Phượng Kinh Thiên

Chương 286: Vô ưu trở về (1)




Người ngựa đôi bên không giữ bầu không khí ngưng trọng lạnh nhạt quá lâu, ngoài mặt thì bọn họ vui cười xởi lởi hàn huyên thăm hỏi, thế nhưng trong lòng thì lại trái ngược hoàn toàn. Bọn họ tiếp chuyện chưa được dăm1ba câu, Chiến vương phi nhắm chặt mắt phát ra âm thanh nặng nề, cánh cổng chu môn* cao lớn khí thế được nạm vàng đồng chầm chậm bị đẩy ra.

(*) Chu môn: người xưa cho sắc đỏ là đẹp nhất, nên gọi các nhà8phú quý là chu môn.

Chu Lam Nhi dẫn theo một hàng thái giám, nô tì và hậu vệ bước vào trong, phía sau lưng nàng còn có một hàng xe dài.

Trông thấy nàng tiến vào, chúng bách tính vốn trầm mặc bỗng nhốn nháo hết2cả lên, nhưng vì e dè về sự có mặt của hoàng thượng và hoàng hậu nên mọi người cũng không dám khinh suất.

“Hoàng muội.” Chu thái tử thấy muội muội hơn nửa năm trời chưa gặp mặt, bèn vội vàng xuống ngựa tiếp đón.

“Tham4kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Tần Hằng tiến lên trước một bước, cung kính hành lễ. Những người như Kim cô cô hay Tiểu Đậu cũng đồng loạt hành đại lễ tham kiến thái tử.

Chu thái tử nghe thấy thế mới nhìn sang phía Tần Hằng, trong lòng cảm khái vô cùng, vội vã miễn lễ cho tất cả mọi người.

“Tham kiến công chúa điện hạ.” Uy Vũ tướng quân thống lĩnh năm trăm kỵ binh tinh nhuệ cũng xuống ngựa hành lễ thỉnh an nàng.

“Thái tử ca ca.” Chu Lam Nhi kích động bước tới đón thái tử đang bước gần về phía nàng. Rõ ràng là chưa đến thời gian một năm, thế nhưng vào giây phút gặp mặt này lại khiến nàng cảm thấy như đã qua cả thế kỉ.

Nàng và thái tử ca ca tuy không phải do cùng một nương sinh ra, quan hệ cũng không được xem như là quá thân thiết, nhưng trong thời khắc này, nàng lại cảm nhận thấy trái tim mình trở nên yên bình hơn.

Chu thái tử trông thấy Chu Lam Nhi gầy guộc xanh xao đi không ít, trong lòng vô cùng phức tạp. Ngày đó, hắn là người tiễn muội muội xuất Kinh. Hắn cứ cho rằng, đó có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy muội ấy, nhưng lại không ngờ rằng sẽ có một ngày hắn ngàn dặm xa xôi tới đón muội muội hồi Kinh, đúng là thế sự khó lường!

Dọc đường đi, hắn luôn canh cánh trong lòng những âu lo, suy nghĩ đủ đường nhưng vẫn không tài nào hiểu được tâm tư của phụ hoàng, tuy nhiên giờ phút này không hiểu cũng không sao, bởi ít ra thì vào giây phút này, hắn biết được những giọt lệ tràn mi trên khuôn mặt Lam Nhi là những giọt lệ xúc động và vui mừng là đủ rồi.

Chu thái tử xoay người lại chắp tay chào Sở Hồng, nói vài câu khách sáo: “Kể từ khi hoàng muội được gả đi đến nay, mẫu hậu ta ngày nhớ đêm mong, nhớ nhung con gái đến sinh bệnh nên bệ hạ đồng ý cho bổn điện hạ đón hoàng muội trở về nước Sở để tận hiếu với mẹ cha, bổn điện hạ thay mặt cho hoàng thất nước Chu cùng với muôn dân bách tính đa tạ bệ hạ khoan dung tác thành.”

Sở Hồng không nói tiếng nào, nhưng hoàng hậu ngồi trên phượng liên phía sau long liên lại lên tiếng: “Những lời Chu thái tử nói, hoàng hậu quý quốc vì nhung nhớ con gái mà sinh bệnh, tình cảnh quả là đáng thương. Thế nhưng, Chiêu Bình công chúa đã được gả đến nước Sở ta, chuyện nàng được nhận sắc phong hoàng thất trở thành Chiến vương phi là sự thật không thể bàn cãi. Về điểm này, thái tử điện hạ cũng không nên có ý kiến khác chứ nhỉ?”

Phía người nước Chu đồng loạt mặt cau mày có, vị hoàng hậu nước Sở này rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi. Chu Lam Nhi hướng mắt nhìn xuống, hôm nay không thể dễ dàng mà rời đi rồi. Trong lòng nàng đã sớm đoán trước được từ lâu, chỉ không biết những kẻ kia sẽ rốt cuộc sẽ làm khó nàng thế nào đây? Dù cho bọn họ có làm khó làm dễ nàng thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định phải rời đi.

Mi tâm Chu thái tử nhíu lại: “Chuyện này...”

“Mời thái tử điện hạ trả lời bản cung.” Ngữ khí trong lời nói của Vinh hoàng hậu tuy dịu dàng nhưng lại có khí thế hăm doạ bức người.

Chu thái tử chần chừ thoáng chốc, gật đầu đáp rằng: “Về điểm này, ta không có ý kiến gì.”

“Nếu đã như thế, nước Chu đã không phải là đất nước bảo thủ man di thì mẫu quốc của quý quốc lý ra càng phải hiểu đạo lễ xuất giá tòng phu. Chiêu Bình công chúa sau khi nhận lễ sắc phong của nước Sở ta thì nàng ta đã không phải là Chiêu Bình công chúa của nước Chu nữa, mà còn là Chiến vương phi của nước Sở. Về điểm này, thái tử điện hạ có ý kiến khác chăng?”

Nghe đến đây nếu còn không nghe ra vị hoàng hậu này đang giăng lưới dụ cá vào trong thì đúng kẻ ngu xuẩn. Thế nhưng trong tình thế như hiện giờ lại không thể làm gì, sắc mặt Chu thái tử đỏ bừng, có điều lại không thể không đáp lời rằng: “Bổn điện hạ không có ý kiến.”

“Thái tử điện hạ không có ý kiến, quý quốc lại mang đại quân áp sát biên cương ngông cuồng vọng ngữ, hành động uy hiếp, người tôn quý như thái tử điện hạ đây lại phải ngàn dặm xa xôi đến đón muội muội đã xuất giá trở về quê mẹ, đây là đạo lý gì đây?”

Khuôn mặt Chu thái tử vì lúng túng và quẫn bách nên trở nên tím tái như màu gan heo, vì bị châm biếm nên hắn đành câm nín không nói không rằng.

Uy Vũ tướng quân đứng bên cạnh trông thấy thế liền hết sức sốt ruột, nhưng dưới tình thế như thế này, dựa vào thân phận của hắn cũng không thể mở lời giúp đỡ được, bằng không nước Sở nhất định sẽ mượn cớ phát binh. Nhưng có điều, phó mặc thái tử điện hạ một mình đối mặt, sợ rằng thái tử điện hạ không ứng phó nổi...

Trong lúc Uy Vũ tướng quân đang sốt ruột không biết nên làm sao mới phải thì Chu Lam Nhi bỗng lên tiếng.

“Hoàng hậu nương...”

“Chiến vương phi người tại nước Sở, tâm ở nước Chu thì cũng thôi đi!” Giọng nói Vinh hoàng hậu đột nhiên vang lên, lạnh lùng cắt ngang lời Chu Lam Nhi định nói.

Sắc mặt Chu Lam Nhi tối lại, đáy mắt xoẹt qua tia tức giận. Đương lúc nàng định lên tiếng phản bác, lại nhìn thấy cái lắc đầu của Chu thái tử với nàng khiến nàng không thể không nín nhịn, mi tâm Chu Lam Nhi lặng lẽ nhíu lại, thái tử ca ca vẫn... nhu nhược như vậy!”

Thấy nàng không nói gì, khuôn mặt Vinh hoàng hậu dịu lại: “Thân tại nhà chồng, tâm ở nhà mẹ cũng là chuyện thường tình. Suy cho cùng, ngươi cũng xuất thân từ nước Chu, nhưng hoàng đệ lại đang bận rộn việc quân cơ nơi biên cương không có thì giờ trở về đây tự mình giải quyết những việc này, Chiến vương phi lại không quan tâm tình cảm phu thê giữa hai người, mà vẫn nhất quyết muốn cùng huynh trưởng trở lại nước Chu hay sao?”

Chu Lam Nhi nghe đến đây đã biết được tâm tư của nước Sở như thế nào rồi! Cũng biết nước Sở có ý muốn làm nàng mất mặt, làm nước Chu mất thể diện.

Lúc bước chân ra khỏi cổng Chiến Vương Phủ, nàng nghĩ bụng, chỉ cần nàng thoát khỏi cái lồng giam giữ nàng này, cứ xem như phải trả cái giá đắt hơn nữa thì nàng cũng bằng lòng. Những tháng ngày sống tại nước Sở, nàng thấu hiểu sâu sắc một đạo lý, biết co biết duỗi ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể mới là kẻ thông minh.

Cứng quá thì dễ gãy, kiêu ngạo quá thì dễ hại.

Nhưng trong giây phút này, nàng là Chiêu Bình công chúa của nước Chu, thứ nàng có là sức lực, là ỷ thế, là kiêu ngạo.

Nếu đã bị mất mặt rồi, thì nàng còn cần nhịn gì nữa!

Chu Lam Nhi ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Tiểu Vinh thị rồi lại di chuyển sang Sở Hồng, từng câu từng chữ, trịnh trọng vô cùng: “Dám hỏi hoàng hậu nương nương, bản công chúa lâm vào hoàn cảnh rời xa quê hương, trèo non lội suối dặm trường vất vả tới đây, há là vì cái gì?”

Nàng chậm rãi xoay người đối mặt với chúng bách tính đông đúc bốn bề xung quanh, khuôn mặt nàng trang nghiêm, ánh mắt trang trọng, ngữ khí lời nói trịnh trọng, vô hình trung khiến trên người nàng toát ra một luồng khí thế hoa quý lộng lẫy bức người. Tuy không thể khiến Sở Hồng và Vinh thị dao động, nhưng đối với những bách tính nơi đây thì hoàn toàn không thành vấn đề!

“Nếu như nương nương không trả lời được, vậy thì bản công chúa sẽ trả lời thay người. Bản công chúa phải gả tới nơi xa xôi thế này là vì để hai nước được chung sống trong hoà bình, như là sự chấp thuận để biên ải hai nước Chu - Sở không bùng lên khói lửa chiến tranh, tang thương chết chóc, là vì để bách tích muôn dân không phải chịu cái khổ của chiến tranh loạn lạc mà an cư lạc nghiệp. Bản công chúa kiên quyết chịu gả đến nơi xa xôi không ngoảnh đầu lại, nhưng nước Sở thì sao? Nước Sở đã làm được gì cho hoà bình hai nước?”

Nàng cười lạnh: “Thái hậu nước Sở vì sự ích kỉ của chính mình nhằm để Cửu công chúa không phải chịu cảnh gả đi xa, nên quyết làm trái với sự chấp thuận của hoàng đế để huỷ bỏ hôn ước với nước Đại Chu ta, không màng an nguy của bách tính muôn dân, không tôn trọng hôn ước với nước Chu ta. Chưa đợi được sự hồi báo của nước Chu ta đã tự ý đính hôn cho Cửu công chúa, thậm chí là đã vội vàng xuất giá. Thử hỏi, mẫu hậu ta có thể nhẫn nhịn đau thương nhớ nhung con gái, phụ hoàng ta có thể vì đại cục, vì bách tính, vậy thì thái hậu nước Sở vì sao không thể? Hoàng đế nước Sở vì sao không làm được? Nếu nước Sở đã không làm được, vậy thì, nước Chu ta hà cớ gì mà phải làm cho được? Ai nói cho bản công chúa nghe, bản công chúa thua kém Cửu công chúa nước Sở của các ngươi ở điểm gì? Thân phận huyết thống? Hay là tướng mạo tài trí? Hay là... nước Sở các ngươi có ý muốn ức hiếp Đại Chu ta? Làm nhục Đại Chu ta? Ban đầu, bản công chúa đã có thể vì đại nghĩa mà rời xa đất nước gả đến đây, hôm nay, bản công chúa cũng phải vì đại nghĩa mà quay trở về đất nước mình, có gì không thể? Ai có điều gì muốn nói?”

Giọng nói sắc bén, khí thế như kiếm, mặt lạnh tựa sương giá, kiêu kỳ tựa cầu vồng, thời khắc này, Chu Lam Nhi mới thực sự là Chu Lam Nhi!