Phượng Huyền Cung Thương

Chương 3




Từ ngày ấy quay về cái gì cái gì cung này, ách, Phượng Huyền Cung, trên đường ta kêu Đoạn Khâm lên xe ngựa hỏi một ít chuyện có liên quan đến chủ nhân của thân thể này cùng chuyện của con hắn, ta mới hoàn toàn nhận định, quan hệ của hai phụ tử này biến thành như vậy, hoàn toàn chính là vấn đề của đứa con bất hiếu này, Phượng Hiên Dã mà thôi!

Phượng Ly Chi, cũng chính là chủ nhân của thân thể này, quả thật là phụ thân của Phượng Hiên Dã. Lúc trước, khi Phượng Ly Chi mang theo Phượng Hiên Dã tuổi còn nhỏ đi vào Phượng Huyền Cung, Phượng Hiên Dã là phi thường đeo bám phụ thân hắn, nhưng sau khi Phượng Huyền Dã, tiền nhiệm cung chủ của Phượng Huyền Cung qua đời, Phượng Hiên Dã bắt đầu xa cách Phượng Ly Chi, thậm chí không chịu gọi hắn là phụ thân. Vào lúc Phượng Hiên Dã 15 tuổi, Phượng Ly Chi đem mọi chuyện trong cung chuyển giao cho hắn, từ nay về sau du sơn ngoạn thủy không hỏi thế sự. Lần này bị cừu gia hạ độc, may mắn đúng lúc Phượng Hiên Dã ra cung làm việc ngay tại phụ cận, mang theo Thiên Hương Ngọc Nhung hoàn có thể giải bách độc, mới không gây thành đại họa.

Ta nhìn kỹ thân thể hiện tại này của ta, hẳn là không đến 40 tuổi, cùng Phượng Hiên Dã xác thực có sáu bảy phần giống nhau, chính là thiếu phần sắc bén, hơn vài phần ung dung thanh tao lịch sự. Tuổi mặc dù không còn trẻ, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, năm tháng cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên thân thể, đây là điều mà thân thể trước đây của ta do làm lụng vất vả quá độ mà tang thương đầy người không thể so bì.

Bất quá làm cho ta buồn bực một chút là, Phượng Hiên Dã này cùng Phượng Ly Chi có sáu bảy phần giống nhau, lại cùng Vương tiên sinh kia có sáu bảy phần giống, vậy không phải là nói, diện mạo hiện tại của ta cùng Vương tiên sinh có vài phần giống nhau sao?

“Cung chủ, người ở đây thở dài than ngắn cái gì? Mau uống thuốc đi.”, nói chuyện chính là Đoạn Khâm, lúc này hắn bịt mũi, bưng một chén thuốc đen tuyền đặt ở trước mặt ta, ta cũng vội vàng bịt mũi đẩy ra.

“Hôi quá, đặt bên kia đi!”. Loại thuốc thối hoắc này nghe nói là linh dược tiêu độc chữa thương, ta đi vào Phượng Huyền Cung này nửa tháng mỗi ngày bị ép uống dược này, uống đến toàn thân ta đều phát ra một loại hương vị thối hoắc.

Mà Đoạn Khâm tuy nói sau khi hồi cung chịu phạt, vết thương kia tuyệt không nhẹ, nhìn thấy lòng ta thắt lại, nhưng chính hắn thật giống như không có việc gì, ở trên giường nằm sấp vài ngày, lại bắt đầu ở trước mắt ta lắc lư, mỹ danh hộ vệ bên người của ta này, đối với ta hô to gọi nhỏ, tuyệt không khách khí.

“Cung chủ, người uống nhanh a! Hôi muốn chết đi!”, Đoạn Khâm cầm thuốc lại gần trước mắt làm ta hoảng, “Người không uống sẽ bị Thiếu cung chủ mắng.”

Haizz, lời nói như thế thật … Vì cái gì ta mỗi lần nhìn thấy Phượng Hiên Dã thì người bị mắng luôn là ta chứ? Ta mới là cha a nếu thân thể này là cha của Phượng Hiên Dã, mà thân thể này hiện tại thuộc về ta, vậy Phượng Hiên Dã đương nhiên là do ta quản. Cái gọi là tử bất hiếu phụ chi quá, bất quá chỉ là một tiểu tử choai choai, con cái vẫn là con cái! Nhưng mà vì cái gì mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ luôn bị gương mặt băng sơn của hắn nói đến không ra lời chứ?

Bất quá Phượng Hiên Dã đối với ta mặc dù lạnh, nhưng vấn đề ăn mặc thật ra không tệ, những thứ trước mắt ta đều là thứ tốt nhất.

“Cung chủ? Cung chủ! Thiếu cung chủ đến đây!” Thấy ta nửa ngày không có phản ứng, Đoạn Khâm đột nhiên ở ta bên tai hô to một tiếng, làm ta lập tức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa gãy luôn thắt lưng già của ta.

“Tiểu tử thúi, muốn hù chết ta phải không?” Hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ta nhìn chén thuốc kia, nuốt một ngụm nước miếng.

Quên đi, ta là đại nhân, sẽ không so đo cùng tiểu hài tử. Ta nhận mệnh bưng chén thuốc lên, ngừng thở một hơi uống hết.

Thật sự là hôi a …

Đặt chén lên bàn, nâng chung trà lên vội uống mấy ngụm nước, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đoạn Khâm mở to đôi phượng nhãn trong suốt vẫn không nhúc nhích nhìn ta, bên môi một nụ cười như có như không, làm ta cả người nổi da gà.

“Cung chủ, người không giống trước kia, trở nên thoải mái hơn so với lúc trước.” Đoạn Khâm sâu kín nói, ngữ khí thản nhiên, lại giống như có một cỗ ưu sầu dần dần tràn ngập.

Hắn vẫn nhìn ta, nhưng ta lại cảm thấy hắn giống như là nhìn một người khác thông qua ta.

Là Phượng Ly Chi thật sự sao?

Nghe Đoạn Khâm giải thích thì ra Phượng Ly Chi tựa hồ cũng không phải một người khoái hoạt, ta nghĩ chuyện này nhất định có liên quan đến Phượng Hiên Dã. Cùng là làm cha người ta, ta có thể lý giải cảm thụ của Phượng Ly Chi. Con ruột của mình rõ ràng ở trước mắt lại không gọi mình là cha, đó là chuyện rất khó chịu! Cho nên, ta sẽ giúp ngươi giáo dục đứa con này của ngươi! Ách, thuận tiện tạo một chút uy tín của cung chủ ta đây.