Phượng Kinh Thiên

Chương 201: Chỉ có chấp niệm này (1)




Ninh Thanh ngẩn người, bật cười khe khẽ: “Ngoại trừ nương ta, thánh tăng là người đầu tiên có thể nói chuyện trôi chảy với ta đấy.”

Chỉ đáng tiếc, đây là một chàng trai, nếu mà là nữ thì tốt quá rồi.

Nói không chừng, hắn sẽ nảy sinh được thứ tình cảm mà nương đã từng nói qua.

Lam Vân hơi ngơ ngác, nhưng cũng khẽ bật cười: “Ngoại trừ thúc thúc ta ra, các hạ cũng là người đầu tiên có thể nói chuyện trôi chảy với ta đấy.”

Nàng quả thật có chút hiếu kì với Phiêu Miễu Phong – người có thể dạy dỗ được một nhân tài không bị gò bó bởi thế tục thế này.

Trên đường lớn vang lên tiếng móng ngựa, Ninh Thanh nhướng mày: “Tốc độ của Chiến Thần Vương quả thật là nhanh như bay.”

“Dưới chân thiên tử, điều này là đương nhiên rồi.”

Giọng nói Lam Vân nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt đến mức không mang chút ngữ khí nào.

“Vậy ta đành giao toàn bộ lại cho thánh tăng rồi.”

“Đương nhiên.”

Hai người đều khẽ mỉm cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Nhờ hiểu ý nhau mà thỏa thuận không cần nói thành lời cứ như vậy được kí kết.

Thật ra, Sở Tuyệt không đưa nhiều người đến, chỉ có Bạch Lang và Dã Lang, xa xa phía sau còn có Sở Cửu Nhi cưỡi ngựa đuổi theo nữa mà thôi.

Ba người xoay người xuống ngựa.

Sở Tuyệt liếc mắt nhìn hai người còn lại một cái, sau đó trực tiếp bước thẳng vào trong.

Bạch Lang và Dã Lang không vào theo mà chỉ đứng chờ bên ngoài.

Trong đại sảnh của trà lâu Tín Dương, đèn đóm sáng trưng, không hề nhìn ra chút bóng dáng ma quỷ phá đám nào.

Sở Tuyệt lạnh lùng lướt mắt nhìn ba người tại đó, hờ hững ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên xác người treo cổ trên cao.

“Tiểu tăng bái kiến vương gia.”

Lam Vân cúi người nói.

“Ninh Thanh bái kiến vương gia.”

Ninh Thanh cúi người nói.

Không đợi Sở Tuyệt lên tiếng, một tiếng ngựa hí vang truyền đến, bóng dáng Sở Cửu Nhi chạy xộc vào.

Nhìn thấy Lam Vân vẫn bình yên vô sự, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lập tức, nàng lại căng thẳng ngẩng đầu nhìn lên xác người treo cổ trên đầu, nhanh chóng chạy đến bên Lam Vân, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Đã...

thu phục được nàng ta chưa?”

“A di đà Phật!”

Pháp Không bình tĩnh cúi đầu chắp tay thành hình chữ thập: “A di đà Phật.”

Chủ tử nhà ông đã giỏi giang đến mức bắt quỷ độ quỷ được rồi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, đợi đến lúc bọn họ đã thành công và muốn thối lui, không biết có cần phải làm một thủ pháp phi thiên* để rời đi không? (*) Phi thiên: bay về trời.

Ninh Thanh ngồi một chỗ, im lặng đến mức gần như không có cảm giác tồn tại vậy.

Sở Tuyệt lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, cuối cùng dừng ánh mắt lên người Lam Vân, hờ hững hỏi: “Vừa nãy ở đây có quỷ sao?”

Nghe giọng điệu như đang chất vấn của hắn, Sở Cửu Nhi không chịu thua, nói: “Thất hoàng huynh, huynh nói cái gì vậy.

Ban nãy, cả đám chúng ta đều nhìn thấy, chẳng lẽ tất cả bọn ta...

đều bị hoa mắt hết rồi sao?”

Dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Tuyệt, giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng dường như ngậm trong miệng không dám thốt ra nữa.

Sau khi trấn áp được Sở Cửu Nhi, Sở Tuyệt tiếp tục nhìn Lam Vân chăm chú, rõ ràng hắn đang chờ câu trả lời của Lam Vân.

Lam Vân lạnh nhạt nói: “Có quỷ thì sao?”

“...”

Sở Tuyệt híp mắt.

Sở Cửu Nhi không nhịn được mà xoa xoa cánh tay đang nổi hết lông gà lông vịt: “Vậy bây giờ sao rồi? Nàng ta đã bị ngươi thu phục chưa?”

Lam Vân nhẹ than một tiếng: “Thiện tai, thiện tai.”

Sở Tuyệt lạnh lùng nhìn bốn phía, ấn đường* nhíu lại, hắn sải bước lên lầu hai.

(*) Ấn đường: điểm giữa hai lông mày.

“Sư huynh, đêm đã khuya rồi, chúng ta nên về đi thôi.”

“Vâng.”

Pháp Không chắp hai tay thành hình chữ thập, cúi người nói.

Bước chân bước lên lầu của Sở Tuyệt hơi ngừng một chút, nhưng rồi lại điềm nhiên như không mà tiếp tục đi lên.

Hắn hờ hững nói: “Bạch Lang, tiễn thánh tăng về phủ.”

Một người con trai bước vào, chính là Bạch Lang – người đã tranh luận Phật pháp với Lam Vân ở chùa Hộ Long.

Hắn cung kính nghiêng người, sau đó giơ tay mời, nói: “Mời thánh tăng!”

Lam Vân quay đầu nhìn Ninh Thanh đang buông mắt cúi đầu, hơi mỉm cười, chắp tay thành hình chữ thập rồi nói: “Vị thí chủ này rất có tuệ căn, nếu như quy y bái Phật, ắt hẳn ngày nào đó sẽ giác ngộ thiền cơ*, thoát khỏi nỗi khổ chốn phàm trần.”

(*) Thiền cơ: diệu pháp của các hòa thượng Thiền Tông.

Ninh Thanh không ngẩng đầu mà chỉ tiến lên trước một bước, đáp trả lễ Phật rất quy củ, sau đó thản nhiên nói: “Tại hạ không tin Phật, không tin Phật mà cũng tu Phật được sao?”

Bạch Lang kinh ngạc nhìn vị thiếu niên ăn mặc như thư sinh, vốn đang đứng im lặng đến mức gần như không có cảm giác tồn tại phía bên kia.

Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, hắn cảm thấy người này không hề có điểm nào đặc biệt cả.

Nhưng nghe lời này của hắn nói ra, mặc dù ngữ khí bình thản không hề mang theo cảm xúc, nhưng trong hờ hững lại chứa một loại khí chất không nói nên lời.

Cẩn thận nhìn lại thì hắn chợt nhận ra, phong thái Phật trên người hắn rất giống với thánh tăng: rất thản nhiên, dường như không để cái gì vào mắt, lại dường như đã bao hàm tất cả.

Chẳng trách thánh tăng nói hắn có tuệ căn.

Người này xem ra quả thật có tuệ căn mà.

Sở Cửu Nhi có chút hiếu kì nhìn hắn chằm chằm.

Nàng không ngờ rằng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà người này đã nhận được sự tán thưởng của Lam Vân rồi.

Nhưng mà, kĩ năng ngâm trà vừa rồi của hắn quả thật rất tốt, nàng cũng rất khen ngợi hắn.

Sở Tuyệt vốn đã bước đến chỗ ngoặt cầu thang lầu hai, nghe thấy lời này của Ninh Thanh, bước chân hắn dừng lại.

Hắn chậm rãi quay đầu, cả sắc mặt và ánh mắt đều không mang chút cảm xúc nào.

Lam Vân nhẹ than một tiếng: “Đáng tiếc quá, đáng tiếc quá.

Pháp Không sư huynh, chúng ta đi thôi.”

Pháp Không cũng dùng ánh mắt nuối tiếc nhìn Ninh Thanh: “Vâng.”

Mãi đến khi Lam Vân sắp đi ra khỏi cửa rồi, Ninh Thanh mới đột nhiên cất cao giọng nói: “Tại hạ có một câu hỏi muốn hỏi thánh tăng.”

Lam Vân quay người, yên lặng nhìn hắn.

“Vì sao có những kẻ xấu xa lại được hưởng vinh hoa phú quý?”

Sở Cửu Nhi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua chút không vui.

Nhìn động tác và biểu cảm khi ngâm trà của hắn, nàng còn tưởng hắn là một người thông minh cơ đấy, không ngờ hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi! “Ngươi thật là nực cười, vậy thì Phật cần gì phải nói chúng sinh bình đẳng nữa? Sao ngươi không đi hỏi Phật thử xem, thế gian này liệu có phân chia sang hèn, giàu nghèo hay không?”

Sở Cửu Nhi cười châm chọc.

Theo nàng, cái gì mà chúng sinh bình đẳng, cái gì mà ở hiền gặp lành, ác giả ác báo cơ chứ? Chẳng phải đều là tự mình an ủi mình cả thôi sao.

Lam Vân mỉm cười: “Nếu thí chủ đã không tin Phật, vậy tiểu tăng có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Bỏ đi thôi, bỏ đi thôi.

Thí chủ tự chiêm nghiệm lấy vậy.”

“Đột nhiên, bản vương cũng có chút hiếu kì, chi bằng mời thánh tăng giảng giải một chút có được không?”

Bạch Lang và Sở Cửu Nhi đều kinh ngạc ngẩng đầu.

Sở Tuyệt đang đứng bên lan can, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ đại sảnh.

Sở Cửu Nhi ngạc nhiên đến ngây người.

Với tính cách lạnh lùng của mình, Thất hoàng huynh lại có hứng thú với câu hỏi này, quả thật khiến nàng rất kinh ngạc.

Lông mày Bạch Lang thoáng nhíu lại nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại như cũ, ánh mắt thản nhiên nhìn thánh tăng.

“Vương gia tin Phật không?”

Lúc này, dường như Lam Vân mới có phản ứng và hỏi.

Sở Tuyệt lắc đầu: “Không tin.”

“Vậy...”

“Nếu như thánh tăng quả thật có Phật pháp vô biên, vậy thì đáng ra người nên khiến bản vương từ không tin chuyển sang tin mới đúng.

Chuyện này cũng là để cho vị công tử có thể khiến thánh tăng kinh ngạc, thậm chí là khen ngợi rất có tuệ căn kia thay đổi niềm tin, chẳng phải sao?”

Sở Tuyệt đánh gãy lời Lam Vân, ngữ khí của hắn vẫn thản nhiên như cũ.

Nhưng từ ánh mắt vẫn nhìn Lam Vân chằm chằm và cách hắn ngắt lời Lam Vân một cách lạnh lùng thì có thể thấy, giờ phút này, cũng giống như nơi hắn đang đứng vậy, hắn từ trên cao nhìn xuống, mặc dù là chốn cô độc lạnh lẽo, nhưng uy nghi vô cùng, người người khiếp sợ.

“Thất hoàng huynh, sao huynh...”

Sở Tuyệt lạnh lùng nhìn qua.

Cảm giác áp lực khiến tim Sở Cửu Nhi như ngừng đập, lời muốn nói phía sau không tự chủ mà tan biến trong miệng.