trà bên tay lên nhấp một ngụm, không lên tiếng.

“Ca, huynh giúp muội bắt người này ra đây, muội thật muốn xem1xem, là ai ăn gan hùm gan gấu, dám thêu dệt câu chuyện ba hoa chích chòe thế này, phá hủy danh tiếng của muội.” Vừa nghĩ đến nội dung miêu tả trong tiểu thuyết là mình, Cố An An liền tức giận muốn giết người.

Cố Lăng vẫn im lặng.

Cố An An nghi hoặc nhìn hắn:8“Ca?”

Cố Lăng nhấc tay lên ý bảo nàng ngồi xuống. Cố An An nhìn biểu cảm trịnh trọng này của huynh trưởng thì hơi nhíu mày, miễn cưỡng áp chế lửa giận mà ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng hai mắt nàng vẫn đầy lửa giận phẫn nộ.

Cố Lăng từ tốn lên tiếng: “Muội nói với ca2ca, muội cảm thấy Vũ Văn Tranh như thế nào?”

Cố An An hơi ngây người rồi buông mắt xuống, không vội vã trả lời mà trầm tư suy nghĩ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Cổ Lăng, thành thật đáp: “Hắn không hợp với muội.”

Không hợp, hai chữ đã đủ để nói ra toàn bộ cảm4giác và suy nghĩ của nàng. Cổ Lăng rất vui vẻ. Thật ra, hắn có chút lo lắng sợ An An sẽ giống YY, bị vây khốn bởi tình.

“Muội nói đúng lắm, Vũ Văn Tranh không hợp với muội.” Mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc với Vũ Văn Tranh, nhưng tốt xấu gì Vũ Văn gia tộc cũng là đại gia tộc sánh ngang với Cố gia. Biết mình biết ta, hắn làm sao không để ý tác phong hành động của mấy người đứng đầu gia tộc được chứ?

Nói ra thì, cách hành sự của Vũ Văn Tranh mặc dù thủ đoạn hơi ác nghiệt, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận năng lực của hắn ta, nhưng đây chỉ là dưới góc độ người ngoài nhận xét mà thôi, nếu có liên quan đến Cố gia nhà hắn thì không cần phải bàn cãi nữa. Cho dù hắn có mục đích và thái độ thế nào để tiếp cận An An, Cổ Lăng cũng sẽ không cho phép!

“Nếu đã như vậy thì huynh yên tâm rồi. Việc này muội không cần quan tâm, để huynh xử lý là được rồi.” Cố Lăng đứng dậy nói.

“Ca...”

Cố Lăng dừng bước, quay đầu nhìn nàng. “Cảm ơn ca ca.” Cổ An An chân thành nói.

Cố Lăng bật cười: “Nha đầu ngốc.”

Nhìn bóng lưng rời đi của huynh trưởng, sắc mặt Cổ An An trở nên lạnh nhạt. Nàng mở cuốn tiểu thuyết ra lần nữa, đáy mắt vụt qua ánh nhìn sắc lạnh, cắn răng nói: “Ta thật muốn xem xem là ai đang đứng phía sau đổ dầu vào lửa gài bẫy ta.” Điều huynh trưởng lo lắng là đúng, việc này nàng không tiện tự mình ra mặt, có huynh trưởng ở đây thì nàng cũng yên tâm hơn.

Tiếp sau đó, việc khiến người ta không thể ngờ đã xảy ra. Cuốn tiểu thuyết tên “Lạc Hoa” chỉ trong một đêm đã trở nên nổi tiếng, nổi đến mức không ngờ, toàn bộ sách trong sạp đều bị bán sạch bách chỉ trong nửa ngày, mà những người đến mua sau cùng đều phải ra giá cao mới mua được. Những quầy viết chữ trên đường phố đều có người đứng xếp hàng dài muốn được viết một câu thơ trong sách, thậm chí có người còn yêu cầu viết lại toàn bộ cuốn sách. Thiên kim quý nữ, thậm chí là một vài quý phụ phu nhân đều buồn bã khóc lóc vì vị cô nương Lạc Hoa yêu đến điên cuồng được miêu tả trong sách. Ngay cả những văn nhân thị sinh thanh cao bình thường không đọc tiểu thuyết cũng bị những tình tiết phát triển khiến người ta cảm thán trong sách làm cho không cách nào bình tĩnh được nữa mà phải tranh nhau đi mua bản sao tiểu thuyết, ôm tiểu thuyết nghiên cứu những câu thơ tuyệt diệu trong đó.

Sau khi xem xong, bọn họ còn phát hiện ra rất nhiều câu thơ nổi tiếng khiến người ta phải vỗ bàn khen hay, ví dụ như:

“Hoa rơi hữu ý yêu nước chảy,

Nước chảy vô tình yêu hoa rơi.”

“Rượu đầy ca hát đều vui gượng, Tiều tuỵ vui chăng, một bóng hồng.”

“Bình sinh không biết tương tư mới có thể tương tư và sự tương tự.” Mà tài tử tên hiệu “Nhàn Bút” viết cuốn tiểu thuyết này đã trở thành chủ đề bàn luận của tất cả mọi người trong Kinh thành. Trà lâu tửu quán đều tranh nhau bàn luận về vị đại tài tử đã viết câu chuyện tình yêu phong hoa tuyết nguyệt sầu triền miên khiến người ta kinh diễm này.

cửa chính Hoài Vương Phủ. Tiểu Cao Tử chạy xuống xe ngựa, tay bê một cuốn tiểu thuyết hắn vừa dùng rất nhiều vàng mới mua về được, nâng niu như ôm bảo bối vậy.

“Sao ngươi đi lâu thế? Mãi mới quay trở về?” Tiểu Hoa Tử thấy hắn quay lại thì thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng vẫn bực bội hỏi. Tiểu Cao Tử trợn mắt nhìn Tiểu Hoa Tử đang bất mãn: “Sách gốc đã bán hết từ lâu rồi, đây là cuốn sách ta ra giá cao mua lại từ tay người khác đấy.” Tiểu Hoa Tử tò mò nhìn cuốn sách trong tay hắn: “Chính là cuốn sách này sao?” Tiểu Cao Tử gật đầu như giã tỏi: “Chính là cuốn Lạc Hoa này, bây giờ toàn Kinh thành đều đang bàn tán về nó đấy.”

“Được rồi, đưa cho ta đi, công chúa đang đợi đấy.” Nguyên Vô Ưu đón lấy cuốn sách Tiểu Hoa Tử đưa lên, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt. Hi vọng câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết khiến Kinh thành bùng nổ này sẽ không khiến nàng thất vọng.

Mở cuốn sách ra, chữ viết giản thể khiến nụ cười của Nguyên Vô Ưu càng sâu thêm. Nàng hơi ngồi thẳng dậy, hiếm khi lại nhìn thấy chữ giản thể thế này, thật khiến nàng cảm thấy thân thiết và hoài niệm.

Ngọc Châu ngồi kế bên nhìn nàng thêm mấy lần, cảm thấy kì lạ, công chúa lại hứng thú với cuốn tiểu thuyết này sao?

Đọc hết cuốn sách này trong vòng nửa canh giờ, Nguyên Vô Ưu gấp sách lại, khẽ mỉm cười. Văn phòng cũng xem như là xuất chúng, vừa mới lạ thu hút, lại thêm nội dung phản ánh thực tế, kết cục lại đau thương khiến người ta khắc ghi, quan trọng nhất là bên trong có trích dẫn thơ Đường, thơ Tống, có thể kinh động Kinh thành cũng chẳng có gì kì lạ. Tuy nhiên, đọc xong cuốn sách người này viết, trong đầu nàng cơ bản đã phác họa được kiểu người của người này kiếp trước.