Tôn tri phủ lau mồ hôi trên trán: “Chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng.” Suy cho cùng ông cũng chỉ có một đứa con trai này, sao ông có thể trơ mắt nhìn nó chết được?
…
Tối hôm qua, Nguyên Vô Ưu mới từ trong cung trở về phủ Hoài Vương, nhẹ nhàng đến, lẳng lặng đi, thế mà hôm nay nàng lại vào cung, bầu không khí dường như rất quái lạ?
Từ cửa cung cho đến cung1Vô Ưu, suốt dọc đường không biết đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Vừa tới cung Vô Ưu, nàng liền thấy đã có người đứng chờ sẵn ở đó.
“Hoàng tỷ.” Nguyên Tích Trân mỉm cười tiến lên phía trước nghênh đón.
Nguyên Vô Ưu nói với nàng ta, thần sắc lãnh đạm: “Có việc?”
Nguyên Tích Trân thầm cắn răng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ: “Hoàng tỷ, ngày hôm qua8muội có đến thăm tỷ, nhưng tỷ không nói tiếng nào đã quay về phủ Hoài Vương.”
“Ừ.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
Đúng là đem mặt nóng dán mông lạnh*, Nguyên Tích Trân thiếu chút nữa cắn nát răng ngọc, nhưng nhớ tới lời chỉ điểm của mẫu phi, sắc mặt khẽ biến đổi, dáng vẻ tươi cười vẫn rạng rỡ rung động lòng người như cũ.
(*) Đem mặt nóng2dán mông lạnh: là khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như bị tạt một xô nước lạnh.
“Hoàng tỷ, nghe nói vài ngày trước tỷ tự mình đến phủ Cố đại nhân đón Cố Thất tiểu thư cùng Cố Bát tiểu thư đến phủ Hoài Vương phải không?”
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta, quả là có tiến bộ, vừa rồi4thiếu chút nữa đã lộ mặt thật rồi, Ninh phi thật biết cách giáo dục nàng ta.
“Ừ.”
Nguyên Tích Trân chu mỏ nói: “Hoàng tỷ, tỷ đừng lạnh nhạt như thể muội thiếu bạc tỷ có được hay không?”
Sau khi nói xong, nàng cũng không đợi Nguyên Vô Ưu phản ứng lại đã nói tiếp: “Muội nghe nói hai vị tiểu thư Cố gia đều như hoa như ngọc, xinh đẹp hơn người. Hoàng tỷ, muội muốn đi xem phong thái hai nàng, nếu không thì, một lát nữa sau khi tỷ cùng phụ hoàng dùng bữa xong, hai chúng ta cùng nhau đến Hoài Vương Phủ nhé?”
Bước chân Nguyên Vô Ưu đột ngột khựng lại, Nguyên Tích Trân mở to đôi mắt ngây thơ vôi tội nhìn Vô Ưu: “Sao vậy hoàng tỷ, muội nói gì sai sao?”
Nguyên Vô Ưu hờ hững cười nhạt, lại tiếp tục bước lên bậc thềm.
“Nếu hoàng tỷ đã không phản đối, thì đồng nghĩa với việc tỷ đã ngầm đồng ý. Vậy chúng ta quyết định thế đi.”
Cho đến khi sắp tiến vào cung Vô Ưu, nàng mới nhẹ ừ một tiếng, xem như trả lời nàng ta.
Trên mặt Nguyên Tích Trân lộ ra nét cười rạng rỡ, hành lễ cáo lui: “Tạ hoàng tỷ.”
...
Thiên điện, Thánh Dương Cung.
Khánh Đế nheo mắt nhìn Nguyên Vô Ưu thong thả khoan thai bước vào từ cửa đại điện, đứa con gái này của ông đúng là tuyệt sắc khó cầu.
“Vô Ưu tham kiến phụ hoàng.”
Khánh Đế thu lại ánh mắt: “Ngồi đi, trẫm đã phân phó ngự thiện phòng làm vài món ăn mới. Con thử xem, nếu như thích thì bảo ngự thiện phòng làm thêm.” Mặc dù sắc mặt Khánh Đế lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa.
Nguyên Vô Ưu rũ mắt: “Tạ ơn phụ hoàng.” Sau đó, nàng nghe lời Khánh Đế ngồi xuống, khuôn mặt không buồn không vui, cả người đều toát lên vẻ nhàn nhã như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Đôi mắt Khánh Đế khẽ loé lên nhưng không lên tiếng, đứa con gái này của ông thật sự rất thông minh, ông không thể phủ nhận điểm này, cũng may nàng chỉ là nữ nhi.
Trên ngự án bày đầy những món ăn tinh xảo, hai cha con đều trầm mặc dùng bữa.
Món ăn do ngự thiền phòng làm ra, chất lượng dĩ nhiên khỏi cần bàn đến, một số món mặn chế biến cực kỳ ngon miệng, hơn nữa nguyên liệu đều là từ tự nhiên. Mọi người đã đến đông đủ, một bàn đầy ắp thức ăn cũng đã được dọn lên, nếu còn bạc đãi bản thân thì thật không phải.
Hơn một năm nay, nàng đã bạc đãi bản thân quá đủ rồi.
Cho nên, mặc dù tốc độ ăn của nàng rất bình thường, không nhanh cũng không chậm, tư thái ưu nhã thong dong, nhưng lại ăn vô cùng nhiều. Thi Tề nhìn thấy tình cảnh này cũng choáng váng, ngay cả Khánh Đế cũng liếc nhìn nàng thêm mấy lần.
Khánh Đế vốn không muốn đụng đũa, nhưng trông thấy nàng ăn được nhiều như vậy, đột nhiên khẩu vị cũng tăng lên, so với ngày thường ăn nhiều thêm nửa bát.
Thi Tề nhìn cảnh tượng kỳ quái này, thầm nghĩ chẳng lẽ đây cũng là âm mưu của công chúa Nguyên Vô Ưu?
Cuối cùng, Nguyên Vô Ưu ăn hết chén chè mới ngừng đũa, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt Khánh Đế nhìn mình chăm chú. Sau một hồi đắn đo, ông bèn hỏi: “Vô Ưu thích thức ăn do đầu bếp trong cung làm sao?”
Ngụ ý là hỏi có phải đầu bếp phủ Hoài Vương làm đồ ăn không ngon?
Nguyên Vô Ưu mỉm cười nói: “Bẩm phụ hoàng, cũng tạm.”
Đầu bếp đứng ở một bên nghe được lời này, trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng thầm kêu tổ tông, người ăn như quỷ đói đầu thai, đồ ăn đều bị người ăn sạch, người còn kêu cũng tạm?
Khánh Đế không khỏi bất ngờ trước câu trả lời này của nàng, nhưng rất nhanh ông liền thu lại biểu cảm đó rồi đứng dậy nói: “Nhìn Vô Ưu dùng bữa, khẩu vị của trẫm cũng tăng lên không ít, đi thôi, cùng trẫm đến ngự hoa viên tản bộ cho tiêu cơm.”
...
Trong ngự hoa viên, Nguyên Vô Ưu thong thả bình tĩnh bước sau Khánh Đế cách khoảng bảy bước.
Khánh Đế nhìn những đoá hoa rực rỡ đang nở rộ, dường như có tâm sự: “Hôm qua, Vô Ưu tự mình chọn một bình hoa đem hiếu kính tặng Thái phi sao?”
“Bẩm phụ hoàng, dạ vâng.”
Khánh Đế nhíu mày, lại hỏi tiếp: “Có phải Cố gia đưa hai vị tiểu thư lên Kinh thành rồi không?”
“Bẩm phụ hoàng, đúng vậy.” Nguyên Vô Ưu cung kính đáp lời.
Khánh Đế đi đến trước đình bèn dừng lại ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau đó, ông cũng không bảo Vô Ưu ngồi xuống mà cầm lấy chung trà thái giám dâng lên, dùng nắp trà gạt nhẹ những lá trà trà trong tách rồi nhấp một ngụm nói: “Thân thể Hoài vương không tốt, nên mới để con làm con thừa tự của hắn, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, nạp phi lập thiếp là chuyện nên làm, cũng không phải là không thể có được con nối dõi. Nghe nói hai vị tiểu sử thư Cố gia lên Kinh thành, trẫm đang suy nghĩ, liệu có nên ban hôn cho Hoài vương không?”
Nguyên Vô Ưu im lặng, không lên tiếng đáp lại.
Khánh Đế thấy nàng trầm mặc không nói bèn hỏi lại: “Vô Ưu cảm thấy thế nào?”
Nguyên Vô Ưu rũ mắt nói: “Sau khi Vô Ưu trở về sẽ đem ý tứ của phụ hoàng truyền đạt đến phụ vương.”
Khánh Đế lạnh nhạt gật đầu: “Như vậy cũng được.”
...
Công chúa Nguyên Vô Ưu cùng hoàng thượng dùng bữa. Hoàng thượng không chỉ ăn thêm nửa chén cơm, mà còn dẫn công chúa tản bộ trong ngự hoa viên.
Tin tức là này giống như mọc cánh, trong nháy mắt truyền khắp ngõ ngách hoàng cung, chẳng mấy chốc liền bay đến cả bên ngoài hoàng cung.
Lúc Nguyên Tích Trân nghe được tin tức này, khăn gấm trong tay nàng đã bị vò thành một đống nhàu nát.
Nàng thật sự không hiểu, vì sao phụ hoàng từng lạnh nhạt với Nguyên Vô Ưu thế mà lại lần nữa sủng ái nàng ta như vậy?
“Tiểu Quế Tử, ngươi đi cung Thánh Dương nói với Thi công công, bản công chúa muốn cùng Vô Ưu công chúa xuất cung đến ở lại Hoài Vương Phủ hai ngày.”
Tỳ nữ ở một bên đều kinh ngạc nhìn Tam công chúa... Điều này, hoàng thượng sẽ đồng ý sao?
Nguyên Tích Trân lạnh nhạt nói: “Các ngươi mau chóng thu dọn trang sức, châu báu, bản công chúa muốn xuất cung hai ngày.”
Tiểu Quế Tử ra khỏi cung Vân Du, cũng không trực tiếp đến cung Thánh Dương luôn, mà gấp rút đi đến cung Thu Ninh. Lúc bước tới trước cửa cung thì bỗng trông thấy Tam hoàng tử đang sắp chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Quế Tử có điểm khác thường, Tam hoàng tử Nguyên Trọng Sinh ngẫm nghĩ một hồi liền quay trở lại.
Tiểu Quế Tử bẩm báo lại mệnh lệnh của công chúa cho Ninh phi, chờ Ninh phi đưa ra quyết định.
Sau khi nghe được lời nói của Tiểu Quế Tử, ánh mắt Ninh phi liền sáng rỡ, tán thành nói: “Cuối cùng Tích Nhi cũng thông suốt rồi. Tiểu Quế Tử, ngươi nhanh chóng làm theo lời phân phó của công chúa đến cung Thánh Dương bẩm báo đi.”
Tiểu Quế Tử thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, hắn mới an tâm mà nói: “Vâng, nô tài xin cáo lùi.”
Nguyên Trọng Sinh bước vào, ngay cả trong mắt cũng hàm chứa ý cười nói: “Hoàng tỷ nghĩ được như vậy, cũng đều do được mẫu phi chỉ dạy cả.”
Ninh phi thấy hắn vừa đi đã quay trở lại, nở nụ cười nói: “Các con có tiền đồ xán lạn, mẫu phi mới yên tâm được.” Con trai tỉnh táo bình tĩnh, con gái lanh lợi ẩn nhẫn, muốn đứng vững trong hậu cung này, chỉ có một đứa con là không thể nào, cũng may cuối cùng ông trời cũng không quá bạc bẽo bà.
Nguyên Trọng Sinh chỉ cười mà không nói gì thêm, trong lòng lại thầm nghĩ Nguyên Vô Ưu đúng thật là có bản lĩnh, bất cứ ai từng bị phụ hoàng lạnh nhạt đều không có cơ hội ngóc đầu dậy. Có điều, hết thảy cũng vì nàng ta đi được nước cờ hay, đeo bám theo Hoài vương.
Hắn vô cùng hiếu kỳ về sự tồn tại kỳ diệu của vị hoàng tỷ này, nhưng đáng tiếc hắn không có cơ hội thăm dò đến cùng.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, Ninh phi có cảm giác không yên tâm, liền dặn dò: “Trọng nhi, con cứ yên tâm mà học hành, đừng để ý những chuyện này.”
Nguyên Trọng Sinh rũ mắt: “Mẫu phi yên tâm, hài nhi biết rõ.”
Ánh mắt Ninh phi trìu mến nhìn đứa con trai từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, âm thầm thở dài, cũng không biết những ngày tháng ẩn nhẫn cảnh giác này đến bao giờ mới kết thúc nữa?
Nghe Tiểu Lý Tử bẩm báo Tam công chúa theo Vô Ưu cùng nhau hồi phủ, Hoài vương liền nhíu mày.
“Vương gia?” Tiểu Lý Tử khẽ gọi.
Gương mặt Hoài vương lạnh lẽo: “Không gặp.”
Tiểu Lý Tử há hốc miệng kinh ngạc, vốn định khuyên Vương gia thêm mấy câu, nhưng nghĩ lại, cảm thấy Vương gia không gặp nàng ta cũng là chuyện tốt, chẳng lẽ chó mèo đến phủ Hoài Vương, vương gia cũng phải hạ mình gặp sao?
“Tiểu Lý Tử, ngươi đi một chuyến là được.” Hoài vương lạnh nhạt lên tiếng.
“Vâng, thưa vương gia.” Tiểu Lý Tử vừa lui ra ngoài liền gặp phải Nguyên Vô Ưu tiến đến.
“Quận chúa.”
Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu, Tiểu Lý Tử bèn lùi xuống. Sau đó, nàng bước đến gần người đứng bên cửa sổ.
Hoài vương cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Mùa đông cũng không còn xa nữa.” Trong một năm, mùa mà hắn thấy khó chịu nhất cũng chính là mùa đông.
Nguyên Vô Ưu nhìn theo ánh mắt hắn, nom thấy cảnh lá rụng bên ngoài cửa sổ, nheo mắt nói: “Thời gian như bóng câu qua khe cửa, cứ trôi mãi, rồi mùa đông sẽ sớm qua thôi.”
Hoài vương quay đầu lại nhìn nàng. Nhìn thấy sắc mặt của nàng, hắn nhíu chặt lông mày: “Tất cả đều như con dự liệu?”
Nguyên Vô Ưu cười đắc ý: “Một nửa.”
Sắc mặt Hoài vương lạnh nhạt: “Hắn quả thật có dự định như vậy?”
Nguyên Vô Ưu nhún vai: “Chỉ sợ không hẳn là như thế.”
Hoài vương nhìn về phía nàng, ánh mắt dò hỏi.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lạnh lẽo: “Sáng sớm hôm nay, Lâm Duy Đường đã rời khỏi Kinh thành.” Lâm Duy Đường hắn... thật biết cách chen chân vào kẽ hở.
Ánh mắt Hoài vương sáng lên: “Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa.” Hắn luôn sợ Nguyên Hạo Thiên tiếp tục ẩn nhẫn, phí phạm thời gian của hắn.
“Chậm nhất là mùa xuân năm sau, Minh Vương sẽ khởi sự.” Một khi nội chiến khai hỏa, cục diện rất nhanh sẽ được mở rộng.
Hoài vương rũ mắt, lần tiến cung năm nay, có lẽ hắn nên đi thăm dò thử rốt cuộc thì trong quá khứ mẫu phi cùng Minh Vương có quan hệ gì?
“Dù sao ngọn lửa này vẫn chưa lan đến chân chúng ta, hiện tại vẫn nên nghĩ cách xử lý hôn sự của người như thế nào đây, phụ thân đại nhân.” Nguyên Vô Ưu thu lại tâm tư, hứng thú nói tiếp: “Cả Kinh thành đều đang nhìn vào hôn nhân đại sự của người đó.”
Hoài vương nhìn thấy nụ cười có chút hả hê của nàng, khẽ ho một tiếng, hờ hững nói: “Chuyện này con xử lí đi.”
“Con?” Nguyên Vô Ưu cảm thấy buồn cười chỉ vào bản thân.
“Đương nhiên.”
“Người không sợ con sẽ mang về mười mấy vị mỹ nhân cho người sao? Đảm bảo khiến cho vương phủ vô cùng náo nhiệt?”
Hoài vương ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại ngược lại, hắn khẽ cong khóe miệng nói: “Ta cũng có thể kén mười mấy chàng rể cho con, như thế chẳng phải càng thêm náo nhiệt sao?”
Nguyên Vô Ưu thở dài nói: “Người thật chẳng biết nói đùa.”
Hoài vương nhíu mày: “Câu chuyện cười con kể chẳng buồn cười chút nào.”
“Nếu câu chuyện này không buồn cười, vậy... trong Kinh thành lưu truyền một câu chuyện cười khác, không biết phụ thân đại nhân đã nghe qua chưa?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày nói.
Hoài vương nghi hoặc hỏi: “Câu chuyện cười gì?”
“Kinh thành rỉ tai nhau rằng Hoài vương gia vừa ý Lâm cô nương, Lâm cô nương cũng xem trọng Hoài vương gia. Chàng có tình, thiếp có ý, hay là người dứt khoát rước nàng ta về phủ luôn đi?”
Sắc mặt Hoài vương nghiêm lại: “Cần gì để ý tới những tin đồn thất thiệt? Người thông minh sẽ không quan tâm những tin đồn vô căn cứ thế này.” Chuyện này hắn đã sớm nghe qua, chỉ cảm thấy quá mức hoang đường nên mới không thèm để ý đến.
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, người thông minh sẽ không tin tin đồn, thế nhưng thế gian này, những kẻ thông minh ít đến đáng thương.
Đây chính là một câu chuyện cười!