Trong đêm tuyết, Kinh thành vốn dĩ nên yên ắng tĩnh lặng lại vẫn sáng trưng đèn đuốc, bước chân hỗn loạn khắp nơi. Để tìm được tung tích của Lam1Vân, Phúc công công thậm chí đã gõ cửa trà lâu Tín Dương. Đến khi Ninh Thanh mở cửa bước ra, nhìn thấy quan binh giơ đuốc xếp thành hàng dài,8hắn nhíu mày lại, nhưng sắc mặt không hề bối rối hay sợ hãi.
“Ninh Thanh tham kiến Phúc công công.”
Phúc công công cũng chẳng còn tâm trạng nào trò chuyện với2Ninh Thanh, ông hỏi thẳng: “Ninh công tử, Quốc sư có ở đây không?”
Trong mắt Ninh Thanh hiện lên vài phần kinh ngạc: “Quốc sư đã trở về từ sớm rồi!”
Gương4mặt của Phúc công công trở nên buồn thảm: “Chúng ta biết Quốc sư... Thôi bỏ đi, Ninh công tử, theo quy định, chúng ta phải sai người vào lục soát một lần.”
Ninh Thanh tránh sang một bên, giơ tay mời: “Xin mời.”
Phúc công công cũng không nói lời thừa, trực tiếp dẫn người vào trong lục soát toàn bộ trà lâu Tín Dương từ trên xuống dưới, đương nhiên vẫn không thu hoạch được gì cả.
“Đã làm phiền Ninh công tử.” Phúc công công nói trong uể oải và lo lắng.
“Phúc công công khách sáo rồi. Không biết Quốc sư đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phúc công công biết vị Ninh công tử này là bạn của Quốc sư, thế nên ông mới khách sáo lễ độ như vậy. Nghe Ninh Thanh hỏi thế, ông tất nhiên cũng không có gì giấu giếm.
“Quốc sư mất tích rồi.”
Ninh Thanh nhíu chặt mày lại: “Chuyện xảy ra khi nào? Lúc Lam Vân rời đi từ chỗ của tại hạ, trời vẫn chưa tối mà.”
“Chúng ta biết điều này, sau khi rời khỏi trà lâu Tín Dương, Quốc sư gặp phải người hầu của tiểu công tử Vinh gia trên đường về phủ, sau đó được mời đến Cư Diệu Ngư tham gia tiệc sinh nhật của Vinh tiểu công tử.” Phúc công công giải thích.
Thấy Ninh Thanh mở miệng, Phúc công công liền biết hắn muốn hỏi gì, trực tiếp giải đáp thắc mắc cho hắn: “Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Quốc sư từ biệt Cư Diệu Ngư, lúc đó còn chưa đến giờ Hợi. Chỉ là sau khi Quốc sư từ Cư Diệu Ngư trở về phủ thì đã mất tích.”
Ninh Thanh khẽ chau mày, mất tích? Có Pháp Không đại sư ở bên cạnh bảo vệ Lam Vân, nếu có người muốn hãm hại hắn, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, tâm trí Lam Vân lại hơn người, dễ gì lại mắc bẫy? Trừ khi... hắn đang tương kế tựu kế!
“Ninh công tử, chúng ta không tiện ở lâu, nếu ngài nghĩ ra manh mối hoặc có tin tức gì của Quốc sư, xin hãy báo cho Thuận Thiên Phủ một tiếng.” Phúc công công nói.
Ninh Thanh chắp tay: “Nhất định.” Rốt cuộc Lam Vân đang mưu tính chuyện gì? Không phải Ninh Thanh không tò mò, nhưng mấy ngày nay vẫn chưa dò hỏi ra được bất cứ dấu vết nào, mà bây giờ lại xảy ra động tĩnh lớn như vậy, phải chăng điều này có nghĩa hắn đã bắt đầu ra tay rồi?
Tuy vẫn chưa nghĩ ra đến cùng Lam Vân muốn làm gì, nhưng có một thứ rất rõ ràng, Lam Vân chẳng qua chỉ mới mất tích ba canh giờ, lại khiến Sở Hồng điều động cấm quân, tinh binh và quan binh như vậy. Điều này cho thấy tầm quan trọng không cần nói cũng biết của hắn đối với Sở Hồng, thậm chí là Sở Tuyệt.
Lam Vân, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
…
Bởi vì Sở Tuyệt náo loạn nên Vinh thái hậu chẳng còn tâm trạng gì cả, cũng không vội vã xử lý chuyện của Sở Cửu Nhi. Bà chỉ ngẩn người ngồi trên tháp mỹ nhân, ngồi đến tận nửa đêm, mãi khi trời sắp sáng thì bà mới lên tiếng.
“Trác ma ma.”
Trác ma ma vội đáp lời: “Chủ tử.”
“Ngươi đến Vinh gia một chuyến đi.” Vinh thái hậu căn dặn với nét mặt không chút thay đổi.
Trác ma ma ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu rõ: “Vâng, nô tài hiểu rồi.” Người của hoàng thượng và vương gia đều đang lục soát ở khắp nơi, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì, lại nghĩ đến việc Quốc sư mất tích ngay sau khi rời khỏi Cư Diệu Ngư, lẽ nào thực sự là Vinh gia tự ý chủ trương?
Mà ý của thái hậu...?
“Nếu đúng là như vậy, thì dẫn người vào cung.” Vinh thái hậu tiếp tục nói.
“Thưa vâng.” Trác ma ma cung kính lui xuống.
Thấy Trác ma ma lui xuống, Vinh thái hậu yếu ớt nhắm mắt, trong đầu hiện lên lời của Sở Tuyệt khiến bà phải mở mắt ra, ánh mắt phức tạp u ám.
“Đỡ ai gia đến Phật đường.”
Ngẩng nhìn tượng Phật từ bi hiền lành, Vinh thái hậu ngơ ngác, nước mắt bà chảy xuống hai dòng rồi cúi người thật sâu.
Sau khi rời khỏi Từ Diên Cung, Sở Tuyệt đã tự mình chuẩn bị dẫn quân đi lục soát. Nhưng trong lúc đang chỉnh đốn quân đội, hắn lại nghe được bẩm báo, nói rằng Quốc sư đã trở lại Thưởng Nguyệt Biệt Viện.
Bóng dáng của Sở Tuyệt thoắt cái biến mất, lập tức chạy thẳng đến Thưởng Nguyệt Biệt Viện.
Sở Hồng đang ở trong cung tất nhiên cũng biết được tin này, ngay khi xúc động chuẩn bị rời cung đi đến Thưởng Nguyệt Biệt Viện thì trong đầu hắn bỗng chốc nhớ đến lời nói của Sở Tuyệt, bước chân lập tức khựng lại.
Tiểu Mạc Tử đi theo sau lưng lén lút giương mắt nhìn trộm một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lúc ở Từ Diên Cung, hắn canh giữ bên ngoài nên tự nhiên nghe rõ mồn một những gì Chiến vương gia đã nói trong Từ Diên Cung.
Sở Hồng đứng tại chỗ rất lâu mới chậm rãi xoay người trở về ngồi lại vào ghế, tâm trạng hắn rối bời.
Thân là hoàng đế, hắn chưa bao giờ quên mất điều này, nhưng chính bởi vì là hoàng đế nên hắn càng phải nhớ kỹ, rằng điều kiêng kị lớn nhất của đế vương là gì. Thế mà trong vô thức, đợi đến khi bình tĩnh trở lại thì hắn đã mắc phải điều kiêng kị rồi...
Vinh thái hậu đang lạy Phật ở Từ Diên Cung. Lúc nghe nói Quốc sư đã trở lại phủ của mình, bà không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
…
Thưởng Nguyệt Biệt Viện, cũng ở Phật đường.
Lam Vân quỳ dưới tượng Phật, hai tay chắp lại, miệng thì lẩm nhẩm niệm kinh.
Bước chân vội vã của Sở Tuyệt xông thẳng vào trong rồi mạnh mẽ dừng lại. Hắn chỉ đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn người đang niệm kinh dưới tượng Phật, tâm trạng nôn nóng, bất an lập tức lắng xuống.
Sở Tuyệt không nói gì cả, chỉ đi đến bên người Lam Vân, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã đi đâu thế?” Trong ba canh giờ khi Lam Vân mất tích, nỗi hoảng loạn rất lâu chưa từng có chiếm cứ toàn bộ trái tim Sở Tuyệt. Hắn lo lắng Lam Vân không từ mà biệt, sau này Sở Tuyệt không còn tìm thấy hắn nữa, càng lo lắng Lam Vân bị người của mẫu hậu làm hại.
Tuy nơi đây là địa bàn của Sở Tuyệt, nhưng Lam Vân khiến hắn có một cảm giác không cách nào nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ cần một chút bất cẩn, có lẽ hắn sẽ tức khắc biến mất.
Dường như Lam Vân không nghe thấy câu hỏi nhỏ nhẹ của Sở Tuyệt.
Sở Tuyệt ngồi xuống cạnh Lam Vân và lẳng lặng ngắm nhìn hắn. Thấy Lam Vân không có gì khác thường, trái tim của hắn cuối cùng cũng yên tâm: “Ngươi không bằng lòng nói, không sao, chỉ cần ngươi trở về là tốt rồi.”
Ấn đường của Lam Vân hơi nhíu lại, sau đó mở mắt ra nhìn hắn.
Thấy hắn mở mắt, đôi mi đang rũ xuống của Sở Tuyệt thoáng chốc lại nhấc lên, rất bình tĩnh nói: “Lúc nãy, bản vương vào cung cầu xin mẫu hậu và hoàng huynh, để họ ban ngươi cho bản vương.”
“Ban cho?” Gương mặt của Lam Vân phủ đầy sương trắng, nhưng giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Tiểu tăng trở thành vật sở hữu của các người từ lúc nào vậy? Hơn nữa, vương gia không cảm thấy mình rất ích kỷ sao? Chưa từng hỏi tiểu tăng có nguyện ý hay không?”
Sở Tuyệt không hề phản bác.
Lam Vân đứng dậy, không tiếp tục niệm kinh nữa mà rời khỏi Phật đường.
Nhìn thấy bóng lưng của Lam Vân, Sở Tuyệt chậm rãi nói: “Ta rất ích kỷ, nhưng tấm lòng ta dành cho ngươi là thật. Lam Vân à, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi.”
“Tiểu tăng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Sư huynh, tiễn khách.”
Sắc trời đã hoàn toàn sáng, bông tuyết đã che phủ vạn vật trong trời đất, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy vô tận bao la, ngoại trừ tuyết trắng thì vẫn là tuyết trắng. Trong một đêm, khắp thế gian được bao trùm một màu trắng tinh.
Cánh cửa bị khóa kín cuối cùng cũng được mở ra, mí mắt của La Nhã Nhi đang ôm mình co ro nơi góc giường khẽ run lên. Nàng chậm rãi giương mắt nhìn người bước vào.