Phượng Hoàng Vô Song

Chương 33





Bạch phủ.
"Cô ta đúng là mạng lớn, lại trốn được một kiếp.
Chỉ là may mắn nhất thời thôi."
"Muội yên tâm, với tình hình liên tiếp gây chuyện trong cung của cô ta thì không lo không có cơ hội ra tay với cô ta."
"Những thứ khác thì không sao, muội chỉ sợ mang đến phiền phức cho Tố Loan."
" Tố Loan là một đứa bé hiểu chuyện, đương nhiên con bé sẽ không dính vào những chuyện này."
Hằng vương phủ.
Tích Kiện Vi Hùng.
[Hoàng thượng giá đáo.]
"Thần đệ tham kiến hoàng huynh."
"Đang bị thương, không cần hành lễ.

Tam đệ, ngồi đi."
"Tạ hoàng thượng."
"Có vẻ tam đệ thật sự có phần thương tiếc
Tịch Dao cô nương.

Để cứu cô ấy mà đến tính mạng cũng không cần."
"Thần đệ chỉ bị thương nhẹ, không sao cả."
"Có vẻ tỷ muội ruột thịt đúng là giống nhau nhất.

Mỗi lần trẫm nhìn thấy Tịch Dao cô nương
thì cứ cảm thấy là Tịch Nguyệt sống lại.

Có vẻ tam đệ cũng nghĩ như vậy nhỉ?".
"Tịch Dao sao có thể so sánh với hoàng hậu nương nương chứ?" .
"Sao trẫm lại không biết suy nghĩ của tam đệ?
Chỉ cần nói đến chuyện tình cảm thì chắc chắn là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hay là thế này.
Trẫm thay đệ làm chủ, hạ chỉ ban Tịch Dao cô nương làm vương phi của đệ, thế nào?".
"Thần đệ đa tạ sự quan tâm của hoàng huynh,
có điều hôn nhân đại sự, thần đệ cần phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể quyết định."
"Cẩn thận như vậy à? Được rồi, trẫm tùy theo đệ vậy.

Đúng rồi.

An Bính Sơn."
"Đây là uống trị thương hôm nay trẫm lệnh cho thái y viện điều chế thành, có tác dụng kỳ diệu trong việc thúc đẩy sản sinh máu.


Nào, tam đệ,
mau uống nó đi."
Cốc Dạ Quân trên tay cầm chén thuốc đưa đến trước mặt hắn, hắn nhìn chén thuốc do dự.
"Tam đệ, chẳng lẽ đệ lo trẫm hạ độc trong thuốc này?".
Hắn cười một cái, cầm chén thuốc đưa lên miệng uống.
"Vậy thì thần đệ cảm tạ hoàng huynh."
"Uống thuốc xong thì phải tĩnh dưỡng mới có thể khỏi hẳn.

Trẫm không làm phiền tam đệ nghỉ ngơi nữa."
Hắn đặt chén thuốc xuống bàn, đứng dậy hành lễ rồi nói.
"Thần đệ cung tiễn hoàng huynh."
"Nghỉ ngơi cho tốt."
"Khởi giá về cung."
Nàng bên ngoài nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, nghe hắn từ chối ban hôn tức giận bước vào mắng hắn.
"Kẻ phụ lòng, đồ vô ơn."
"Bổn vương lại trêu chọc gì muội vậy?".
"Ta hỏi huynh, rõ ràng vừa rồi hoàng thượng muốn ban hôn, tại sao huynh lại từ chối?".
"Bổn vương tự có suy nghĩ.

Còn nữa, thói quen nghe lén của muội có phải là nên sửa đi không?
Có vài chuyện muội không biết thì tốt hơn đấy."
"Phải.

Ngài là vương gia, đương nhiên là coi thường một con nhóc tùy tiện vô lễ như ta.
Đồng ý dùng giang sơn để đổi lấy một đêm của tỷ tỷ mà lại không muốn thừa nhận tình cảm vì ta.

Là ta tự mình đa tình."
"Bổn vương và Tịch Nguyệt không dơ bẩn như muội nghĩ."
"Vậy huynh nói đi, hai người đã xảy ra chuyện gì?".
"Muội không cần biết chuyện này."
"Được, vậy thì huynh mãi mãi đừng nói.

Tạm biệt."
Nàng nói xong thì ra ngoài.

Cả ngày hôm nay gặp chuyện không may, nên nàng muốn ra ngoài đi một vòng cho khuây khỏa, xem có suy nghĩ biện pháp gì tốt không.
"Thú đội lốt người, mặt người dạ thú."
Nàng vừa đi vừa đá những vật trên đường để trút giận, không may trượt chân té ngã, cũng may Hàn Cẩm Y xuất hiện kịp thời đỡ nàng.


Hắn định cõng nàng đi, nhưng nàng lại kéo hắn lên.
"Hàn Cẩm Y?".
"Đứng dậy đi, bổn cô nương không yếu ớt như vậy đâu."
"Ta đang muốn hỏi cô này.

Hôm đó, cô gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Nội Thị cục là đi làm gì vậy?".
"Chẳng phải là để điều tra vụ án sao? Vốn muốn điều tra tung tích của cung nữ và thái giám đã mất tích sau khi tỷ tỷ phát bệnh.

Vừa có một ít manh mối thì một ngọn lửa đốt trụi hết.

Chẳng phải là càng kỳ lạ hơn à?".
"Ghi chép tống giam của thái giám và thị nữ,
ngoài Nội Thị cục thì còn một nơi chắc chắn lưu lại."
"Nơi nào? Nhập giám khố của Đại Lý tự."
[Đại Lý tự]
"Ta đến để điều tra vụ án quan trọng theo ý chỉ của hoàng thượng, hãy cho ta vào đi."
"Lệnh bài này chỉ có thể ra vào cung đình.

Trừ khi có khẩu dụ của hoàng thượng không thì không thể ra vào nơi tư pháp quan trọng."
"Ngươi nhìn cho rõ, đây là lệnh bài ngự ban của hoàng thượng đấy."
"Chúng ta cũng là làm việc công, mong hai vị thứ lỗi."
"Thôi bỏ đi, làm khó bọn họ cũng không được gì."
Hàn Cẩm Y kéo nàng ra một góc nói chuyện, cứ đứng đây gây rối cũng không phải cách hay.
"Nhưng còn tiếp tục như vậy thì e là manh mối duy nhất lại bị đứt mất.

Lại phải làm phiền Hàn huynh rồi."
Cả hai lẻn vào Đại Lý Tự, đến phòng tư liệu tìm kiếm thông tin.
"Cuối cùng thì ghi chép bắt giam ở đâu?".
"Cẩm Y."
Cuối cùng nàng cũng tìm được.
"Thiên lao."
"Ở đó có binh đoàn Thiết Huyết canh giữ,
muốn vào còn khó hơn lên trời."
"Không sao, ta có cách.

Đi."

Trong đầu hắn liền sinh nghi ngờ, nàng làm sao có cách đi vào thiên lao???
[Thiên lao]
"Ta muốn cướp ngục".
Nàng đứng trước mặt tên cai quản, dõng dạc nói.
"Cái gì? Cướp ngục?".
"Cút."
" Ta nói ta muốn cướp ngục".
Tên cai quản nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu, định đuổi nàng đi đã bị nàng đánh một đấm vào mặt.
Hàn Cẩm Y nhìn từ xa không khỏi cười khổ, lắc đầu trước cách suy nghĩ của nàng, sao hoàng hậu lại có muội muội ngốc như nàng.
Hằng vương phủ.
"Bẩm vương gia.

Tin tức bình an của vương gia
đã được truyền đến quân biên cương, vừa nhận được mật thư của bọn họ."
"Mật thư nói thế nào?".
"Nếu vương gia muốn đội mũ sa trắng thì ta sẽ sắp xếp cho vương gia ra khỏi thành.

Chỉ cần về đến biên cương thì các tướng lĩnh thề chết nghe theo ngài làm việc."
"Ngươi nói với bọn họ là bổn vương truyền tin bình an đến để củng cố lòng quân chứ không có ý đồ phát động chiến tranh."
"Vâng.

Còn một chuyện nữa.

Trong triều bắt tay nhau dâng tấu thư cho hoàng thượng, để vương gia về trấn thủ quân biên cương."
"Bỏ đi.

Bổn vương đã chán chường chốn triều đình ngươi lừa ta gạt.

So với làm những việc không như mình muốn thì chẳng bằng ẩn dật.
Hơn nữa, bổn vương cũng đã chuẩn bị tấu rõ với hoàng thượng bỏ xuống mọi thứ để về núi rừng.

Dù làm thứ dân cũng không sao."
"Vương gia, việc này...".
"Không cần khuyên can.

Nếu Tịch Dao đồng ý
thì bổn vương sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây."
"Qua bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng vương gia cũng gỡ được tơ lòng.

Ta tin rằng đây cũng là điều hoàng hậu nương nương mong muốn nhìn thấy."
Hàn Cẩm Y sau khi trở về liền báo cho Dạ Hằng.
"Dạ Hằng".
"Sao thế?".
"Có một chuyện ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên cho huynh biết.

Tịch Dao đã bị bắt vào thiên lao vì cướp ngục."

Hắn nghe đến đây lập tức đứng phắt dậy.
"Cướp ngục? Vớ vẩn.

Tại sao cô ấy lại cướp ngục?".
"Ta cũng không biết."
"Bôn Lôi, nhanh chóng chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn vào cung."
"Vâng."
Thiên lao.
" Vào đi".
" Ê, này...".
Nàng bị tống vào phòng giam vì tội gây rối, cũng coi như là theo đúng kế hoạch đi, nhưng xung quanh lại vắng vẻ, lấy ai để hỏi chứ, nàng nhìn phòng bên cạnh có một tên tù nhân bị tra tấn đến vết thương đầy mình, dáng vẻ trong rất tiều tụy, liền đi đến hỏi.
"Vị đại ca này, ngươi đến đây bao lâu rồi? Trước đây ngươi phục vụ nương nương nào? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.

Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.

Chẳng lẽ ngươi muốn ở đây cả đời?".
Nàng nói nhiều như vậy mà hắn một lời cũng không đáp.
Tin tức nàng bị bắt giam được tên cai quản báo cho Đậu Sĩ Minh, ông ta ra lệnh hạ thuốc giết chết nàng, tên cai quản nhận lệnh lập tức thi hành.
"Ăn cơm thôi."
"Quan gia, quan gia.

Ta đã ba ngày không được ăn cơm rồi, xin hãy cho ta một miếng cơm đi, quan gia!".
"Ngươi không khai ra thứ gì có tác dụng
thì đừng hòng ăn gì cả."
"Quan gia, quan gia."
"Của ta cho ngươi ăn đấy."
Nàng cầm chén cơm của mình đưa cho hắn.
"Ăn từ từ thôi, đại ca.

Đừng để bị nghẹn."
Vừa mới ăn được một muỗng, hắn lập tức co giật, miệng sùi bọt mép chết ngay tại chỗ.
"Sao thế? Đại ca! Không sao chứ? Sao thế?
Người đâu! Người đâu, có người trúng độc!".
"Sao thế? ".
" Ban ...!ban nãy hắn ăn bát cơm này
thì bị trúng độc.

Các ngươi mau cứu hắn đi".
"Khiêng đi, khiêng đi.

Nhanh lên."
"Ta có thể thay đổi phòng giam không? Đại ca!
Có thể thay đổi phòng giam cho ta không?
Các ngươi để ý đến ta đi."