Phượng Hoàng Vô Song

Chương 97





Nàng bị bắt đem đến Kim Loan điện, Ân Tuyết không thể cứu được nên đến phủ tìm hắn.
"Ân Tuyết."
"Vương gia, không hay rồi.

Chủ nhân có chuyện rồi."
"Sao vậy?".
"Hoàng thượng bắt thừa tướng vào cung vì tội mưu phản.

Giờ chủ nhân cũng bị giam lỏng trong cung.

Chỉ dựa vào sức của một mình thuộc hạ thực sự không cứu nổi chủ nhân ra ngoài.

Mong vương gia ra tay cứu giúp."
"Mưu phản? Sao chuyện này lại dính tới Bạch thừa tướng? Xem ra thừa tướng đã phát hiện ra đầu mối gì đó, lo cho an nguy của Tịch Dao nên mới đưa ra hạ sách này, chủ động để lộ chuyện và gánh tội.

Chuyện này nghiêm trọng, không thể kéo dài.

Ân Tuyết, cô mau đi báo cho Cẩm Y, bảo huynh ấy chuẩn bị người ngựa đợi sẵn ngoài cung.

Bôn Lôi, đi."
"Vương gia.

Vương gia.

Lưu công công đến, nói Hoàng thượng triệu ngài lập tức vào cung, không được chậm trễ."
"Ngươi đi chuyển lời với Lưu công công bảo hắn đợi một lát, bản vương ra ngay."
" Vâng."
Hàm Phong gặp hắn bên ngoài, biết hắn vào cung giúp nàng lòng lo lắng ngăn cản.
"Vương gia.

Ngài cứ thế mà vào cung sao?".
" Hiện tại Tịch Dao ở trong tay huynh ấy, bản vương không thể không đi."
"Ta không cho huynh đi.

Hoàng thượng biết chắc huynh sẽ có hành động nên mới triệu huynh vào cung ngay lúc này.

Biết rõ đây là có đi không về, huynh vẫn khăng khăng muốn đi sao?".
" Dù lần này có đi không về, ta cũng bắt buộc phải đi."
"Dạ Hằng, huynh đang đi nộp mạng đấy.

Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không tha cho huynh.


Nếu huynh có chuyện gì, ta phải làm sao đây?".
"Nếu bây giờ, bản vương không xuất hiện Tịch Dao sẽ khó mà thoát chết.

Xin lỗi."
Hắn nói xong vượt qua cô chạy vào cung.
Ngọc Dao Cung.
"Mọi người đứng lên cả đi."
"Nương nương, người đang...".
Thái giám thân cận của Lệ phi vừa vào đã nhìn thấy nàng ta trên người mặc phượng bào, ngồi chễm trệ trên ghế vẻ mặt hết sức hưởng thụ.
" Sao vậy? Lễ phục này không hợp với bản cung sao?".
" Hợp, tất nhiên là hợp.

Chỉ là nếu kẻ khác nhìn thấy người ăn mặc thế này, nô tài lo..."
"Lo? Lo cái gì? Bản cung mặc y phục của mình, ai dám nói một câu không được?".
" Nô tài không có ý đó.

Chỉ là Hoàng quý phi vẫn còn đó.

Có phải chủ nhân hơi nóng lòng rồi không?".
"Cô ta? Hậu cung can thiệp triều chính là điều tối kỵ.

Có là thần tiên cũng không cứu nổi cô ta.

Diêm Vương bắt cô ta chết vào canh ba, ai dám giữ cô ta lại đến canh năm? Đại sự của bản cung đã thành công.

Được rồi.

Ngươi lui xuống đi."
" Vâng."
"Bạch Tố Loan.

Đây mới là dáng vẻ mà ngươi nên có.

Xinh đẹp biết bao.

Ngươi ở bên cạnh Dạ Quân bao năm nay, ngươi mới xứng đáng là nữ nhân duy nhất trong mắt chàng.
Trừ ngươi ra, còn ai có tư cách ở bên chàng chứ.

Sắp rồi.

Sắp nếm được trái ngọt rồi.
Bộ y phục lộng lẫy này, cả vị trí Hoàng hậu này
đến lúc phải trả về với chủ rồi.

Từ nay về sau, nữ nhân bên cạnh Dạ Quân chỉ còn một mình ngươi."
Nàng ta đứng ngắm mình trong gương đắc ý cười.
"Nương nương.

Không hay rồi.

Bạch thừa tướng vào cung, một mình gánh chịu mọi tội trạng."
"Cái gì? Phụ thân gánh tội thay Bạch Tịch Dao?".
"Phải."
Kim Loan điện.
"Hoàng thượng.

Cấu kết đại thần, làm loạn triều chính đều do một mình thần thiếp làm.

Hoàng thượng muốn trách phạt thì phạt một mình ta là được.

Xin Hoàng thượng tha cho phụ thân ta."
" Trẫm phải xử lý thế nào không đến lượt nàng quyết định.

Hậu cung không được can thiệp triều chính.

Đến bây giờ, nàng vẫn muốn nhúng tay vào chuyện triều chính của trẫm sao? Không.

Bây giờ Bạch Phủ các ngươi không một ai có thể thoát khỏi liên can.
Trước kia trẫm nói nàng giống Tịch Nguyệt.

Xem ra trẫm đã sai thật rồi.


Dã tâm của nàng quả là đáng sợ, đáng hận.

Bạch Phủ các ngươi ai ai cũng lừa gạt trẫm, rốt cuộc các ngươi rắp tâm điều gì?".
"Hoàng thượng bị mọi người quay lưng, xa lánh, không thể trách người khác.

Trái tim người từ lâu đã bị mục nát bởi quyền lực.
Chuyện này chỉ có thể nói là do người tự chuốc lấy."
" Hỗn xược.

Nàng tưởng trẫm không dám giết nàng thật sao?".
" Được.

Vậy người cứ giết ta đi, để ta sớm được đoàn tụ với Tịch Nguyệt dưới suối vàng."
"Bẩm Hoàng thượng, đã đưa Bạch Chấn Đình đến."
"Cha.

Cha.

Cha.

Cha."
"Hằng vương đến."
"Tam đệ đến rồi.

Nay Bạch Chấn Đình cấu kết loạn thần, làm loạn triều cương, đã phạm phải tội chết.

Tam đệ thấy trẫm nên làm thế nào?".
"Người giết ta là được rồi.

Hãy tha cho cha ta."
"Nàng muốn cứu cha nàng đến vậy sao? Được.

Được thôi.

Nàng muốn cứu mạng cha cũng được.

Chỉ cần nàng chính tay giết Hằng vương, trẫm có thể cân nhắc giữ lại cái mạng của cha nàng."
Hoàng thượng quăng một thanh kiếm trước mặt nàng, cười nói.
"Tam đệ.

Xem ra từ đầu đến cuối vẫn luôn như vậy, dù là trước kia hay bây giờ, ngươi luôn làm bộ không tranh với đời nhưng lại luôn cướp đi những thứ thuộc về trẫm.
Bây giờ ngươi thấy trẫm bị thần dân xa lánh, bị người người cô lập, chắc là ngươi vui lắm.

Chính ngươi đã khiến trẫm mất hết tất cả.
Đều tại ngươi."
"Bao lâu nay ta vẫn luôn nhẫn nhịn, luôn nhún nhường, để huynh hiểu được tình nghĩa nặng hơn quyền lực.

Nhưng huynh thì sao? Huynh bị quyền lực mê hoặc ngày càng lạnh lùng.
Được.

Huynh đã muốn giết ta như vậy
thế thì huynh tự làm thử xem."

" Ngươi nghe rõ cho trẫm.

Trẫm là vua, ngươi là thần.

Bất kể là Tịch Nguyệt trước kia hay Tịch Dao bây giờ, đã là nữ nhân của trẫm thì ngươi đừng hòng cướp khỏi tay trẫm."
"Cốc Dạ Quân.

Từ đầu đến cuối, nàng ấy chưa bao giờ là người của huynh".
"Xin người tha cho Dạ Hằng và phụ thân ta.

Có gì thì người cứ nhắm thẳng vào ta đây này."
" Nàng im đi.

Tại sao? Trẫm đã trao hết yêu thương cho nàng.

Tại sao? Tại sao nàng lại làm vậy với trẫm? Được.

Nếu đã vậy, trẫm muốn hắn chết.

Trẫm muốn hắn chết."
"Đừng mà, Hoàng thượng.

Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng tha cho phụ thân."
Lệ phi hay tin lập tức chạy đến Kim Loan điện, quên mất thay y phục, hoàng thượng vừa nhìn thấy lập tức giận dữ kề kiếm lên cổ nàng ta.
"Tại sao nàng lại mặc lễ phục của Hoàng hậu? Đúng là đại nghịch bất đạo.

Mau cởi ra cho trẫm.

Nàng không nghe thấy gì sao? Cởi ra cho trẫm."
"Thần thiếp một lòng trung thành với người.

Hoàng thượng.

Ngay cả mạng của thần thiếp mà người cũng không quan tâm sao? Bao năm qua, Hoàng thượng, lẽ nào người chưa từng dành cho thần thiếp một vị trí nào trong lòng ngài sao? Chưa bao giờ xem thần thiếp là thê tử, lập thần thiếp làm Hoàng hậu sao?".
"Nàng mơ giữa ban ngày sao? Lập nàng làm Hoàng hậu? Trẫm cho nàng biết, trong lòng trẫm chỉ có Tịch Nguyệt là Hoàng hậu duy nhất.

Lẽ nào nàng quên rồi sao? Trước đây phụ hoàng gả nàng cho trẫm cũng do nàng cưỡng ép cầu xin, không phải sao?".
"Cưỡng ép? Là do ta cưỡng ép.

Thì ra tình yêu là không thể cưỡng ép."