Phượng Hoàng Hoa

Phượng Hoàng Hoa - Chương 85




Tiêu Ngân Phong 'xì' một tiếng bật cười, La Thánh Minh này quả nhiên thật có tài, đáp án như vậy cũng nghĩ ra được, nhân tài như vậy mà từ chức ở công ty thì quả thật là một tổn thất lớn của nàng a. Lập tức dùng tiếng Anh nói với La Thánh Minh, "Ngày mai ta tăng lương cho ngươi, tiền lương và phúc lợi đều được tăng thêm một phần ba".



La Thánh Minh sửng sốt, nhanh chóng lấy di động ra bấm bấm tính toán, âm thầm 'xôn xao' vài tiếng, bản thân hắn đã phấn đấu nhiều năm, nhưng lại sợ Tiêu Ngân Phong và Kỷ An cùng nhau trêu đùa hắn, nên liền nhanh chóng hỏi, "Thiệt hay giỡn?"



Tiêu Ngân Phong nhìn hắn, "Ngươi nghĩ lời của ta nói là giỡn sao?"



"Cảm ơn Tiêu tổng". La Thánh Minh vui vẻ, tiền lương lập tức được tăng lên một phần ba, quả nhiên có quan hệ cạp váy liền không có giống như trước a.



Kỷ An nhìn La Thánh Minh âm thầm mà lắc đầu, nữ vương bệ hạ nhà hàng ghi sổ sách rất rõ ràng, ngay cả Lý đại nhân cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi nữa là.



La Thánh Minh rất nhanh liền nhớ tới tác phong trước sau như một của Tiêu Ngân Phong, nàng đột nhiên tăng lương cho hắn nhiều như vậy cũng thật là thái quá đi? Nhanh chóng dùng tiếng Anh đi hỏi Tiêu Ngân Phong.



Tiêu Ngân Phong dùng tiếng Nhật nói với hắn về sau hắn báo cáo chuyện nhỏ nhặt gì cho Lý Vân Cẩm thì cũng báo cho nàng biết.



La Thánh Minh nghĩ thầm rằng thì ra ngươi đem ta biến thành gián điệp của ngươi a? Nhưng lại tưởng tượng dù sao hắn cũng phải báo cáo, thì nói cho một người hay hai người thì cũng vậy thôi, cùng lắm thì hắn lãng phí thêm chút nước miếng vì nói nhiều hơn một lần, người không may phải là Kỷ An, về sau không chỉ bị một mình Lý Vân Cẩm nhắc nhở, mà còn bị nữ nhân mặt bồ tát tâm rắn rết như Tiêu Ngân Phong dạy dỗ, bản thân mình còn bị Kỷ An liên luỵ, hãm hại nhiều năm thì liền cảm thấy thật vui vẻ, vội vàng gật đầu không ngừng.



Kỷ An thấy hai người chuyển sang nói thứ tiếng mà nàng nghe không hiểu đó là tiếng Nhật thì biết là đề tài bắt đầu chuyển đến trên người nàng, lập tức đen mặt, hừ một tiếng, trừng mắt nhìn La Thánh Minh.



La Thánh Minh quay mặt sang một bên, sắc mặt chuyển thành bộ dạng tiểu nhân đắc ý.



Kỷ An lại trừng mắt liếc La Thánh Minh thêm lần nữa, sau đó đột nhiên kêu lên, "La Thánh Minh, tại sao lại đạp ta ở dưới bàn?"



La Thánh Minh quay đầu trừng Kỷ An, ai sợ ai a? Ngươi không cần nói lung tung!



'Bốp' một bàn tay rơi xuống đầu La Thánh Minh, ông ngoại Kỷ An chỉ vào mặt La Thánh Minh mắng ầm lên, nước miếng phun như mưa khắp nơi tới mức La Thánh Minh phải bưng bát cơm né sang một bên.





Kỷ An ăn canh, ngừng lại dùng hết sức mà cười.



Tiêu Ngân Phong cũng không nhịn cười được, nhưng ông giáo huấn cháu là chuyện nhà người ta, nàng cũng thấy xấu hổ nếu như cười to thành tiếng, nên học theo Kỷ An bộ dạng đang ăn canh mà nén cười. Âm thầm đưa tay đến đùi của Kỷ An nhéo một cái, Kỷ An này thật xấu, bởi vậy có thể thấy được ngày thường La Thánh Minh bị nàng hại không ít a.



Mợ của Kỷ An ở một bên có chút không hài lòng, nhắc nhở một câu, "Đều là người Trung Quốc, lúc ăn cơm còn học nói tiếng của quỷ Tây Dương".



Một ngụm canh Tiêu Ngân Phong chưa kịp nuốt liền phun ra, sau đó bị sặc lên lỗ mũi, "khụ khụ khụ khụ!" Nàng liều mạng lấy khăn tay che lên mũi mà ho khan, khiến cho bản thân trở nên vô cùng chật vật.




Kỷ An nhanh chóng giúp nàng vuốt mặt thuận khí, sau đó giúp Tiêu Ngân Phong đi toilet để rửa mặt một chút.



La Thánh Minh đi theo Tiêu Ngân Phong rất nhiều năm, khó có dịp nhìn thấy nàng thất thố như vậy, tự nhiên muốn hô to cho thật đã ghiền, đáng đời a. Ta đây bị thường bị ăn bạt tai chứ Tiêu đại lão bản bị xấu mặt thì quả thật là ngàn năm có một. Hắn rất không phúc hậu mà cầm bát cơm đi theo về phía toilet.



Kỷ An nhìn thấy La bà tám bày ra tư thế đi thẳng về đây liền 'rầm' một tiếng đem cửa toilet đóng lại, rống lên, "La Thánh Minh, ngươi muốn cầm bát đi về phía WC để ăn cứt à".



"Phốc..." Tiêu Ngân Phong vừa mới nín được liền bật cười thành tiếng.



Kỷ An trừng Tiêu Ngân Phong, nàng lại cười nghiêng ngã vào lòng Kỷ An, "Sao mà người nhà ngươi lại đáng yêu như vậy a?" Bữa cơm này thật là náo loạn, vừa hoà thuận vui vẻ, rất ấm áp và cũng vô cùng thú vị. Đột nhiên nụ cười của Tiêu Ngân Phong biến mất, từ sau khi mẹ và ông nội của nàng lần lượt qua đời, đã bao năm rồi nàng chưa được cùng người nhà dùng một bữa cơm đoàn viên vui vẻ, mấy năm nay nàng đều trải qua lễ Trừ Tịch ở nhà A Nguyên.



Kỷ An kiêu ngạo xoay người, "Người nhà của ta không phải là người nhà của ngươi sao a?" Nhưng khi quay sang nàng thấy gương mặt của Tiêu Ngân Phong có chút mất mát. Nàng sửng sốt, đem Tiêu Ngân Phong ôm vào trong lòng, "Sao vậy?"



"Không có gì". Tiêu Ngân Phong cười cười vỗ mặt Kỷ An, "Có chút lo lắng sợ rằng cười nhiều sẽ có nếp nhăn đó". Nói xong nàng đi soi gương rồi kiểm tra dưới khoé mắt.



"Tự kỷ!" Kỷ An để lại cho nàng một câu rồi mở cửa đi ra ngoài, tiếp tục cầm bát ăn cơm.




Ăn xong Kỷ An liền lôi kéo Tiêu Ngân Phong quay trở lại phòng ngủ, Tiêu Ngân Phong giữ chặt Kỷ An, "Ở nhà có khách mà ngươi không đi tiếp khách hả?"



Vẻ mặt Kỷ An đầy ngạc nhiên nhìn Tiêu Ngân Phong, "Bọn họ mà cũng là khách hả? Không cần quan tâm làm gì, bọn họ tự tiếp chính bản thân mình". Sau đó chui vào phòng ngủ. Tiêu Ngân Phong có chút ngượng ngùng, ở bên ngoài tiếp đón một lát, phát hiện ra bọn họ thật sự tự tiếp đón mình, Lý Vân Cẩm đã an bài mọi thứ rất tốt. Nàng mua căn nhà này đã tính toán rất chu đáo, để lại ba phòng khách, ông ngoại bà ngoại một phòng, cậu mợ một phòng, La Thánh Minh một phòng.



Cậu vào ông bà ngoại của Kỷ An ngồi nói chuyện thường ngày, những gì họ nói Tiêu Ngân Phong không thể nào hiểu được, mợ của Kỷ An và nàng lại có cách nói chuyện khác nhau, thêm vào đó còn có sự xa cách do mối quan hệ giữa lão bản và nhân viên của nàng và La Thánh Minh, nên nói gì cũng trở nên xấu hổ, Tiêu Ngân Phong sau khi hiểu rõ được điều này đã đứng dậy đi về phòng.



Kỷ An ngồi ở một góc nghe CD, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong đi vào liền chế nhạo nàng, "Mất mặt rồi chớ gì? Bảo ngươi đi về phòng với ta mà không chịu nghe".



Tiêu Ngân Phong nhào về phía trước đè lên Kỷ An, "Dám chê cười ta à?" Nàng ngồi xuống bên cạnh Kỷ An, tựa vào ngực nàng, nhắm mắt lại, khoé miệng khẽ mỉm cười.



Kỷ An lắc đầu, "Không, không thể dung hoà với họ được, cũng không nói chuyện được". Nhún vai, "Tuy nói là ruột thịt nhưng ta thấy giống như chúng ta không cùng một thế giới. Giống như khi tiếp xúc với giai tầng của ông nội ta hoặc giai tầng như nhà ông bà ngoại vậy, với ta mà nói chúng đều rất xa cách và khác lạ, không phải thần bí, mà là một kiểu sợ hãi không thể nói rõ tên, không có thói quen ở chung với bọn họ".



Tiêu Ngân Phong sờ sờ đầu Kỷ An tỏ vẻ hiểu được. Nàng cảm thấy Kỷ An có vẻ thuộc loại ở giữa, mỗi ngày trừ việc đi làm thì đều ở nhà, thiếu sự giao tiếp. Bất quá đối với những người kia, Tiêu Ngân Phong cảm thấy bản thân mình là một người giao tiếp rất giỏi nhưng cũng khó có thể dung hoà được.



Vài ngày sau thì mợ và ông bà đều ở bên cạnh chăm sóc cho Kỷ An, Tiêu Ngân Phong thì phải đến công ty làm việc. Kỷ An ngồi ở trong phòng đọc sách hoặc nghe nhạc, hoặc cầm bút vẽ Tiêu Ngân Phong, như vậy mà cũng rất tự đắc và vui vẻ. Lý Vân Cẩm đi công tác nửa tháng mới về, khi nàng trở về nhà thì hai ông bà cũng đã về quê rồi.




Ngày mừng thọ Kỷ lão thì Kỷ An và Tiêu Ngân Phong đều không đi dự, Tiêu Ngân Phong chuẩn bị một phần lễ vật, sau đó chụp thêm hai tấm hình hằng ngày của Kỷ An gửi qua xem như là quà mừng thọ.



Thân thể của Kỷ An cũng từ từ tốt hơn, Tiêu Ngân Phong cũng yên lòng, lại bắt đầu đi xã giao, thường xuyên bay đi khắp nơi gặp khách hàng để đàm phán hợp đồng, mỗi lần đi cũng mất vài ngày. Mỗi lần mà Tiêu Ngân Phong đi công tác thì Kỷ An lại như người mất hồn, đứng không được mà ngồi cũng không xong, ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày hết ở phòng khách, rồi đi vào phòng ngủ hoặc ngồi ở ban công, theo lời của Lý Vân Cẩm đó chính là, "Giống cái xác không hồn lang thang từ đông sang tây", làm cho Lý Vân Cẩm vừa tức vừa buồn nàng, bản thân mình đi công tác cả nửa tháng chẳng thấy Kỷ An nhớ mình, Tiêu Ngân Phong vừa mới đi ba ngày Kỷ An đã chịu không nổi, ở trong nhà nói nhiều hơn gấp mấy lần so với bình thường.



Chớp mắt một cái thì tới Tết âm lịch, Lí lão gia không sống qua được nửa năm đã qua đời. Tiêu Ngân Phong đi viếng xong thì sẽ về mừng năm mới cùng với Kỷ An.



Sau cuộc khủng hoảng tài chính thì có rất nhiều công nhân hồi hương, một vài nhà máy xí nghiệp quan trọng trong thành phố có vẻ tiêu điều, người ở trên đường so với năm ngoái ít hơn đến một nửa.




Nhà xưởng của Tiêu Ngân Phong phải cắt giảm một phần ba nhân công, ngừng sản xuất hai nhà máy lớn, bộ phận sản xuất cũng dừng ca đêm, một ngày chỉ làm việc tám tiếng, buổi tối tăng ca thêm hai đến ba tiếng, nhưng vì sản phẩm mới buôn bán rất được, nên lợi nhuận thường niên tăng thêm hai mươi phần trăm so với năm trước.



Ngày tám tháng Giêng, công ty chính thức đi làm lại, Tiêu Ngân Phong đến công ty để tiến hành nghi thức khởi công, mang thật nhiều tiền lì xì để mừng khởi công rồi về nhà với Kỷ An.



Đến ngày mười hai tháng Giêng, Tiêu Ngân Phong cùng Lý Vân Cẩm đưa Kỷ An đi kiểm tra sức khoẻ, thân thể Kỷ An khôi phục rất khá. Qua Tết Nguyên Tiêu, Lý Vân Cẩm và Tiêu Ngân Phong bắt đầu bàn bạc chuyện kết hôn. Lý Vân Cẩm nói là hôn nhân đồng tính ở Trung Quốc vẫn chưa được công nhân, dư luận phản đối cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều, cho nên mối quan hệ của bọn họ vẫn nên giấu kín. Hôn lễ thì tự cử hành ở trong gia đình, chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết, đơn giản nhưng long trọng, phòng tân hôn cũng được bố trí tại biệt thự. Áo cưới được Tiêu Ngân Phong tìm một nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris để làm nên.



Năm sau Tiêu Ngân Phong lại bắt đầu bận rộn, vội vàng tới mức Kỷ An cũng ít gặp được nàng. Thân thể Kỷ An đã khôi phục gần như trước đây, ở nhà buồn bực tới mức hoảng sợ, vì thế viết sơ yếu lý lịch lén Tiêu Ngân Phong đi ra ngoài tìm việc làm, đều nói không có vấn đề gì, nhưng ai cũng hỏi nàng vì sao mới làm ở công ty kia mới được một năm đã nghỉ việc. Câu trả lời đầu tiên của Kỷ An là bởi vì phải phẫu thuật tim thì đơn vị thông báo tuyển dụng liền trả lại hồ sơ cho nàng. Lần thứ hai nàng trả lời muốn tìm một nơi mới để phát triển, bên thông báo tuyển dụng nói với nàng một tập đoàn lớn có tới mấy nhà máy sản xuất mấy vạn công nhân cũng không thể thoả mãn được nàng, công ty bọn họ chỉ là một công ty nhỏ có mấy trăm nhân công làm sao thoả mãn được nàng đây? Càng trả hồ sơ lại cho Kỷ An nhanh hơn. Lần thứ ba Kỷ An nói là bị giảm biên chế. Bên thông báo tuyển dụng nói nếu như là bị đào thải chứng tỏ không có năng lực, đem hồ sơ của nàng để qua một bên không thèm xem nữa. Kỷ An buồn bực về nhà, đem hết những bài báo có thông báo tuyển dụng xem qua, rồi lại tiếp tục đi tìm việc, kết quả người ta thấy nàng vừa tốt nghiệp đại học đã hơn một năm mà còn chưa tìm được một việc làm nào thì liền bỏ qua. Đâm đầu vào hơn mười bức tường dội ngược trở về, rốt cuộc sau khi trải qua phỏng vấn và sát hạch của mấy công ty thì năng lực của nàng cũng được khẳng định, nhưng tiền lương ở nơi làm việc mới so với trước đây đúng là một trời một vực. Trước kia làm ở phòng Kinh Doanh, tuy rằng lương thấp nhưng hoa hồng phần trăm được chia mỗi tháng cũng rất khả quan, làm cho ánh mắt của nàng cũng bị nâng lên tiêu chuẩn cao. Kỷ An liên tục tìm thêm vài công ty nữa, tiền lương nhiều nhất chỉ hơn so với chỗ vừa rồi cao hơn hai hoặc ba lần, một chút tiền lương còm cõi này còn nuôi không nổi bản thân, thì đừng có nói tới chuyện nuôi Tiêu Ngân Phong.



Toàn thân Kỷ An bị đả kích, nàng về đến nhà liền quăng hồ sơ sang một bên, một mình nằm ở trên giường hờn dỗi. Nàng thật hoài khi không biết là do nàng không có năng lực hay do mấy công ty kia không biết phát hiện nhân tài nữa? Nhắm mắt lại nghe được ở ngoài có tiếng mở cửa, Kỷ An đoán là mẹ đi làm về nên cũng không thèm động đậy, cái đầu chui xuống dưới gối che lại. Qua một lát có tiếng bước chân truyền đến, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh giường.



"Mẹ, tâm tình ta không tốt, đừng làm phiền ta, cũng đừng hỏi nguyên nhân". Kỷ An còn chui đầu ở dưới gối rầu rĩ nói. Nàng cảm thấy người đứng ở bên giường còn chưa chịu rời đi, hơn nữa cũng không nói gì. Lý đại nhân là người thích lải nhải. Gì? Không phải Lý đại nhân? Ngân Phong? Nàng đi công tác về rồi sao? Kỷ An lập tức lấy gối ra quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu đại mỹ nhân đang cầm hồ sơ xin việc của nàng đứng ở bên cạnh lật xem. "Ngân Phong!" Kỷ An nhảy dựng lên, nhanh chóng giật lấy hồ sơ giấu ra đằng sau.



Tiêu Ngân Phong nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Kỷ An hỏi, "Ngươi muốn đi ăn máng khác? Tại sao? Vì mối quan hệ với ta?"



Mặt Kỷ An lại trầm xuống, cắn môi, ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, sau đó... hỏi Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi đối với năng lực làm việc của ta có đánh giá như thế nào?"



Vừa nghe Kỷ An nói vậy thì Tiêu Ngân Phong liền đoán được nguyên nhân. Nàng cũng thật tình trả lời, "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết cảm giác của ta. Ngươi có không gian rất rộng lớn để phát triển, ngươi cũng có tiềm lực rất lớn mà ngay cả bản thân cũng chưa phát huy hết được. Những gì trước đây ngươi làm cho ta xem cũng chỉ là biểu hiện trong quá trình làm việc mà thôi, đó cũng chưa phải là tất cả năng lực của ngươi". Ngừng lại một chút rồi nàng nói, "Nói cách khác, công việc trước đây của ngươi quá nhàn hạ". Nàng nắm lấy tay Kỷ An kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình, sau đó ôm lấy eo Kỷ An nói, "Đứng ở lập trường của một người làm chủ, nếu ngươi nghĩ muốn đi ăn máng khác thì ta nhất định sẽ giữ lấy ngươi".



"Vì sao?"



"Bởi vì ngươi là thiên lý mã, còn ta là Bá Nhạc". Tiêu Ngân Phong nói tới đây, đột nhiên áp Kỷ An trên giường làm khó dễ, "Nói, ta nên phạt ngươi như thế nào đây? Thừa dịp ta không có ở nhà thì liền nghĩ muốn đi ăn ở máng khác sao! Ngươi hết muốn sống rồi sao! Ta nói cho ngươi biết, ngươi là người của ta, nên chỉ được làm công cho ta".