Phượng Kinh Thiên

Chương 143: Kết thành giao ước (2)




Trong bóng tối, khóe miệng Nguyên Vô Ưu cong lên thành một đường lạnh lẽo tựa như một đóa hắc liên đang nở rộ: “Những lời này từ chính miệng ngươi nói ra, khiến ta thật thất vọng, xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi.” Nguyên Lạc lẽ ra nên cảm thấy vui mừng vì bản thân vẫn còn giá trị lợi dụng mới phải. Nếu nàng không đồng ý giao dịch cùng nàng ta, thì Nguyên Lạc coi như thua trắng bởi không có mỏ vàng này, Minh vương lấy cái gì để trưng binh khởi sự* đây?

(*) Trưng binh khởi sự: triệu tập dân chúng nhập ngũ, phát động chiến tranh chính trị.

Gương mặt Nguyên Lạc trở nên cứng ngắc, sau khi đè nén lại những cảm xúc trong lòng, nàng ta nhượng bộ: “Ta xin lỗi.” Đánh cờ lùi một bước chính là để tiến hai bước, thua cũng phải thua một cách có khí phách.

“Ta chấp nhận lời xin lỗi, mong rằng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”

“Đây là việc ngay cả chính người trong Dương gia cũng không hay biết, ngươi làm thế nào biết?” Câu hỏi này Nguyên Lạc đã suy nghĩ hàng trăm nghìn lần vẫn không tài nào trả lời ra được.

“Suy đoán một chút ắt sẽ biết thôi.” Nguyên Vô Ưu thành thật đáp. Nếu Minh vương đã giành được sự ủng hộ của Ký Đông Hạng Thị, thì chắc hẳn ông ta đã đủ lông đủ cánh rồi. Nhìn bề ngoài, e rằng động thái của việc tranh đoạt của cải là quá lớn, nhưng với sự trợ giúp của Hạng Thị thì việc tìm ra một vài mỏ vàng, mỏ bạc hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?” Kế hoạch của bọn họ được sắp xếp tỉ mỉ từ rất lâu, ngoài việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn là chuyện của Liễu Man, thì hoàn toàn không có bất kì sơ hở nào. Hơn nữa, Liễu Man thì căn bản cái gì cũng không biết, vậy nàng ta dựa vào đâu mà suy đoán?

“Ngươi tin hay không, ta không quan tâm, có điều, nếu ngươi đã đặt câu hỏi, cũng có một vấn đề khiến ta có chút tò mò.”

Nguyên Lạc có hơi bất ngờ ngước đầu lên nhìn nàng: “Vấn đề gì?”

“Trước đây, ta chẳng qua chỉ là phỏng đoán ngươi sẽ không bao giờ có khả năng bỏ ra sự hi sinh lớn như thế này, nhưng trong lòng vẫn chưa thể chắc chắn. Thế nhưng sau ngày hôm nay, ta có thể khẳng định rằng ngươi sẽ không thể hi sinh nhiều như vậy được.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt lên tiếng.

Nguyên Lạc nhún vai: “Nói nhiều như thế, ngươi phải chăng đang muốn nói với ta rằng, ngươi thật sự hiếu kì chuyện đằng sau gương mặt này của ta đang ẩn giấu bí mật sâu xa gì? Thì ra cũng có chuyện mà ngươi không thể đoán ra, đây có thể xem như minh chứng cho việc ta thua cũng không quá khó coi hay không?”

“Ngươi không muốn giải đáp thắc mắc này của ta?” Nguyên Vô Ưu thốt ra câu là nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Nguyên Lạc lạnh lùng đáp: “Ta tin chắc rằng, đây không phải là lần cuối cùng chúng ta cùng giao đấu.” Ý trên mặt chữ không thể nào rõ ràng hơn.

Nguyên Vô Ưu hiểu ý: “Vậy, sau này sẽ có ngày gặp lại!”

Nguyên Lạc nhẹ nhướng mày: “Ngươi chẳng lẽ không lo lắng một chút nào sao?”

“Lần này cũng xem như giữa chúng ta có sự hợp tác vui vẻ, ta nghĩ ta cần phải nhắc nhở ngươi một điều, đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình.” Nguyên Hạo Thiên mới chỉ thực sự thâu tóm toàn bộ quyền lực vỏn vẹn năm năm - đây cũng chính là vết thương lớn nhất của ông ta. Thế nhưng trong vòng năm năm ấy, ông ta quả thực cũng chỉ ngồi mát ăn bát vàng mà hưởng thụ thành quả của người khác mà thôi.

“Ngươi không cần làm bộ làm tịch, cục diện trở nên như bây giờ còn không phải do ngươi sao? Nguyên Vô Ưu, ngươi hoàn toàn có thể thành tâm thành ý cùng ta hợp tác. Thế nhưng ngươi lại một mực muốn dùng cách đắc tội ta như thế này để đạt được mục đích của mình.” Nguyên Lạc nghĩ tốt nhất là đừng để bản thân rơi vào tay nàng ta, nếu không thì đúng như lời Nguyên Vô Ưu đã nói, nàng ta lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, chuyện gì cũng có thể làm!

Nguyên Vô Ưu cười nói: “Người sáng suốt không nói những lời hồ đồ.” Nếu ban đầu nàng không ra lệnh điều động binh mã kinh động đến Nguyên Hạo Thiên, thì có lẽ ngay chính giờ phút này, nàng đã không thể ngồi đây đàm phán cùng Nguyên Lạc được rồi. Cách để khiến một người vô tình biết được bí mật mà không tiết lộ nó ra, duy chỉ có một cách mà thôi.

Mặc dù, nàng vô cùng quý trọng mạng sống của mình nhưng khi đối mặt với Nguyên Hạo Thiên, nàng đành phải đánh cược thứ quý giá nhất ấy, chính là bởi vì nàng không còn bất kì sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Thế nhưng, khi đối mặt với phe phái ngầm có thế lực hùng mạnh như Minh vương, nếu như nàng không ưu tiên coi trọng việc chuẩn bị phương án bảo vệ bản thân, thì không còn gọi là liều mạng nữa mà chính là ương ngạnh tự phụ rồi.

Gương mặt Nguyên Lạc lạnh lẽo nhưng vẫn không lên tiếng, nàng ta đứng thẳng người, bước ra ngoài.

“Lạc đường tỷ, không tiễn.” Nguyên Vô Ưu vui vẻ nói.

Bước chân của Nguyên Lạc chỉ khựng lại chốc lát, sau đó lại điềm nhiên như không mà rời đi, khiến cho Nguyên Vô Ưu chỉ biết câm nín. Tuy rằng cái giá phải trả có lớn hơn một chút, nhưng cũng khiến bọn họ thêm vững tin, đó là Nguyên Hạo Thiên đã hoàn toàn đánh mất nhân tâm, ngay chính con gái ông ta cũng quay lưng với ông ta rồi.

Sau khi Nguyên Lạc rời đi thì Đào Dao liền bước ra.

“Thuộc hạ xin công chúa hãy nghĩ lại.” Ông ta không đồng tình quyết định của nàng đối với Mộc Vũ, tuy rằng cục diện này cần có sự hiện diện của Mộc Vũ thì mới gọi là hoàn hảo, nhưng lỡ như Mộc Vũ chỉ đang dùng kế hoãn binh, vậy thì tính mạng vương gia sẽ gặp nguy hiểm.

Nguyên Vô Ưu thờ ơ đáp: “Người không ngông cuồng thì thật phí hoài tuổi trẻ.” Nước đi này có thể khá điên rồ, thế nhưng không phải hoàn toàn bất khả thi. Nguyên Vô Ưu đã lấy chính sinh mệnh của mình ra đánh cược thì nguy hiểm là chuyện không thể tránh được, nếu như cứ mãi chùn bước trước hiểm nguy mà trơ mắt nhìn cơ hội vụt mất, kết quả đương nhiên sẽ không bao giờ được như ý muốn.

“Nhưng Mộc Vũ, hắn...”

“Đào Dao, có lẽ cách ta dùng người như vậy khiến ngươi không thể đồng tình, nhưng chỉ cần ta nguyện ý tin tưởng Mộc Vũ thì ta sẽ giao cho hắn sự tín nhiệm của mình. Dù cho sau cùng, hắn kỳ thực vẫn muốn phản bội ta, ta vẫn sẽ không hối hận.”

Mộc Vũ im lặng bước vào, thân người hắn nấp vào một góc tối tăm, chỉ có cặp đồng tử lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong bóng đêm.

Đào Dao lạnh lùng nhìn hắn chăm chăm, trong ánh mắt không hề che giấu sự nghi hoặc.

Nguyên Vô Ưu không rời đi, không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Nguyên Vô Ưu cuối cùng cũng đứng dậy, trước lúc khuất sau tấm rèm cửa, nàng nhẹ nhàng buông một câu: “Mộc Vũ, ta bằng lòng giao trù mã (*) cho ngươi.”

(*) Trù mã: thẻ bạc.

Trong ánh sáng mập mờ, Mộc Vũ rũ mắt xuống, không một ai đoán được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đào Dao chau mày nhìn Mộc Vũ nhưng cũng không nói thêm lời nào, sau đó ông ta lập tức lao vút đi, hoà vào màn đêm tĩnh mịch.

Trong phòng yên tĩnh đến mức kì lạ, Mộc Vũ từ từ ngẩng đầu lên, mắt hắn nhìn không dời thân người đang nằm nghiêng mờ mờ ảo ảo trên giường được ngăn cách bởi lớp màn che. Hắn mấp máy môi nhưng lại không thốt nên lời, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, sau đó không chút do dự mà quay người ra ngoài.

Hắn không hiểu vì sao nàng lại có thể thản nhiên đem toàn bộ mọi việc phó thác cho hắn?

Quả thực đối với hắn mà nói, đời này hắn chưa từng nếm trải cảm giác phải đảm đương trọng trách quá sức nặng nề như thế này.



“Bẩm thiếu chủ, chủ tử đã đến rồi.” Tên ám vệ cung kính bẩm báo.

Người đàn ông đeo mặt nạ bạc trầm ngâm đứng trước ô cửa sổ, dường như hắn đang tập trung suy ngẫm điều gì đó, thấy có tiếng động mới chầm chậm xoay người lại. Lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khác gầy yếu đang mặc y bào xanh lam, đầu đội một chiếc nón rộng vành từ từ bước vào trong.

A Phủ trang nghiêm bước lên hành lễ: “Chủ tử.”

Người mới đến vẫy vẫy tay, A Phủ liền cung kính lui ra, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lúc này, người vừa vào phòng mới giơ tay tháo mũ xuống, để lộ gương mặt khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Một nửa gương mặt ông ta bị vết sẹo đáng sợ làm trở nên méo mó, một nửa kia lại hoàn hảo, không hề bị thương.

“Phụ thân.” Người đàn ông đeo mặt nạ tiến lên nói.

“Mộ Nhi, chuyện này con nên nói với ta sớm hơn mới phải.” Minh vương ngước lên nhìn đứa hài nhi khiến ông vừa tự hào vừa thương tiếc trước mặt, nơi đáy mắt ông ta chợt thoáng qua sự đau thương.

Giá như không phải vì tên Nguyên Hạo Thiên kia đuổi cùng giết tận, ông làm sao có thể trở thành bộ dạng người không phải người, quỷ không phải quỷ như thế này? Còn Mộ Nhi sao có thể lúc nào cũng đeo mặt nạ không dám để khuôn mặt thật đối diện với người khác? Điểm không hoàn mỹ của đứa con trai này khiến ông vô cùng đau lòng và tiếc nuối.

Thấy trong mắt phụ thân thoáng qua nét bi phẫn, Nguyên Mộ bỗng bần thần trong phút chốc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, hàn khí trên người hắn tỏa ra khiến người khác phải sợ hãi, sau đó điềm tĩnh đáp: “Thưa phụ thân, đây là chuyện ngoài ý muốn.”