Phượng Hoàng Tái Thế

Chương 6




Tiểu Vân chở   Phượng Tử Nguyệt, Tiểu Hoa và Tiểu Mão. Trên đường, Tiểu Hoa đưa cho nàng một chiếc áo choàng đen.

- Tiểu thư, người mau mặc áo  vào đi. Trời bắt đầu trở lạnh rồi đấy ạ.

- Ừm, cảm ơn em

Phượng Tử Nguyệt choàng chiếc áo lên người, nàng ngước nhìn bầu trời đêm, khẽ nở nụ cười.

Tiểu Vân dừng trên không trước mái nhà của phủ Triệu  Lan Ngọc, dùng tâm thuật hỏi:

- Chủ nhân, người có muốn tôi đáp xuống sân không?

- Không cần ngươi chỉ cần hạ thấp một chút. Việc còn lại để ta. Nhưng nhớ phải làm nhẹ nhàng thôi

- Vâng.

Tiểu Vân khẽ bay nhẹ nhàng thấp xuống.  Phượng Tử Nguyệt nhảy xuống. Nàng như một chú mèo con vậy, không hề phát ra dù chỉ tiếng nhỏ nhất. Tiểu Hoa cũng xuống theo, đi theo sau Phượng Tử Nguyệt khẽ hỏi.

- Tiểu thư người định làm gì vậy?

Phượng Tử Nguyệt nhếch mép tạo thành một nụ cười nhẹ, từ trong túi rút ra một viên dược màu đỏ sẫm, không có mùi bé bằng đầu ngón tay  út.

- Chỉ là chút quà ta tặng cho nhị di nương thôi mà. Nàng ta " ban" cho ta một li rượu dược để hủy sự thanh bạch của ta, thì tq cũng chỉ hủy của nàng ta nhan sắc thôi. Thế cũng là quá tử tế rồi.

Phượng Tử Nguyệt nhảy xuống khỏi mái nhà. Đứng trước cửa số giấy, nàng chọc một lỗ nhỏ. Rồi bắn viên dược vào cố trà đựng gần đó. Nàng ở hiện đại từ nhỏ có khả năng ném "bách phát, bách trúng" nên rât dễ dàng hơn nữa Triệu Lan Ngọc thì đang bận quanh lưng đọc sách không để ý xung quanh.

Xong xuôi nàng nhảy tót lên mái nhà, Tiểu Hoa đứng đó.

- Tiểu thư...

- Đi thôi.

Cả hai người lên lưng Tiểu Vân bay về phủ Đông Hạ của nàng. Trên đường Phượng Tử Nguyệt chi nói một câu.

- " Người không phụ ta, ta không phụ người" Tiểu Hoa, nếu sau này em phụ bạc ta thì ta cũng sẽ không " hạ thủ lưu tình" đâu.

- Nô tỳ thề dù có chết cũng sẽ luôn ở bêb, bao vè người. Nếu sai sẽ chết không toàn thây.

Tiểu Vân mang mọi người về phủ của nàng. Phượng Tử Nguyệt bế Tiểu Mão nhảy xuống, Tiểu Hoa  nhảy theo sau, Tiêu Vân lại thu bé mình lại trở thành chú chim nhỏ.

*Xọat. Xọat" tiếng lá cây chạm vào nhau. Phương Tử Nguyệt liếc mắt, ánh mắt sắc bén có thể chém đứt hết mọi thứ vào cái cây phát ra âm thanh đó. Tiểu Hoa từ nhà bước ra hỏi.

- Tiểu thư có chuyện gì vậy?

- không có gì.

Nàng liếc qua cái cây đó một lượt rồi cùng Tiểu Hoa đi vào nhà. Còn người ngồi trên cây đó đang phải vuốt mồ hôi. Ai mà ngờ ánh mắt của nàng lại nguy hiểm khiến người ta cảm thấy nhue gặp Diêm Vương vậy chứ. Nhưng như thế mới thú vị đúng không?

~Sáng ngày hôm sau~

- AAAAAAA......AAA...

Một tiếng hét khiến cho các loài chim gần đó bay tán loạn, cả phủ rung chuyển. Tất cả mọi người nhanh chóng chạy vào phòng của nhị phu nhân Triệu Lan Ngọc. Phượng Tử Nguyệt và TIểu Hoa lững thững đi sau an nhàn xem náo nhiệt.

Triệu Lan Ngọc  tức giận. đôi mắt đỏ lên. Dung nhan xinh đẹp của Triệu Lan Ngọc  này còn đâu. Trên gương mặt trắng nay đã đen chứa đầy những vết mụn  đo đỏ lớn nhỏ khác nhau.Đôi môi to đỏ bất thường như con cá trê, mắt thì lại lác. Trên cơ thể lại nổi vừa mụn vừa lông nhìn trông thật đáng sợ.  

- Mau... Mau mời.. ngự y cho ta.. nhanh lên..

Bà ta vừa tức giận lại vừa buồn tủi. Mọi người đang sững sờ nhìn Triệu Lan Ngọc liền nhanh chóng thức tỉnh chạy vội đi tìm đại phu.

Còn "những kẻ tội đồ" những thủ phạm trân chính sau khi nhìn Triệu Lan Ngọc tuy muốn cười nhưng phải nhịn. Cố chạy nhanh nhất về phủ và bắt đầu.. ngoác miệng ra cười.

- Haha nhìn bà ta trông thật buồn cười.

Phượng Tử Nguyệt cười sằng sặc, vỗ đùi, cười đến nỗi sắp sái quai hàm thiếu chút nữa là lộn cổ xuống đất.. Nàng không  thèm quan tâm cái hình tượng  thục nữ được xây dựng bao nhiêu lâu đã chính thức sụp đổ. Tất cả sụp đổ hết, không còn tý gì.

Tiểu Hoa tuy cũng cười vui sướng vì sự thành công  của chủ tử nhưng nàng ta không thể cười nổi khi nhìn thấy điệu bộ người không mấy thục nữ của Phượng Tử Nguyệt. Tiểu Hoa khẽ nhíu mày nhắc nhở. 

- Khụ.. khụ.. Chủ tử chú ý hình tượng.

Tiểu Vân và Tiểu Mão nhìn Phượng Tử Nguyệt trong lòng khẽ khóc than trong lòng

" Huhu chủ nhân của t đâu. Cái hình tượng oai dũng đâu mất rồi.  Trả chủ nhân của chúng tôi lại đây "

Ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Nguyệt lắc đầu ngao ngán. Nhận thấy có sự khác lạ, Phượng Tử Nguyệt ngừng cười, nàng đang định mở miệng liền bị cắt ngay lập tức.

- Tiểu thư à, dù sao người cũng là tam tiểu thư của phủ thừa tướng vậy nên cần phải giữ hình tượng.

Tiểu Hoa, nhíu mày ánh mắt không hài lòng nhìn nàng. Tiếp đó đến lượt Tiểu Vân và Tiểu Mão

- Chủ nhân à, người là chủ nhân của Bạch Hổ. Là một trong năm loài trong truyền thuyết vậy nên cần phải có hình tượng thật cao ngạo chứ không phải một người cười không biết dừng.

- Đúng đấy, chủ nhân à. Người không chỉ giữ hình tượng cho chúng tôi còn cho ngài nữa. Làm ơn hãy nghiêm túc chút đi.

Phượng Tử Nguyệt bị căn dặn trong vòng một canh giờ. Dù nàng cố gắng mở mồm nhưng đều bị cắt ngang hỏi xem nàng làm sao mà biện minh.

Haizz thật mệt mỏi quá. Nàng day day trán. Nghĩ lại tới vẻ mặt khóc than, cầu xin của Phượng Từ Dung, vẻ mặt tức giận của Triệu Lan Ngọc, Phượng Tử Nguyệt cảm thấy thật thoải mái.

Đôi môi anh đào của nàng khẽ nhếch lên, ánh mắt hướng bầu trời trong xanh, ánh mắt chứa chan sự phấn khích.

- Ngày tháng sau này của Phượng Gia còn vất vả hơn nhiều. Trò chơi chính thức bắt đầu.

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, y phục, mái tóc dài bay trong gió. Một khung cảnh thực sự rất đẹp.

~end chap6~