Phượng Kinh Thiên

Chương 267: Vậy thì sao? (1)




Nửa câu sau của Bạch Sơ Nguyệt trở nên lắp ba lắp bắp dưới ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Tuyệt, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng mà nói ra hết.

Bạch Sơ Nguyệt vừa dứt lời thì mọi người đều rơi vào tĩnh lặng, bởi vì Hiền phi nói không sai.

Sở Tuyệt không lên tiếng, cầm lấy chiếc ly trên bàn định ném qua, nhưng Lam Vân chỉ im lặng mỉm cười, nhẹ đặt tay mình lên bàn tay của hắn.

Điều ấy khiến Sở Tuyệt ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn Lam1Vân. Dù là nhất phẩm Hiền phi thì lại thế nào? Cho dù giờ phút này, người ngồi ở đây là hoàng hậu, hắn cũng sẽ ra tay giáo huấn như thường, bởi hắn đã từng nói sẽ che chở cho Lam Vân, để hắn có thể kiêu ngạo ngông cuồng.

“Vương phi còn chưa nói chuyện, nương nương vẫn nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn, chuyện này có liên quan gì đến ngươi?” Giọng nói của Sở Nghị âm u lạnh lẽo vô cùng.

Nhiếp Trường Viễn khẽ thở dài một tiếng,8A Nghị quả thật điên rồi.

Tuy Vinh Định Ngạn nhíu mày tỏ vẻ không tán thành, nhưng bởi vì người lên tiếng là Bạch Sơ Nguyệt, hắn cũng không keo kiệt mà đạp thêm một chân: “Phải đó, liên quan gì đến ngươi cơ chứ?”

Bạch Sơ Nguyệt thật không ngờ có người sẽ không cho nàng thể diện trước mặt hoàng thượng như vậy. Nếu nàng tiếp tục nén giận, thì ngày sau những người này sẽ nhìn nàng như thế nào? “Các... các ngươi, thật là to gan.”

Ngay lúc Sở Nghị mở miệng,2Lam Vân đã thu tay lại, Sở Tuyệt thất vọng nhìn bàn tay của mình.

Chu Lam Nhi nhìn thấy động tác lúc nãy của hai người, ánh mắt nàng bỗng trở nên hoảng hốt. Cảnh tượng trước mặt ấy, rõ ràng phải xấu xí kinh khủng, người người ác cảm, kỳ thị cùng ghê tởm, nhưng trong lòng nàng lại khônghề cảm thấy như vậy, chỉ có cảm giác chua chát, hâm mộ và tự giễu.

Nếu như, nàng là nam tử, không, phải nói rằng nếu như nàng cũng có khả năng bảo vệ4nước nhà như Sở Tuyệt, nàng cũng sẽ có thể không hề kiêng dè mà bắt lấy người mình muốn có.

Đôi mắt hẹp dài của Sở Nghị sắc lạnh đến đáng sợ: “Cũng bình thường thôi, không to gan bằng nương nương đâu. Hoàng thượng ở đây, làm gì tới lượt ngươi lên tiếng?”

“Đúng rồi, cũng không cân nhắc thân phận của mình, ngươi chỉ là Hiền phi, cho dù lừa gạt sự ân sủng của hoàng thượng mà được phong lên nhất phẩm, thì cũng chỉ là phi tần, không phải hoàng hậu.” Vinh Định Ngạn chen thêm một câu.

Bạch Sơ Nguyệt giận đến mức gương mặt biến sắc, đang định hạ lệnh để họ biết người mình đắc tội là ai, lại nghe thấy Sở Hồng trầm giọng ra lệnh: “Tiểu Mạc Tử, đưa Hiền phi về hành cung.”

“Hoàng thượng...” Bạch Sơ Nguyệt hoảng sợ.

“Xin mời nương nương!” Tiểu Mạc Tử vươn tay dẫn đường.

Chu Lam Nhi bất giác quay đầu nhìn người đứng ở phía sau, nàng không bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt lo âu, căm phẫn và đau lòng của Tần Hằng.

Chu Lam Nhi lắc đầu với hắn, nói cho hắn biết rằng nàng rất tốt, không cần căm phẫn và đau lòng vì nàng. Sở Tuyệt có người mình yêu, đối với nàng mà nói là chuyện tốt nhất, nàng không cần lo lắng phải trở thành vợ chồng chân chính với hắn.

Tiểu Đậu đứng bên cạnh Chu Lam Nhi chậm rãi khép lại cái miệng có thể nhét vào mấy quả trứng của mình, lại dụi dụi đôi mắt đột ngột trừng to, sau đó khẽ lôi kéo hai người cùng xem ở bên cạnh, nhắc nhở họ bình tĩnh trở lại.

Những người có mặt đều im như thóc khi nhìn thấy biến chuyển như trong dự đoán lại dường như ngoài dự đoán này. Ánh mắt của họ cũng không dám nhìn về phía ngọn nguồn tai họa nữa, lại càng không dám nhìn Chiến vương phi đáng thương vốn có quyền lên tiếng nhất lại không lên tiếng.

Cũng chỉ đến lúc này, tầm mắt của Lam Vân mới quay sang Sở Hồng, đôi mắt trong suốt rõ ràng hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách cùng một chút châm chọc như có như không.

Lửa giận dấy lên trong con ngươi đen láy của Sở Hồng, điều này thể hiện rõ hắn đang thầm giận dữ và kiềm chế. Lam Vân đã thăm dò hắn, thế nên Lam Vân đã thất vọng, vì thế Lam Vân hắn ta lao vào vòng tay của Thất đệ.

Chỉ bởi vì... bởi vì hắn không thể mặc Lam Vân tùy hứng làm theo ý mình, mà Thất đệ lại đồng ý?

Tốt, tốt lắm, thực sự tốt lắm. Vì để có được hắn, không chuyện gì mà Thất đệ không làm được!

“Hoàng thượng, Chiêu Bình có chút mệt mỏi, xin thứ cho Chiêu Bình cáo lui trước.” Chu Lam Nhi đứng dậy, cung kính hành lễ nói.

Đôi mắt của Sở Hồng hơi lóe lên, khóe mắt lại không dấu vết mà nhìn chằm chằm Lam Vân, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trong mắt hắn. Hắn có thay đổi lớn như vậy là bởi vì Chiêu Bình công chúa? Vậy bây giờ thì sao?

Không chỉ có Sở Hồng đang chăm chú theo dõi, mà giờ phút này Sở Tuyệt cũng căng thẳng nhìn Lam Vân chằm chằm.

Nhưng sau khi Lam Vân nghe Chu Lam Nhi nói xong thì rũ mắt xuống, sắc mặt bình thản khiến người khác không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì?

Nhưng ngay sau đó, hắn đứng dậy từ trong lòng Sở Tuyệt, nét mặt trầm lặng khiến tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Đây... lại là tình huống gì?

Vì Lam Vân rời khỏi mà lồng ngực Sở Tuyệt thoáng chốc trở nên trống rỗng, khiến cho sự đắng chát trong miệng hắn lan tỏa như mực gặp nước. Mặc dù Lam Vân chỉ đang lợi dụng hắn để đến gần người mình thật lòng rung động, nhưng hắn cũng vui vẻ chịu đựng!

Ít nhất giây phút này, Sở Tuyệt vui mừng vì người cưới Chiêu Bình công chúa là hắn, mà không phải hoàng huynh!



Tuy đa số mọi người đều vô cùng kiêng dè, không dám lén lút gièm pha, nhưng suy cho cùng người đông miệng nhiều, chuyện thánh tăng trở thành yêu tăng, có gian tình với Chiến vương vẫn nhanh chóng lan truyền ra ngoài.

Chẳng qua, điều khiến người khác không dám tin tưởng cùng hết sức ngạc nhiên là dân chúng của toàn bộ Kinh thành đều có thái độ chống cự mạnh mẽ với chuyện này.

Thực sự chẳng nói quá chút nào khi dùng hai chữ “mạnh mẽ” để miêu tả.

Hội săn bắn mùa đông kết thúc vào mồng tám tháng chạp. Từ sáng sớm hôm ấy, tin đồn này đã bắt đầu lan rộ trên phố. Nhưng đến sáng mồng mười, thì không còn ai dám truyền bá tin đồn này nữa.

Trà lâu, tửu lâu, khách điếm lớn nhỏ, thậm chí là kỹ viện, rạp hát, chợ... chỉ cần có ai bàn về lời đồn này, thì nhất định sẽ bị người sùng kính Quốc sư và Chiến Thần vương lập nhóm công kích.

Nghe nói, vào ngày mồng chín tháng chạp, cả Kinh thành đều chìm trong tiếng mắng chửi. Chỉ cần người nào nghe được đôi câu dám nói xấu thần Phật từ miệng một ai đó thì lập tức trở mặt ngay, hơn nữa còn sẽ có người nhanh chóng xông vào giúp đỡ, mắng đến khi kẻ đó ôm đầu trốn chui trốn lủi mới thôi.

Cục diện không thể tưởng tượng nổi như vậy khiến một trong những người tung tin đồn là Bạch Sơ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngẩn cả người sau khi thăm dò được tin tức.

Sở Hồng vốn đang lo lắng sẽ khiến dân chúng xôn xao dư luận cũng thở phào nhẹ nhõm khi chứng kiến kết quả như vậy, nhưng đồng thời tâm trạng của hắn lại trở nên nặng nề.

Ba chữ “Chiến Thần vương” như là thần linh trong lòng dân chúng nước Sở, sự thật này khiến hoàng đế là hắn đây cảm thấy rắc rối cùng phức tạp.

Năm ấy, khi Sở Hồng nhìn thấy Thất đệ cả người đầy máu từ trên chiến trường trở về đứng trước mặt mình, thì có lẽ ngay lúc đó, hắn đã bắt đầu đặt áp lực cho bản thân phải trở thành một hoàng đế tốt.

Hắn nhớ lúc đó, mình đã từng hỏi phụ hoàng, tại sao lại chọn Thất đệ vào chiến trường mà không chọn hắn, hắn là ca ca, lẽ ra phải bảo vệ đệ đệ.

Lúc ấy, phụ hoàng đã trả lời hắn như thế nào?

Phụ hoàng dõi theo hắn với ánh mắt sắc bén đến mức tựa như có thể đâm xuyên qua hắn, gằn từng chữ nói: Trẫm không muốn chết không nhắm mắt.

Khi ấy Sở Hồng ngây ra, thật lâu không thể bình tĩnh lại, hắn không hiểu được tại sao?

Phụ hoàng thấy hắn không hiểu, chỉ phức tạp ngước lên nhìn bầu trời, dường như đang lẩm nhẩm một mình lại dường như đang nói với hắn: Nếu có thể, trẫm hy vọng cả đời ngươi cũng sẽ không hiểu.

Sở Hồng hoàn hồn, có lẽ bây giờ, hắn đã đôi chút hiểu được tại sao phụ hoàng lại nói ra lời ấy.

Một vị thái giám vội vã chạy vào nội điện, thấp giọng nói vài câu bên tai Tiểu Mạc Tử khiến sắc mặt của Tiểu Mạc Tử căng thẳng, vội bước lên nói: “Hoàng thượng.”

“Có chuyện gì?” Sở Hồng thoát khỏi hồi ức, giương mắt hỏi với vẻ mặt không vui.