Phượng Kinh Thiên

Chương 396: Không gánh nổi kết quả này (1)




“Vũ Văn công tử, công tử nhà nô tài bảo nô tài đến mời người qua đó cùng ngồi.” Một tên sai vặt

cung kính đi đến nói với Vũ Văn Tranh đang ngồi ở cuối bàn.

Nhìn rõ người đến mời là tên sai vặt bên cạnh tiểu công tử của Trịnh Quốc Công Phủ, các1thiếu gia phú thương nơi Kinh thành cùng ngồi chung bàn với Vũ Văn Tranh kinh ngạc, sau đó cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, đồng thời sự đố kỵ cũng hiện lên nơi đáy mắt họ.

Cách Tết Nguyên tiêu chẳng qua mới chỉ có mười ngày, Vũ Văn Tranh vậy mà lại có thể8kết thân với các quý tử nhà quan, thủ đoạn và thực lực như vậy, khiến bọn họ thấy thật khó coi và phẫn nộ. Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng biết là xảy ra chuyện gì. Tuy là trong lòng có chút phức tạp, có điều suy nghĩ lại, lại2thấy xảy ra tình huống như vậy cũng không có gì lạ! Gia tộc Vũ Văn dùng danh nghĩa thương nhân để chen vào danh sách thứ hạng của tứ đại gia tộc cũng đã đủ đại biểu cho thực lực của gia tộc này.

Trong danh sách thứ hạng tứ đại gia tộc, Vũ Văn4gia tuy gần như xếp cuối, nhưng có thể chen vào cũng đã thể hiện cho việc Vũ Văn gia có thể bước vào giai cấp quan lại không xa.

Còn về lại lịch của Cố Thị ở Viễn Tây như thế nào thì không cần phải nói nữa.

Mộ Dung ở Đại Xuyên, Trịnh Thị ở Đài Sơn, hai gia tộc này chính là con đường mà Vũ Văn gia phải đi. Bọn họ đều từ những thương nhân mà trở thành vọng tộc như ngày hôm nay, con cháu đi vào quan lộ trong gia tộc tuy không nhiều, nhưng dù sao cũng đã bước một chân vào, việc biến thành quý tộc chỉ là vấn đề thời gian.

Vũ Văn Tranh rất khiêm tốn mà các biệt mọi người và những người cùng bàn với hắn, sau đó mới đi về phía cái bàn bắt mắt nhất trong đại sảnh kia.

“Vũ Văn Tranh bái kiến các vị công tử.”

Trịnh Hỉ đang ngồi nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, không đợi Trịnh đại công tử lên tiếng, liền vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, nói: “Vũ Văn huynh, đừng khách khí, ngồi ở đây.” “A Hỉ!” Trịnh đại công tử nhịn không được phải nhíu mày.

“Đại ca, đừng nghiêm mặt, không phải huynh nói có ấn tượng rất tốt với Vũ Văn gia sao?” Trịnh Hỉ không cho là vậy mà nói. Trịnh đại công tử âm thầm lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Tranh, nhàn nhạt nói: “Vũ Văn công tử đừng hiểu lầm, mời ngồi.”

Sắc mặt Vũ Văn Tranh không thay đổi khẽ chắp tay với Trịnh đại công tử. Đối với Trịnh đại công tử cũng lạnh nhạt không quan tâm, rất ung dung mà ngồi bên cạnh Trịnh Hỉ.

Trịnh Hỉ nhìn động tác sảng khoái của hắn, khẽ bất ngờ rồi cười lớn ha ha, thái độ như hai huynh đệ mà vỗ vai Vũ Văn Tranh: “Ta nói huynh chính là người mà ta thích mà, sau này ở Kinh thành, có gì cần ta giúp đỡ thì cứ việc nói.”

“Vũ Văn đa tạ tiểu công tử.” Sắc mặt Vũ Văn Tranh nhún nhường, nhưng không hề ti tiện, ngược lại có vẻ tự nhiên ung dung. Trịnh đại công tử khe khẽ híp mắt, trong lòng lại xác nhận một lần nữa, Vũ Văn Tranh này quả thực là một nhân vật đáng để kết giao. Kinh thành dưới chân thiên tử không thiếu nhất là gì? Điều không thiếu nhất chính là quý tộc, mà quý tộc thì cần gì, quý tộc cần tiền nhất. Vũ Văn Tranh có lòng muốn bám vào cửa Trịnh Quốc Công Phủ, bọn hắn cũng có ý kết giao. Vũ Văn Tranh gì cũng thiếu, duy chỉ có nguồn ngân lượng khổng lồ là không hề thiếu, giúp đỡ lẫn nhau, rất tốt, không phải sao?

Nghĩ đến đây, sự lạnh nhạt trên mặt Trịnh đại công tử dần biến mất, không để ý mà bắt đầu nói chuyện với Vũ Văn Tranh. Những người khác trong bàn thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu ra, bắt đầu thỉnh thoảng chen vào một câu.

Thái độ đối xử với mọi người của Vũ Văn Tranh vẫn cung kính như trước, nhưng trong hành động và tư thái có một sự nho nhã ung dung nói không nên lời. Sự nho nhã ấy cao hơn một chút so với kiểu không kiêu không nịnh, thực là khiến cho những người ngồi trong bàn phải bất ngờ, không ít người đều âm thầm trao đổi ánh mắt, âm thầm gật đầu.

Trịnh đại công tử kinh ngạc, khóe mắt liếc nhìn biểu cảm của mọi người, lúc này trên mặt mới để lộ ra một ý cười.

Còn Vũ Văn Tranh có khí chất khác biệt so với những thương nhân khác, cũng không thể tránh khỏi bị người bên cạnh chú ý đến.

Phương Trinh Ngọc ngồi ở vị trí đầu của phía nữ nhìn Vũ Văn Tranh dáng vẻ tuấn tú, lịch sự lại nho nhã, tài hoa, phú quý, liền nhìn đến mê.

Dư Chu Nguyệt ngồi bên cạnh thấy nàng ta lâu không lên tiếng, không nhịn được tò mò mà nâng mắt lên, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt si mê của nàng ta đang hướng về phía Vũ Văn Tranh, khẽ ngây người, nhưng lại âm thầm kéo y phục của Phương Trinh Ngọc ở dưới bàn, nhắc nhở nàng tỉnh táo lại.

Phương Trinh Ngọc sực tỉnh, biết bản thân đã thất lễ, ho nhẹ một tiếng để che giấu rồi cúi thấp đầu xuống, sau đó liền nâng mắt nhìn về phía Chu Nguyệt vừa kéo y phục nàng ta, rất cảm kích mà mỉm cười.

Chu Nguyệt là con gái thứ của Đô Đốc Dư đại nhân, Dư phu nhân Phương Thị là cô bên nội của nàng. So với Nguyên Linh Chi không cho nàng được điều gì, nàng đương nhiên là thích Chu Nguyệt hơn một chút, lại thêm việc Chu Nguyệt là con gái duy nhất, trong nhà không có tỷ muội, hai người tuổi tác gần nhau, đương nhiên sẽ dễ gần gũi hơn, cảm giác cũng rất thân thiết.

Phương Trinh Ngọc khẽ cắn nhẹ môi, chần chừ một hồi lâu, mãi mới thấp giọng lên tiếng hỏi: “A Nguyệt, hắn là ai?” Trong Kinh thành này, thiếu gia nhà nào, công tử nhà nào, những quý nữ trong Kinh thành như bọn họ đều biết rõ trong lòng. Hôm Tết Nguyên tiêu đó nàng không đến, vì phải đi Phương Phủ thăm bà nội.

“Hắn chính là Vũ Văn Tranh, Vũ Văn Thị của Xương Thành.”

Vũ Văn Tranh? Trên mặt Phương Trinh Ngọc xuất hiện hai áng mây hồng. Hóa ra hắn chính là Vũ Văn Tranh nổi danh đêm Tết Nguyên tiêu đó! Hai ngày nay trong Kinh thành không ít người đều đang bàn luận về hắn, nàng ta đương nhiên là cũng có nghe qua.

“Ngươi... nhìn trúng hắn?” Chu Nguyệt thấp giọng hỏi.

Đối với câu hỏi của Chu Nguyệt, Phương Trinh Ngọc không trả lời, ánh mắt vẫn nhịn không được mà nhìn về phía Vũ Văn Tranh. Nàng không ý thức được sự ngượng ngùng đang hiện lên trong mắt mình.

Chu Nguyệt thấy vậy, khe khẽ nhíu mày. Theo như nàng thấy, Vũ Văn Tranh này quả thực xuất sắc.

Vũ Văn gia tuy là thương nhân, nhưng cũng miễn cưỡng chen được vào hàng ngũ các nhà giàu, chỉ đáng tiếc là Xương Thành cách Kinh thành quá xa, Phương gia chỉ là quan lại nhỏ, nếu như chỉ lấy thân phận tiểu thư Phương gia mà nói, Vũ Văn Tranh và Trinh Ngọc cũng không tính là đũa mốc chòi mâm son, nhưng quan trọng hơn là Trinh Ngọc có Tĩnh vương phi làm chỗ dựa.

Nương của Trinh Ngọc sở dĩ bỏ qua Phương gia để gửi gắm Trinh Ngọc cho Tĩnh vương phi, không phải là vì muốn Tĩnh vương phi gả Trinh Ngọc cho một gia đình quyền quý xứng đáng sao? Với ánh mắt của Tĩnh vương phi, e rằng bà ấy sẽ không đồng ý gả Trinh Ngọc cho Vũ Văn Tranh.

Vũ Văn Tranh mỉm cười nói chuyện với Trịnh đại công tử, ánh mắt vô cùng tự nhiên di chuyển, vừa hay bắt được ánh mắt của Phương Trinh Ngọc đang đặt trên người hắn.

Phương Trinh Ngọc ngây người, lập tức dời mắt, chỉ thấy máu trong người như sắp bị thiêu cháy, nhịp tim căng thẳng đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Khó khăn lắm Phương Trinh Ngọc mới khống chế được cảm xúc, ánh mắt nàng lại liếc qua một lần nữa, nhưng lại thấy Vũ Văn Tranh vẫn nho nhã ung dung nói chuyện của Trịnh đại công tử, trong lòng sinh ra một cảm giác trống trải khó nói. Đúng lúc này, Tiền chưởng quỹ vỗ vỗ tay, các thị nữ gảy đàn tấu nhạc đều dừng lại, sau khi cung kính hành lễ, liền lần lượt lui xuống. Lúc này, mọi người bất kể là đang làm gì cũng đều dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tiền chưởng quỹ, trong mơ hồ còn có chút kiêng kỵ, dù sao thì cũng từng đã một lần thập tử nhất sinh ở đây.

Đối với sự bài xích của các khách quý đang ngồi đây, Tiền chưởng quỹ đương nhiên cũng biết, chẳng qua, ông tin những điều này rất nhanh rồi sẽ qua đi, Vọng Giang Các vẫn sẽ là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong Kinh thành này.

Ông cung kính cúi đầu nói: “Công tử.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua đó, đồng loạt ngây người, trong não chỉ lướt qua một dòng chữ: “Thần tiên trên trời.”

Một bộ quần áo đỏ tươi, tay áo bay bay, cứ thế mà chậm rãi đáp xuống đất trong tầm mắt của mọi người, khiến người khác không khỏi nín thở.