Phượng Kinh Thiên

Chương 255: Cá mắc câu (1)




Từ Diên Cung.

Trong đại điện, rõ ràng lò sưởi đang cháy rực, nhưng làm thế nào cũng không thể cảm nhận được không khí ấm áp nên có.

Đại điện rất yên tĩnh, các thái giám và cung nữ đều đã lui xuống, chỉ còn Trác ma ma lưu lại hầu hạ.

Sở Tuyệt đứng thẳng ở một bên, sắc mặt không khác băng tuyết ngoài trời là bao.

Vinh thái hậu không1triệu kiến Cửu Nhi đến đây, có lẽ là bởi sau khi xảy ra chuyện đêm qua, Cửu Nhi cảm thấy bế tắc, nàng rơi vào thế giới riêng của mình không cách nào thoát được. Cũng có lẽ là vì trong lòng Vinh thái hậu, từ đầu đến cuối luôn dành một sự sủng ái độc nhất vô nhị cho cô con gái này, bà không muốn đứa con8gái đã bị bà chiều hư nhìn thấy cảnh tượng sắp diễn ra.

Hoặc có lẽ đã đi đến nông nỗi hôm nay, thì dù Cửu Nhi có mặt hay không, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến kết quả nữa, đây chỉ là chuyện giữa bà và hoàng thượng.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Sở Hồng bước vào ngay sau tiếng bẩm báo của thái giám.

Lớp trang điểm dày của Vinh thái2hậu đã che phủ vẻ tái nhợt tiều tụy trên mặt bà. Nhưng có lẽ vì đã trải qua nhiều thăng trầm, nên đôi mắt bà trở nên bình tĩnh, trống rỗng như vực sâu, chất chứa đau thương tột cùng tựa trái tim đã chết lặng.

Nhưng dù rằng như vậy, tầm mắt của bà vẫn trực tiếp lướt qua Sở Hồng và dừng trên người Lam Vân đi phía4sau hắn, trong ánh mắt bình tĩnh đến gần như trống rỗng ấy chợt dấy lên vẻ căm giận.

“Mẫu hậu.” Sở Hồng cung kính hành lễ.

Vinh thái hậu nhìn hắn, lại không hề lên tiếng bảo hắn ngồi.

Sở Hồng rũ mắt, liếc sang Thất đệ cũng đang đứng thẳng ở một bên với gương mặt không chút thay đổi. Bây giờ, mẫu hậu đang nói với hắn, tuy hắn là vua nhưng đồng thời cũng là con trai bà.

Tầm mắt của Vinh thái hậu dừng trên người của Lam Vân, không nói một lời.

Sự im lặng của bà khiến đại điện tĩnh mịch như tờ, không khí dường như cũng sắp đóng băng lại, áp lực vô cùng.

Lam Vân dừng bước, hơi cúi đầu, sau đó kính cẩn chắp hai tay lại hành lễ: “Tiểu tăng tham kiến thái hậu.”

Ngắm nhìn người trước mắt mình, nỗi hối hận của Vinh thái hậu khiến trái tim bà như bị kim đâm vào. Thù ghét, giận dữ, ân hận, khổ đau... tất cả đều dâng trào trong lòng, nhưng bà lại phải chịu đựng, bởi vì bà còn muốn dựa vào người này để xoay chuyển tình thế.

“Trác ma ma, ban chỗ ngồi cho thánh tăng.”

Trác ma ma cung kính bước lên trước: “Thánh tăng, mời!”

Lam Vân khẽ cúi người: “Tạ ơn thái hậu.” Sau đó, Lam Vân ngồi xuống chiếc ghế Trác ma ma chỉ dẫn, rồi rũ mắt im lặng.

Vinh thái hậu thay đổi hướng nhìn, lướt về phía hai người đang đứng ở một bên, ánh mắt bà hơi tối lại, giọng nói khe khẽ trầm thấp nhưng chứa vài phần tăm tối yếu ớt vang lên: “Hồng Nhi, ai gia đã làm chủ cho Cửu Nhi kết duyên cùng Dã Lang tướng quân Quan Tuyền.”

Ánh mắt Sở Hồng tối sầm lại, thanh âm trầm thấp chứa đựng mấy phần uy nghiêm: “Mẫu hậu, trẫm sẽ xử lý chuyện này.”

Sở Hồng cố ý cắn răng nhấn mạnh chữ “trẫm”, ẩn chứa khí thế áp bách rất rõ ràng, cũng cho thấy thái độ của hắn.

Vinh thái hậu không hề nôn nóng hay buồn bực, chỉ lẳng lặng nói: “Lòng ai gia đã quyết.”

Sở Hồng nhíu chặt mày lại, nhìn Vinh thái hậu với ánh mắt cực kỳ thâm trầm áp bức: “Mẫu hậu có biết mình đã chạm đến điểm mấu chốt không nên chạm rồi không? Tuy người là mẹ ruột của trẫm, thế nhưng...”

“Chỉ cần hoàng thượng đồng ý cho ai gia làm chủ hôn nhân của Cửu Nhi, ai gia có thể không nhúng tay, không can dự đến chuyện giữa huynh đệ các con và thánh tăng.” Vinh thái hậu nhanh chóng mà sắc bén đánh gãy lời nói lạnh lùng vô tình của Sở Hồng. Lồng ngực bà bởi vì cảm xúc dữ dội mà phập phồng lên xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Bà biết khi mình vừa nói ra lời này, thì sẽ hoàn toàn khiến sự chờ đợi của Tuyệt Nhi biến mất không còn sót lại chút gì.

Nó đã cầu xin bà, cầu xin hoàng thượng như thế, hẳn phải chờ đợi biết bao? Khát vọng biết bao? Nhưng chính tay bà đã dập nát niềm mong mỏi của nó, chỉ vì để làm yên lòng đứa con trai còn lại, vì để dàn xếp ổn thỏa, hoàn toàn che đậy chuyện của Cửu Nhi.

Trong đại điện lại trở nên tĩnh lặng như tờ!

Sở Hồng ngạc nhiên, sau đó lập tức híp mắt lại, lạnh giọng ép hỏi: “Ý của mẫu hậu là gì?”

Vinh thái hậu nhắm mắt để che giấu nỗi đau trong mắt mình, bà gằn từng câu từng chữ: “Chỉ cần hoàng thượng không tiếp tục can dự đến hôn sự của Cửu Nhi, ai gia... từ nay về sau sẽ đóng cửa dốc lòng niệm Phật, không xen vào bất cứ chuyện gì bên ngoài Từ Diên Cung nữa.” Có lẽ, đây chính là kết cục cuối cùng mà bà nhận được.

Sở Tuyệt thong thả nhìn về Vinh thái hậu, đôi mắt hoàn toàn bị băng tuyết bao phủ. Nếu chẳng may bị hắn dõi theo với ánh mắt lạnh lùng như thế, người ta sẽ bỗng chốc cảm thấy giá rét run rẩy.

Dường như Vinh thái hậu đã sớm đoán trước được phản ứng của Sở Tuyệt, bà chậm rãi nhìn hắn, ánh mắt không còn bình tĩnh nữa, mà là không tiếng động cầu xin.

Sở Tuyệt rũ mi, cúi đầu bật cười, tiếng cười lại giống như đao, cứa vào lòng Vinh thái hậu.

Sở Tuyệt bất chợt ngưng cười, rồi ngước lên lạnh nhạt nói: “Bản vương sai rồi, sao lại nghĩ đến việc cầu xin người cơ chứ? Không phải người không làm được, mà là người chưa từng muốn làm vì bản vương. Có lẽ đối với Cửu Nhi, người chính là một người mẹ tốt, nhưng đối với bản vương mà nói, từ xưa đến nay, người chưa bao giờ là mẹ của bản vương.”

Vinh thái hậu mở to miệng, chỉ có thế mới có thể giảm bớt nỗi đau nhức trong lồng ngực bà. Nhìn ánh mắt giá lạnh của Sở Tuyệt, nghe hắn tự xưng bản vương, không còn gọi mẫu hậu nữa, mà thay bằng “người”, nước mắt bà tuôn như mưa rơi. Hai bên khó vẹn toàn, bà chỉ có thể chọn một, hắn không có mẫu hậu là bà, cũng đã tự xây dựng bầu trời riêng của mình, nhưng Cửu Nhi còn đang đợi bà mang cho nó một mảnh trời, bà không được lựa chọn.

Lam Vân ngồi ở một bên, ấn đường hơi nhíu lại.

Sở Hồng không lên tiếng nhưng trong đầu lại nhanh chóng tự hỏi, sau khi cân nhắc, đôi con ngươi u tối của hắn càng sâu thêm, hòa hoãn nói: “Nếu đã như vậy, trẫm đồng ý.” Về phần nước Chu, hắn tự có cách trấn an.

Sau khi nghe Sở Hồng chấp thuận, sắc mặt của Vinh thái hậu không hề nhẹ nhõm mà trái lại càng nặng nề hơn. Bởi vì bà biết rằng, bà bảo vệ được Cửu Nhi, nhưng đã hoàn toàn mất đi Tuyệt Nhi.

Sở Tuyệt cười gằn một tiếng, rồi xoay người bỏ đi. Khi đi ngang qua Lam Vân, Lam Vân đột nhiên vươn tay bắt lấy tay của hắn.

Sở Tuyệt ngẩn ra, chậm rãi quay đầu nhìn Lam Vân.

Lam Vân đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, tiểu tăng rời cung cùng vương gia.”

Nhìn gương mặt bình thản của Lam Vân, Sở Hồng sa sầm mặt nhưng lại không lên tiếng phản đối. Tuy hắn không làm được chuyện ban Lam Vân cho Thất đệ, nhưng hắn cũng không quên mình là một hoàng đế.

Im lặng, tức là ngầm đồng ý.

Lam Vân xoay người, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt khép hờ của nàng chợt lóe lên vẻ thờ ơ.



Tuyết vẫn đang rơi, nhìn dáng dấp của trận tuyết này, chỉ sợ đây không phải đợt tuyết lớn cuối cùng trước năm mới rồi.

Đất trời đều bị tuyết trắng che phủ, khí lạnh rùng mình từ bốn phương tám hướng kéo thẳng đến.

Thưởng Nguyệt Biệt Viện có buồng sưởi ủ ấm khắp phòng nên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, ngay cả miếng gạch giẫm dưới chân cũng ấm áp. Không kể đến lò lửa đang cháy dưới nền nhà thì phòng trong vẫn còn có lò sưởi.

Sở Tuyệt gập chân ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, tay hắn cầm vò rượu, uống hết ngụm này đến ngụm khác, mặt mày giá buốt. Giờ đây, hắn dường như đã trở thành một pho tượng làm bằng đá lạnh, không có hỉ nộ ái ố của con người nữa.

Lam Vân ngồi trên tháp mỹ nhân ấm áp, tay ôm lò sưởi, chốc chốc lại lật xem kinh thư trên bàn, thỉnh thoảng ngẩng lên liếc nhìn Sở Tuyệt một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Phúc công công đứng cạnh trông thấy cảnh như thế thì vô cùng rối rắm, miệng ông mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, nhiều lần muốn lên tiếng khuyên nhủ đôi câu, nhưng ông cũng biết, với tình hình trước mắt, thực ra ông không có quyền được nói chuyện.