Phượng Kinh Thiên

Chương 373: Tự dựa vào bản lĩnh (2)




Thi Tề khom mình: “Mời vương gia.”

“Cảm tạ Thi công công.”

Thi Tề không dám nhận: “Vương gia khách sáo rồi.” Nay tình thế đã khác xưa rồi. Ngay từ một tháng trước, Kỷ Vụ Phủ còn chưa nhận được tấu thư Hoài vương1trình lên đã vội nhắc nhở người dưới trướng của ông ta.

Đưa mắt nhìn theo chiếc kiệu đi về phía Nhân Lãnh Cung khuất hẳn, Thi Tề mới dẫn người rời đi.



Nhân Lãnh Cung, Quy Phật Điện.

Tiếng mõ nhịp nhàng không hề dừng8lại vì Hoài vương. Cố thái phi khép hờ mắt chuyên tâm gõ mõ.

Hoài vương nhấc vạt áo quỳ xuống sau lưng bà: “Nhi thần bái kiến nương.”

Cây mõ trong tay Cố thái phi hơi ngừng lại một chút rồi lại trở lại2như bình thường, tiếp tục gõ tiếp.

Hoài vương quỳ sụp dưới đất không động đậy.

Lan ma ma hơi lo lắng bước vào. Bà cũng biết tiểu thư tức giận khi tiểu vương gia làm khó Cố gia, càng tức giận tiểu vương gia4không chịu cưới chính phi, dù sao thì làm sao so sánh thê và thiếp với nhau được cơ chứ?

“Nương nương, hiếm lắm người mới gặp tiểu vương gia, người đừng giận dỗi tiểu vương gia nữa. Tiểu vương gia thân thể yếu ớt, người cũng đau lòng lắm đúng không?”

Lan ma ma nói xong thì tự mình đi lên đỡ Hoài vương đứng dậy: “Tiểu vương gia, người đứng lên đi, đừng để nương nương đau lòng.”

Hoài vương khẽ đẩy bàn tay đỡ hắn của Lan ma ma ra: “Một năm bản vương mới gặp mẫu phi được một lần, hành lễ với mẫu phi là chuyện đương nhiên rồi.”

“Nương nương...” Lan ma ma bất lực lên tiếng.

Cố thái phi không gõ mõ nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi: “Hàm Nhi, con biết nương đang tức giận, vậy con có biết nương giận chuyện gì không?”

“Hài nhi biết, nương đang trách hài nhi không cưới vợ.”

Cố thái phi miễn cưỡng xoay người lại, vẻ mặt hơi giận dữ: “Thê và thiếp có thể so sánh với nhau sao? Con không nể mặt Cố gia mà nạp biểu muội con làm thiếp, nương cũng không trách con, bởi vì ta biết con trai ta làm vậy nhất định là có nguyên do. Thế nhưng, nương chỉ mong con sẽ cưới một người vợ, thậm chí cũng không ép con phải cưới con gái Cố gia, chẳng lẽ đến điều này mà con cũng không làm được hay sao?”

“Xin nương bớt giận. Nương tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, hài nhi sẽ lo lắng.” Hoài vương cung kính cúi mình xuống đất lần nữa.

Nhìn đứa con trai trước mắt, Cố thái phi đau lòng nhắm mắt, hai hàng lệ đau đớn tuôn rơi trên mặt, bà nghẹn ngào: “Hàm Thiên, nương biết trái tim con đã nguội lạnh, cũng hóa thành băng đá rồi, nhưng nương muốn con cưới vợ không phải để bắt con sinh con nối dõi. Có con nối dõi hay không là định mệnh của đời người rồi, không thể cưỡng cầu, con thừa tự cũng vậy, nhưng có vợ rồi mới có con chính là quy luật, ngay cả vợ con cũng không có thì làm sao có con nối dõi được? Nếu quả thật có một ngày con... rời đi, dưới suối vàng, sao có thể hưởng được hương khói Vô Ưu phúng viếng con cơ chứ?”

Hoài vương chậm rãi ngẩng đầu: “Hài nhi biết nương một lòng nghĩ cho con, lo con qua đời rồi không có người thờ phụng sẽ thành cô hồn dã quỷ...”

“Đừng nói nữa...” Cố thái phi bước lên ôm hắn vào lòng khóc không thành tiếng, Lan ma ma ở bên cạnh cũng lặng lẽ lau nước mắt, bà im lặng lui ra để hai mẹ con thoải mái tâm sự với nhau.

Miệng Hoài vương đắng ngắt: “Hài nhi không có con cái dưới gối, còn khiến nương đau khổ suy nghĩ, hài nhi bất hiếu.”

Cố thái phi lau nước mắt trên mặt, giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy mặt hắn: “Là nương thất thố rồi, nương nên tin con, tin con nhất định sẽ sống thật tốt.”

“Nương...” Hoài vương nhắm mắt, áp mặt vào lòng bàn tay Cố thái phi.

Khóe mắt Cố thái phi lại ngấn lệ: “Sau này có phát bệnh nữa cũng đừng giấu nương.” Năm nay trước khi vào đông, hắn phát bệnh, bệnh tình nghiêm trọng, suýt chút nữa không tỉnh lại nữa. Đến khi bà biết được, mặc dù hắn đã tỉnh lại rồi, nhưng bà vẫn sống trong lo sợ suốt ngày đêm, sợ một ngày... con trai không tỉnh dậy nữa, cứ thế rời đi, mà bà, lại không hay không biết...

“Sau này, đừng giấu nương nữa.” Giọng Cố thái phi gần như là cầu xin.

Hoài vương mở to hai mắt nhìn Cố thái phi đang lo lắng, gật đầu: “Được, sau này con không giấu nương nữa.”

“Mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.” Mặc dù trên nền có phủ một lớp đệm thật dày không lạnh chút nào, nhưng Cố thái phi vẫn rất lo lắng.

Lúc này, Hoài vương mới đứng lên, dìu Cố thái phi ngồi xuống ghế. Cố thái phi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, ủ tay hắn vào lòng bàn tay, ánh mắt hiền từ nhìn hắn chăm chú không rỡ rời mắt. Bà rất vui vẻ nói: “Hàm Nhi của nương lớn thật rồi, còn nạp thiếp rồi cơ đấy.”

Hoài vương buông mắt. Hắn không nói với bà, cho dù có nạp thiếp thì cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, hắn sẽ không chạm vào bọn họ.

“Nói cho nương, Y Y đẹp lắm đúng không?”

Hoài vương chỉ cười.

Cố thái phi cũng không mong hắn sẽ trả lời, nhưng nói đến Cố gia, sắc mặt bà hơi nghiêm lại, vỗ nhẹ lên tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Nói cho nương biết, có phải Cố gia làm khó con không?”

“Nương, không có đâu, Cố gia đối xử với hài nhi rất tốt.”

“Vậy vì sao con không muốn cưới Y Y làm vợ mà lại nạp nàng làm thiếp?”

Hoài vương trầm mặc phút chốc, nhỏ giọng đáp: “Như vậy thì lỡ sau này hài nhi có xảy ra chuyện gì, biểu muội cũng có thể tìm con đường riêng cho mình.”

Thiếp thì có thể có được tự do mà vợ thì không thể. Lồng ngực Cố thái phi kìm nén đau đớn nói không nên lời.

“Nương, hài nhi rất khỏe, người đừng lo lắng.” Hoài vương an ủi nói.

Cố thái phi gượng cười: “Được, nương tin con, không lo lắng nữa.”

Thấy vẻ mặt bà đã hòa hoãn đi rất nhiều, Hoài vương mới cân nhắc rồi nhỏ giọng hỏi chính sự: “Lúc đầu, nương muốn giúp Tam hoàng huynh là vì Cửu hoàng huynh muốn giết hài nhi sao?”

Cố thái phi ngây người: “Sao lại nhắc đến chuyện này?” Ngừng một lát, bà nhỏ giọng hỏi: “Không phải Tam hoàng huynh của con đi tìm con chứ?”

Hoài vương gật đầu, ánh mắt yên lặng nhìn bà chăm chú: “Xin nương hãy nói hết những gì người biết.” Năm đó, Cửu hoàng huynh lấy việc nương và Tam hoàng huynh có tư tình để làm cái cớ đối phó với nương, hắn không tin chuyện đó, chỉ có điều nương đích thực đã giúp Tam hoàng huynh. Bà chắc chắn có quen biết trước với huynh ấy.

Cố thái phi trở nên trầm mặc, vẻ mặt hơi mơ màng.

“Nương?”

Cố thái phi hoàn hồn, hơi mất tự nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt tượng Phật lần nữa, hai tay chắp lại với nhau, miệng lầm bầm niệm kinh Phật, khuôn mặt bà bình tĩnh trở lại.

Mãi một lúc lâu sau bà mới mở lời: “Năm xưa, nương không quản ngàn dặm xa xôi vào Kinh thành tham gia tuyển tú, nguyên nhân chính là vì Tam hoàng huynh của con. Nương và ông ấy có quen biết nhau, cảm phục tài hoa của ông, khâm phục ông nên nương không quan tâm đến lời khuyên của ngoại tổ mẫu con, cương quyết lên Kinh.”

Hoài vương rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc chút nào.

Cố thái phi mỉm cười: “Chỉ là, sau khi lên Kinh nương mới biết, ông ta vì đi Ký Đông thăm người phụ nữ ông yêu, trên đường về Kinh, đổi lộ trình đi Viễn Tây du ngoạn nên mới gặp gỡ nương. Nương đã xuất hiện trong cuộc đời ông chậm một bước, có những lúc chậm một bước là chậm cả đời.”

“Ký Đông ư?” Hoài vương híp mắt.

Cố thái phi lắc đầu. Ánh mắt bình tĩnh lại gợn sóng vì nhớ lại kí ức: “Không phải Hạng Thị Ký Đông, là thiên kim tiểu thư của Mộc đại nhân nhậm chức tri phủ ở Ký Đông. Tam hoàng huynh của con có thể đưa người đẹp trở về như ý nguyện còn nhờ nương âm thầm giúp đỡ nữa, chỉ có điều ông ấy không hề hay biết.” Cũng chính vì giúp ông đưa được mỹ nhân về nên bà mới được Tiên hoàng xem trọng, đưa vào hậu cung.

Hoài vương hơi nhíu mày.

“Vận mệnh sắp đặt con người, tất cả đều do tạo hóa. Có lẽ trong lòng nương chỉ có mình ông ấy, nhưng phụ hoàng con lại thật lòng thương tiếc nương, sau này lại có con, chuyện cũ ngày xưa cũng tan biến theo từng ngày con trưởng thành. Nếu... không có cuộc đại chiến tranh giành sau này, có lẽ tất cả mọi người đều có vận mệnh khác. Dưới thế cục như vậy, tranh cũng chết, không tranh cũng chết, hoàn toàn không hề do con người lựa chọn.”

Cố thái phi ngẩng đầu nhìn tượng Phật, xuất thần nói: “Chuyện sau đó con đều biết cả rồi. Hàm Nhi, có lẽ ban đầu nương giúp Tam hoàng huynh con là vì có chút ý định riêng, nhưng hơn hết là vì suy nghĩ cho con. Cửu hoàng huynh của con quá tuyệt tình, ông ta chắc chắn sẽ không tha cho các con. Nếu người lên làm hoàng thượng là Minh Vương, ông ấy sẽ không đuổi cùng giết tận mấy vương huynh của con.”

Cố thái phi khẽ than một tiếng: “Chỉ là nương thật không ngờ, quyền lực trong tay Cửu hoàng huynh của con đã lớn đến mức phụ hoàng con cũng không thể khống chế được. Đây cũng chính là định mệnh, hoàng vị không có duyên với ông ấy, cuối cùng rơi vào kết cục bị biến thành thứ dân, bị đuổi ra khỏi Kinh thành, mà con... Hàm Nhi, đừng trách phụ hoàng con, ông ấy thật sự đã cố hết sức rồi.”

“Hài nhi biết.” Hoài vương trở nên trầm mặc.

Cố thái phi quay đầu nhìn hắn, muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Minh Vương, nhưng nghĩ một lát, cuối cùng biến thành chút thương cảm tận sâu trong đáy lòng mình.



Cùng lúc này, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp xua bớt khí lạnh. Trong đình nghỉ mát trong nơi ở của Nguyên Vô Ưu, Ngọc Châu đang ngâm trà, khuôn mặt trầm tĩnh, cử chỉ thanh nhã, trong không khí vấn vít hương trà lay động tâm hồn, tất cả kết hợp lại thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Nguyên Vô Ưu đã thích thưởng trà, vì vậy kĩ năng ngâm trà của Ngọc Châu cũng được rèn luyện đến bất phàm.

Cầm tách trà Hòa Điền bạch ngọc trong tay, nàng lặng lẽ ngắm nhìn lá trà xoay vòng nhảy múa trong nước trà xanh biếc.

Tiểu Hoa Tử đi qua bẩm báo: “Khởi bẩm công chúa, thiếp phu nhân Hạng Thị cầu kiến.”

Nguyên Vô Ưu thu hồi ánh mắt nhìn vào tách trà, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cho nàng vào.”

Không lâu sau, Hạng Thanh Trần được Tiểu Hoa Tử dẫn đến, sau lưng nàng là một tỳ nữ có nhan sắc xuất chúng.

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu nửa cười nửa không đảo một vòng trên người tỳ nữ rồi lại hơi nhướng mày liếc nhìn Hạng Thanh Trần.

Hạng Thanh Trần buông mắt hành lễ với nàng: “Thiếp thân tham kiến công chúa.”

Nghe thấy nàng tự xưng là thiếp thân, Nguyên Lạc không nhịn được nhíu mày.

Nguyên Vô Ưu buông tách trà trên tay xuống: “Hạng phu nhân không cần đa lễ, ngồi đi.”

Hạng Thanh Trần cũng không do dự ngồi xuống trước mặt Nguyên Vô Ưu. Ngọc Châu rót trà cho Hạng Thanh Trần rồi rồi đứng sang một bên.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Hạng phu nhân đến gặp bản công chúa, chắc hẳn là vì bệnh tình của phụ vương?”

Hạng Thanh Trần gật đầu: “Thiếp thân đã phối thuốc xong rồi.”

Nguyên Vô Ưu cười mỉm: “Ngươi muốn bản công chúa làm thế nào?”

“Khuyên nhủ vương gia.”

“Hạng phu nhân cho rằng bản công chúa khuyên nhủ thì sẽ có hiệu quả sao?”

“Một câu của công chúa bằng mười câu của thiếp thân.”

“Hạng phu nhân đang tự xem thường chính mình sao?”

“Không, thiếp thân đang muốn đi đường tắt.”

“Nếu bản công chúa ta không muốn khuyên nhủ thì sao?”

Hạng Thanh Trần yên lặng nhìn thẳng vào nàng: “Ba chữ “Hạng Thanh Trần” không phải là hư danh trên giang hồ, nếu thiếp thân cương quyết muốn lấy, mặc dù hơi khó một chút, nhưng cũng không phải là không thể làm được.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Nhưng ngươi tạm thời không muốn cưỡng chế lấy đi, bởi vì ngươi là Hạng Thanh Trần.”’

Hạng Thanh Trần hơi ngây người, lát sau, nàng cười rộ lên rất xinh đẹp: “Công chúa là diệu nhân, Thanh Trần bái phục.”

Nguyên Vô Ưu đùa giỡn chiếc chén bạch ngọc Hòa Điền trên bàn, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Bản công chúa cho ngươi thời gian ba tháng. Trong ba tháng này, tuyệt đối không cho phép hạ thuốc, dùng ám chiêu, cưỡng chế, các ngươi phải tự dựa vào năng lực của mình để lay chuyển phụ vương.”

“Các ngươi?” Hạng Thanh Trần nhướng mày. Ý là bao gồm cả Cố Y Y.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Đương nhiên.”

“Nếu trong ba tháng này, chúng ta không thành công, hoặc làm trái với điều kiện của công chúa thì sao?” Hạng Thanh Trần híp mắt.

Nguyên Vô Ưu hơi nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nói rõ từng câu từng chữ: “Tin ta đi, các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”