Phượng Kinh Thiên

Chương 398: Xin thánh chỉ ban hôn (1)




Đào Phi Vũ chạy khỏi sương phòng, vừa hay gặp phải Nguyên Linh Chi đang tản bộ hít thở không khí

trong lành bên ngoài. Đào Phi Vũ không để ý liền bị ngã sõng soài trên mặt đất. Nguyên Linh Chi bước chân phải vững lắm mới không té ngã thảm hại như vậy.

“Ngươi không sao chứ?” Nguyên Linh Chi tiến đến vươn tay về phía Đào Phi Vũ muốn kéo nàng ta dậy, nhưng khi định thần lại, ánh mắt1nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy người con gái đang nằm dưới đất nước mắt đầm đìa, nàng bèn nhíu mày, nàng ấy khóc trông thật thương tâm làm sao. Hành động của hai người rước lấy không ít ánh nhìn, vì không muốn kinh động đến sương phòng của Nguyên Tích Trân, nên Nguyên Linh Chi tiến lên đỡ nàng ta tiến đến khúc rẽ ít người chú ý ở hành lang để nàng ta ngồi xuống. Giờ8đây nàng vô cùng hối hận, dù Tam công chúa Nguyên Tích Trân rất thông minh nhưng tuổi vẫn còn quá trẻ, lòng đố kị lại quá nặng, không biết khoan dung độ lượng. Mặc dù tiếng khóc lóc bên tai không lớn lắm, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy phiền muộn nặng nề không thôi.

“Nước mắt không giải quyết được chuyện gì cả, đừng khóc nữa.” Nguyên Linh Chi lấy ra một chiếc khăn tay tiến lên phía trước,2lạnh nhạt nói.

Đào Phi Vũ nhận lấy khăn tay che mặt lại, rất nhanh sau đó, nước mắt nàng đã thấm ướt chiếc khăn.

Thật lâu sau, thấy nàng cuối cùng cũng ngưng khóc, Nguyên Linh Chi vừa muốn xoay người rời đi, nhưng khi liếc qua Đào Phi Vũ thì bèn dừng lại.

“Cảm... cảm ơn người, còn nữa, xin lỗi, đã làm bẩn khăn tay của ngươi rồi.” Đào Phi Vũ thật không dễ gì mới bình tĩnh lại được, vừa4cảm kích vừa áy náy nói.

Nguyên Linh Chi lạnh nhạt cười một tiếng: “Không cần phải khách khí, đừng ngại.” Đào Phi Vũ ngẩng đầu, giọng nói mang chút kinh ngạc: “Người... là Linh Chi quận chúa?” Nguyên Linh Chi khẽ nhíu mày: “Đúng vậy, còn ngươi là?” Đào Phi Vũ cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta là Thất tiểu thư của Đào gia.” Thì ra thiếu nữ trước mắt chính là Thất tiểu thư được sủng ái nhất Đào gia. Nguyên Linh Chi hơi đảo mắt, quan hệ giữa Đào gia và công chúa Nguyên Vô Ưu có chút bế tắc, nếu nàng đã hạ quyết tâm muốn kéo gần quan hệ với công chúa Nguyên Vô Ưu, đương nhiên không muốn dây dưa cùng với Đào gia.

“Ngươi ngã có đau không?”

Đào Phi Vũ vội vàng lắc đầu: “Không.”

Nguyên Linh Chi cười nhạt, sau đó nói lời cáo biệt cùng Đào Phi Vũ: “Vậy thì tốt rồi, ta ra ngoài đã được một lúc rồi, ta về phòng trước đây.”

“Quận chúa xin dừng bước.”

Nguyên Linh Chi dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía người cất tiếng gọi nàng. Đào Phi Vũ đứng dậy, sắc mặt có chút lúng túng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhìn thẳng Nguyên Linh Chi nói: “Ta... ta muốn thính giáo quận chúa một chuyện.”

Đáy mắt Nguyên Linh Chi lóe lên một tia bất ngờ: “Vấn đề gì?” Đào Phi Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt tỏa sáng rạng rỡ của nữ tử xinh đẹp chói mắt trước mặt, lại âm thầm so sánh với Linh Chi quận chúa trong kí ức mà nàng từng nhìn thấy, dường như đây là hai người khác biệt. “Ta muốn thỉnh giáo quận chúa, sao người có thể trở nên xinh đẹp như thế?” Nàng cũng muốn thay đổi để trở nên thật xinh đẹp chói mắt giống như vậy. Có lẽ chỉ có thế, Liêu Thanh Vân mới để ý đến vẻ đẹp của nàng,

mà không phải chỉ nhớ đến sự lạnh nhạt, trào phúng cùng tinh thần chán nản của nàng đối với hắn sau cái chết của Tương Tương. Nàng hiểu rất rõ con tim mình. Nàng muốn gả cho hắn, thì nhất định phải phấn chấn lên.

Nguyên Linh Chi cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mắt, khóe miệng khẽ cong lên: “Ngươi muốn thay đổi?”

Thay đổi? Đào Phi Vũ đối với hai chữ này giật mình trong chốc lát. Từ sau khi Tương Tương mất đi, nàng đã thay đổi, từ một thiếu nữ ngây thơ không biết muộn phiền trở thành một người yếu đuối lúc nào cũng chỉ biết ưu sầu, cho nên người thân mới không yên tâm về nàng, muốn nàng lại vui vẻ như xưa. Mà Liêu Thanh Vân lại là người tốt nhất, bởi thể đối với nàng mà nói, hắn rất quan trọng.

Đào Phi Vũ khẽ gật đầu. Ánh mắt Nguyên Linh Chi xẹt qua một tia sáng. Cũng tốt, hiện tại việc nàng cần làm nhất chính là kết giao với đám quý nữ ở Kinh thành, chỉ có như vậy nàng mới có thể có được nhiều tin tức cùng cơ hội hơn. Nghĩ đến đây, hai tay Nguyên Linh Chi khoanh trước ngực, đi đi lại lại đảo quanh người Đào Phi Vũ: “Được, ta giúp ngươi.”

“Cảm...”

“Ta giúp ngươi có được trái tim người đàn ông mà người thầm thương trộm nhớ.”

Đào Phi Vũ trợn trừng mắt: “Cái... cái gì?”

Khóe miệng Nguyên Linh Chi khẽ cong lên thành dáng vẻ tươi cười. Nàng không những muốn bước chân vào giới thượng lưu, mà nàng còn muốn làm người đứng đầu đám quý nữ này nữa. Trên đời này, không có bất cứ người con gái nào có thể kháng cự lại sự mê hoặc của vẻ đẹp.

Sau lần từ biệt ở Vọng Giang Các, Liêu Thanh Vân biết được Đào Phi Vũ khi trở về Đào Phủ thì không còn quá ưu phiền nên mới yên lòng, nhưng nghĩ đến nút thắt trước mắt, lông mày liền nhíu lại.

Liêu phu nhân thả nhẹ bước chân tiến tới. Nhìn con trai đứng trước cửa sổ, bà nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng. “Thanh Vân.”

Liệu Thanh Vân xoay người lại, tiến lên hành lễ: “Nương.”

Liều phu nhân đỡ hắn dậy, sau đó kéo bàn tay của hắn đặt vào lòng bàn tay mình, hiền hoà nói: “Đã rất lâu rồi con không nói chuyện cùng ta. Hôm nay thời tiết thật đẹp, cùng ta đi dạo trong sân một lát đi.”

“..Vâng, nương.” Đối với ý đồ của mẫu thân, lòng dạ Liêu Thanh Vân biết rõ, vừa hay hắn cũng có lời muốn nói cùng bà, hắn sẽ không cưới Đào Phi Vũ.

Mẹ con hai người chậm rãi tản bộ trong sân, Liêu Thanh Vân đỡ Liêu phu nhân vào trong định nghỉ ngơi.

“Nương, người ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát.” Tỳ nữ dâng lên trà và bánh, Liêu phu nhân vẫy tay cho đầy tớ lui xuống, khẽ cười nói: “Hôm nay, mẹ con chúng ta cùng nhau tâm sự một chút.”

Liêu Thanh Vân cúi đầu đáp: “Dạ vâng.”

Mặc dù Liêu phu nhân nói muốn cùng nhau thân mật tâm sự, thế nhưng bà lại chậm rãi cầm lên chén trà, thờ ơ nhấp một ngụm trà, dường như nhất thời không biết làm thế nào để nói thẳng vào vấn đề chính.

Liêu Thanh Vân nói thẳng: “Nương, con không thể cưới Thất tiểu thư Đào gia.”

Liêu phu nhân làm như không nghe thấy lời nói của hắn, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, rũ mắt hỏi: “Con có biết tại sao nương lại dễ dàng tha thứ cho Nhị phu nhân Đào gia hay không?”

Liêu Thanh Vân thu lại tầm mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Liêu phu nhân không chớp mắt. Câu trả lời đã nằm trong bốn chữ Đào Nhị phu nhân rồi. Trước đây, nương chưa từng gọi Hương di bằng Đào Nhị phu nhân trước mặt hắn.

Liều phu nhân cũng không hẳn là muốn con trai mình trả lời, chỉ nhìn hắn một cái rồi lại đưa mắt về phía xa xăm, lạnh nhạt lên tiếng: “Làm sao ta có thể không có khúc mắc chứ? Con gái của nàng ta là trân bảo, chẳng lẽ con trai của ta không phải? Hơn nữa bởi vì nàng ta giận chó đánh mèo, vu oan giá họa khiến đứa con trai hoạt bát cởi mở của ta trở nên trầm mặc kiệm lời.”

“Nương, việc này không liên quan...” Liệu Thanh Vân đang muốn giải thích thì lại bị hành động phất tay của Liêu phu nhân cắt ngang mà im bặt.

“Lúc hai nhà đoạn tuyệt quan hệ cũng là lúc nương hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không tha thứ cho nàng ta.” Liêu phu nhân quay đầu lại nhìn Liệu Thanh Vân, ánh mắt rối rắm phức tạp, sau đó đứng dậy nói: “Nhưng giờ nương lại tha thứ cho nàng, không phải bởi vì giao tình của ta và nàng mà chính là vì Tiểu Thất.”

Ánh mắt Liệu Thanh Vân ánh lên nét buồn bã.

Liêu phu nhân khẽ than thở, lời nói đầy thấm thía: “Đương nhiên, trong lòng nương cũng oán giận sự hồ đồ năm đó của Tiểu Thất, nhưng khi đó con bé còn trẻ, rất dễ bị dối gạt, sao nương phải khắt khe với con bé chứ? Huống chi những năm qua, con bé sống cũng không tốt, chỉ sợ trong lòng vẫn luôn có khúc mắc. Những

năm này, tuy con không thấy những ai trong Đào gia cũng thấy, ngay cả nương cũng thấy rõ trong lòng tiểu Thất luôn có con.”

“Nương...” “Hãy để ta nói hết.”

Liêu Thanh Vân nghe vậy, liền yên lặng chờ Liêu phu nhân nói tiếp: “Ta cũng đã từng suy nghĩ về tình cảm của Tiểu Thất dành cho con phải chăng chỉ vì áy náy, nhưng nương đã quan sát tỉ mỉ mấy năm qua rồi. Thanh Vân, hãy tin tưởng vào ánh mắt của nương. Tình cảm của con bé không phải là vì áy náy, con bé thực sự có tình cảm với con, cho nên nương nghĩ nếu như có một ngày Đào gia chủ động đến cửa cầu hôn, ta sẽ không phản đối, bởi vì chỉ có người con gái thật lòng yêu thương con mới có thể xứng đối với con trai ta.”