Phượng Kinh Thiên

Chương 229: Muốn bảo vệ ngươi (2)




“Tạ ơn công chúa.” Hai người lui ra sau một bước, để cho hai vị ma ma phía sau bước lên.

Lam Vân nghiêng người: “Mời công chúa!”

Ánh mắt Chiêu Bình công chúa thản nhiên lướt nhìn khuôn1mặt Lam Vân, sắc mặt nàng bình tĩnh, không hề kinh ngạc trước vẻ đẹp xuất chúng của hắn.

Lam Vân buông mắt. Gặp mặt vị công chúa nước Chu này, nàng âm thầm cười khổ. Vị công8chúa nước Chu này còn khó nhằn hơn so với tưởng tượng của nàng, nàng ta hoàn toàn khác biệt với Sở Cửu Nhi.

Rõ ràng đại sảnh Tổng Binh Phủ giăng đèn kết hoa sáng trưng, đỏ2tươi rực rỡ cả một vùng, nhưng trên mặt mọi người lại không có chút niềm hoan hỉ nào. Binh mã hai bên cũng không có tâm trạng nào để giả vờ giả vịt vui vẻ, lại4càng không thể gượng cười nổi.

Không chỉ có thế, bầu không khí cũng rất kì lạ khác thường. Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa này, nói giương cung bạt kiếm đánh nhau chính là nói quá, nhưng sự thật là không ai trong số binh sĩ hai bên có thể thoải mái vui vẻ.

Thậm chí, nếu nhìn kĩ còn dễ dàng nhìn thấy ý thù địch và sự căm ghét âm thầm trong mắt bọn họ nữa.

Sở Tuyệt ngồi nghiêm trang. Hắn vừa thay một bộ hỉ phục, cả khuôn mặt lạnh lùng như băng giá, không hề có chút niềm vui khi cưới vợ nào, cứ như thể hắn đến để đàm phán chứ không phải đón dâu vậy.

Đương nhiên, đám tướng sĩ sau lưng hắn cũng không ai cười đùa, tất cả đều nghiêm nghị trang nghiêm. Giả sử có ai đó vô tình đối mặt với họ, nhất định sẽ phải vội vàng dời ánh mắt, bởi trong đôi mắt bọn họ chỉ có ánh nhìn thù địch và sự tàn bạo không thèm che giấu mà thôi.

Tần Tri Hoán vốn cũng cố gượng cười, nhưng mình thì nhiệt tình mà người ta lại cứ lạnh nhạt, ông không thể làm nổi loại việc mất mặt như thế được, huống hồ chỉ cần gặp mặt đám cừu nhân này là đám thuộc hạ sau lưng ông đã vô cùng tức giận rồi! Hiểu được suy nghĩ của bọn họ, ông cũng chẳng buồn trò chuyện với Sở Tuyệt làm gì nữa.

Cứ thế, cuối cùng đã tạo nên bầu không khí yên tĩnh kì quặc khác thường thế này đây.

Sở Tuyệt hơi nhíu mày. Lam Vân đã đi lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa quay lại? Mặc dù, hắn không sợ nước Chu sẽ đặt bẫy, nhưng cứ ngồi đợi không ở đây thế này, quả thật hắn vẫn có chút lo lắng.

Hơn nữa, bây giờ tâm trạng của hắn rất khó chịu bực bội. Sau khi đón công chúa nước Chu quay lại Đồng Quan thì phải nhanh chóng khởi hành quay về Kinh ngay. Nhưng cứ nhìn Lam Vân mà xem, hắn ta căn bản chẳng thèm quan tâm đến lời Sở Tuyệt nói, cứ nhất quyết trì hoãn lại Đồng Quan này là thế nào?

“Vương... vương gia...” Vì cảnh tượng lạnh lùng cực độ giữa hai bên, Lễ Giám đại nhân không thể không lên tiếng nhắc nhở vương gia nhà hắn. Tốt xấu gì cũng nên nể mặt người ta một chút chứ, đã cho nước Chu thấy thành ý bên mình nhiều như thế rồi, bây giờ gần xong xuôi hết rồi lại lạnh lùng như thế, quả thật có chút không thỏa đáng đúng không?

Hơn nữa, hắn rất muốn nói một câu: vương gia à, chúng ta đến đón vương phi mà, không phải đến đàm phán với người ta đâu. Người cứ không nể mặt như vậy, quả thật rất uổng phí bao nhiêu thành ý và sự coi trọng mà chúng ta đã gióng trống khua chiêng thể hiện bấy lâu nay đấy!

Nghe thấy lời nhắc nhở của Lễ Giám, Sở Tuyệt mới sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn Tần Tri Hoán mặt mũi vô cảm không chút ý cười đang ngồi bên kia. Khóe môi hắn hơi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

Hắn nâng ly rượu bên tay lên chúc Tần Tri Hoán: “Bản vương kính Tần tướng quân!”

Tần Tri Hoán ngồi ngay ngắn. Lúc ông đang định giả vờ không nghe rõ thì chợt liếc thấy ánh mắt cầu xin ông hãy nhượng bộ của Lễ Giám. Trong bụng thầm thở dài một tiếng, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Sở Tuyệt, tay cũng nâng ly rượu bên cạnh lên nốc một hơi cạn sạch, hơi rượu cay xè chảy qua cổ họng khiến khóe mắt ông hơi nóng lên. Nếu nước Chu lớn mạnh, nhân lực hùng hậu, bọn họ há phải đồng ý đề nghị hòa hôn của nước Sở hay sao?

Sở - Chu bắt tay giảng hòa, kết liên minh hôn nhân. Người đời chỉ nhìn thấy thành ý giả dối nước Sở thể hiện ra mà thôi, họ làm sao thấy được thành ý của nước Chu bọn ông cơ chứ?

Công chúa nước Chu gả sang nước Sở làm Chiến vương phi, nhưng công chúa nước Sở gả sang nước Chu sẽ trở thành thái tử phi của một nước đấy!

Người đứng đầu hai bên đều đã nâng ly, những người ngồi bên cạnh đương nhiên cũng phải nâng ly chúc tụng theo. Mặc dù, cả hai bên đều căm ghét lẫn nhau, nhưng việc giảng hòa giữa hai nước vẫn là sự thật, vì thế bọn họ vẫn phải tiếp tục giả vờ vui vẻ bên ngoài, dù rằng việc này có trái lương tâm đi chăng nữa.

Dù sao thì Chiêu Bình công chúa cũng phải gả đến nước Sở rồi – đây chính là suy nghĩ của các tướng sĩ nước Chu.

Số mệnh đã định Chiêu Bình công chúa cũng sẽ trở thành Chiến vương phi – đây đương nhiên là suy nghĩ của các tướng sĩ nước Sở.

Nghĩ đến đây, ngay cả Mãnh Hổ mặt mũi u ám bặm trợn cũng cầm ly rượu trên bàn lên uống liền một lúc ba chén, nhưng trong lòng hắn vẫn giận dữ không nguôi. Hắn không phải là nể mặt mấy tên này, hắn chỉ là đang nể mặt Chiêu Bình công chúa mà thôi. Dù sao thì nàng ta cũng là Chiến vương phi được vương gia cưới hỏi đàng hoàng.

Ngay lúc này, một tiếng thông báo chợt vang lên: “Chiêu Bình công chúa giá đáo!”

Sở Tuyệt đứng dậy đầu tiên, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, dường như còn mang theo chút vội vàng sốt ruột.

Hành động này của hắn trong phút chốc khiến các tướng lĩnh đang quắc mắt căm giận của nước Chu hơi ngây người, trong mắt vụt qua thần sắc kinh ngạc.

Ngay cả Tần Tri Hoán cũng không kịp phản ứng. Trong đầu ông âm thầm suy đoán, cả thiên hạ đều biết Sở Tuyệt nổi tiếng lạnh lùng, chẳng lẽ không phải hắn đang coi thường nước Chu bọn họ mà là khuôn mặt hắn bẩm sinh đã thế rồi sao?

Nếu không thì sao hắn lại là người đầu tiên đứng lên như thế? Còn nóng lòng như vậy... Không đúng, Sở Tuyệt căn bản chưa từng gặp qua Chiêu Bình công chúa, vậy hắn làm sao sốt ruột vì một cô công chúa chưa từng gặp mặt này được?

Vậy vì sao ban nãy hắn lại làm thế?

Ngay lúc Tần Tri Hoán đang nghĩ tới nghĩ lui thì sắc mặt Sở Tuyệt đã khôi phục dáng vẻ ban đầu. Khuôn mặt lạnh băng của hắn khiến người ta có cảm giác sự vội vàng sốt ruột vụt qua trong mắt hắn ban nãy chỉ là do mọi người tưởng tượng ra mà thôi. Hay là, quả thật mọi người bị hoa mắt rồi?

Hương thơm theo gió truyền đến, một màu đỏ rực rỡ phút chốc làm đau mắt các tướng sĩ nước Chu. Bọn họ đều không hẹn mà cùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Chiêu Bình công chúa.

Hai nước giảng hòa giao hảo, cái giá phải trả lại là lấy một người phụ nữ chân yếu tay mềm ra làm vật hi sinh. Việc này quả thật khiến bọn họ xấu hổ vạn phần. Ngược lại, sau khi âm thầm đánh giá công chúa nước Chu, võ tướng nước Sở lại không hẹn mà cùng nhíu mày.

Trên mặt công chúa nước Chu có đánh một lớp phấn dày cộm, chẳng lẽ nàng ta xấu xí lắm sao? Nhìn hình dáng và đường nét khuôn mặt thì hình như cũng không xấu đến mức không thể gặp người. Mà nghĩ lại thì, bọn họ đã gặp qua nhiều phụ nữ rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ mặt giá y. Có lẽ, tất cả các tân nương đều trang điểm như thế này, chỉ tại bọn họ không biết mà thôi! Nghĩ thế, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi nhìn Lam Vân, ánh mắt Sở Tuyệt mới hờ hững liếc qua khuôn mặt Chiêu Bình công chúa rồi lập tức thu hồi ánh mắt, mặt mũi hắn vô cảm, chỉ thản nhiên gật đầu một cái.

Nhận được chỉ thị, hai vị ma ma cùng đi đón tân nương ban nãy liền xoay người cầm lấy khăn cô dâu từ chiếc khay trên tay thái giám, cung kính trịnh trọng phủ lên đầu Chiêu Bình công chúa.

Tiểu Đậu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ngày càng tái nhợt, trong lòng lại dấy lên cảm giác đau thương. Chẳng trách công chúa không chịu cao chạy xa bay với Tần tướng quân, chẳng trách nước Sở đích thân đến nước Chu đón dâu. Bề ngoài thì có vẻ như đây là thành ý và sự coi trọng của bọn họ, nhưng trên thực tế, bọn họ đang đánh giá công chúa như vật phẩm vậy, đến khi không có sai sót gì nữa thì bọn họ mới cưới người trở về.

Nàng vô thức quay đầu nhìn Tần tướng... Tần thị vệ bên cạnh, chỉ thấy hắn đang cúi đầu, hai tay buông thõng bên hông lại nắm thật chặt, gân xanh trên nắm tay nổi gồ nên dữ dằn.

Tần Hằng cúi thấp đầu, hai mắt tức giận đến đỏ oạch. Nàng kiêu ngạo như thế, lại phải chịu sự sỉ nhục đến nhường này, mà hắn, lại không thể làm được gì, chỉ đành trừng mắt đứng nhìn. Giây phút này, hắn mới biết bản thân mình nhỏ bé, yếu đuối và bất lực biết chừng nào.