Phượng Hoàng Hoa

Phượng Hoàng Hoa - Chương 27




Mở mắt ra, một màu đỏ như lửa đập vào trong mắt. Kỷ An nhếch miệng, đâu không phải là đã thấy rõ ràng hay sao? Ân, đoán chừng là nàng đã uống khá nhiều, nhưng không phải giống như là không còn uống được nữa đâu chứ? Đây không phải là đang rất lý trí hay sao?



"Kỷ An, nói thật trước đây ta nhìn ngươi rất không thuận mắt, người khi dễ bằng hữu của ta tức là khi dễ A Quân ta!" A Quân đặt cái ly xuống cái cách, ngồi xuống bên cạnh Kỷ An, bấu víu bả vai của nàng, "Bất quá ta nói cho ngươi biết muốn đánh giá nhân phẩm của một người thì phải đánh giá qua đẳng cấp uống rượu của người đó. Nha đầu ngươi đối với A Quân thật lòng, ngươi uống rượu sảng khoái, không nói lời vô dụng, suy cho cùng thấy được thái độ làm người của ngươi cũng rất thoải mái! Ngươi là bạn bè của A Quân tỷ, yên tâm, ta sẽ không chê ngươi còn nhỏ tuổi đâu. Chúng ta là bạn bè thân thiết". A Quân nói xong lại rót thêm một ly rượu. "Đây, cạn ly vì chúng ta trở thành bạn bè thân thiết".



"Ách, cạn". Kỷ An một lần nữa đổ bia vào trong bụng, bụng thật no. Còn nữa, nàng uống nhiều rượu như vậy để làm gì a? Đây có phải là quán rượu của A Quân hay không a? Nàng nhìn A Quân, uống say tới mức ngả Đông ngả Tây giống như một tên say rượu. "A Quân, ngươi đừng... Uống nữa, ngươi uống nhiều rồi". Kỷ An thấy đầu lưỡi mình như đã được mở nút thắt, nói chuyện rất lưu loát. Ân, thực đúng như vậy. Mí mắt cuối cùng lại sụp xuống, giống như là sắp ngủ tới nơi. Nhớ tới mình đang ở quán bar nên đột nhiên mở mắt ra thật mạnh, liền thấy Đại lão bản cùng mấy người nữa đi tới. Kết quả rất nhanh sau đó tầm mắt lại tối đen, thân mình mềm nhũn, ngã qua một phía, đầu chạm vào trên một cái gì đó thật mềm mại thật thoải mái, cọ cọ, đem mặt kề sát lên trên đó, than thở một tiếng sô pha này thật tốt.



Tiêu Ngân Phong cùng mấy người nữa từ sàn nhảy quay trở lại thấy một màn này liền nhất thời trợn tròn mắt, Kỷ An và A Quân uống say tơi bời, áo khoác của A Quân bị quẳng sang một bên, ngửa mặt nằm ở trên sô pha, miệng vẫn không quên nói: "Ta không phải cố ý uống rượu nha, tại chơi trò oẳn tù tì với tiểu gia hỏa này, bị thua nên phải tình nguyện chịu phạt thôi!". Mà Kỷ An còn kì quái hơn, dán mặt vào ngực của A Quân rồi liều mạng cọ cọ, trên mặt còn đầy vẻ hưởng thụ, trông giống như một tiểu sắc lang. Sắc mặt của Tiêu Ngân Phong liền lập tức lạnh xuống, quay đầu trừng về phía lão công của A Quân, "Không phải đang muốn cho A Quân sinh con nên không cho nàng uống rượu hay sao?"



Lão công của A Quân bước hai bước về phía đó, đẩy Kỷ An rời ra, nâng A Quân dậy, giúp nàng mặc lại áo khoác.



"Trời ạ, tửu quỷ này khi nào mới có thể kiêng rượu a, còn nói là không muốn sinh con nữa!" Liễu Mộng Nghê cũng sốt ruột: "Mau đưa A Quân trở về đi". Thật sự ba ngày không được uống rượu đã là muốn lấy mạng nàng rồi.



Kỷ An nằm dựa vào sô pha, không thoải mái cau mày lại. Tiêu Ngân Phong đi qua, tức giận tới mức mặt mũi trắng bệch. "Kỷ An!" Nàng nhẹ giọng gọi, sau đó nâng Kỷ An dậy. Đỡ lấy Kỷ An, mới cảm nhận được mười phần, trông nàng có vẻ gầy yếu nhưng xương cốt thật là cứng, nhẹ tay.



Kỷ An mở to mắt, trong mắt là một mảng màu sắc mờ mịt mông lung, nàng đột nhiên lại nở ra một nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng như có như không, để lộ ra một loại thương cảm và tổn thương về mặt tinh thần. Giống như tất cả bi thương đều được tan ra trong nụ cười đó.



Bỗng nhiên, một nỗi đau giống như thanh kiếm sắc bén cắt ngang qua lồng ngực của Tiêu Ngân Phong, cảm thấy thật đau đớn. Thì ra Kỷ An cũng có cười! Nhưng mà nụ cười của nàng, so với khóc còn làm lòng người ta đau hơn. Nàng xoa mặt Kỷ An, đem nàng ôm vào trong ngực, nâng dậy, nói với người ở bên cạnh, "Ta đưa nàng về trước".



"Có muốn chúng ta hỗ trợ hay không?"



"Không cần". Tiêu Ngân Phong đỡ Kỷ An, nhưng mà người uống rượu nặng chết đi được. May mắn nàng có mang hai vệ sĩ đi theo, giúp nàng khiêng Kỷ An ra xe. Tiêu Ngân Phong thay Kỷ An mang dây an toàn, sau đó vòng qua vị trí của người lái lạnh lùng ngồi xuống, cúi đầu mang dây an toàn cho mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Bộ dáng Kỷ An say rượu ngả vào trên người A Quân cọ loạn làm cho nàng thật tức giận! Vừa mới ra nhảy vào điệu thì nàng và A Quân đều uống say đến như vậy! Cảm giác được có động tĩnh, nàng quay qua... A, nhìn thấy Kỷ An mở mắt ngồi dậy, ánh mắt trợn lên cực kì to, đôi mắt lại toát ra ánh sáng như một tên trộm. Tiêu Ngân Phong thất kinh nghĩ rằng, nàng muố làm gì đây chứ?



Kỷ An quay trái quay phải một hồi, sau đó hỏi một câu, "Mẹ ta đâu?"




Tiêu Ngân Phong đột nhiên thấy cũng không còn tức giận nữa, hóa ra ngươi còn chưa có cai sữa a, uống rượu tìm mẹ!



"Mẹ ta đâu?" Kỷ An lại hỏi.



"Không biết". Tiêu Ngân Phong lạnh lùng trả lời, nghiêm mặt nhấn chân ga chạy ra khỏi bãi đậu xe hướng về phía đường lớn.



"Nga". Kỷ An gục đầu xuống, bộ dáng có vẻ ủy khuất, "Trong lòng người ta khó chịu, muốn mẹ ôm". Nước mắt lập tức chảy xuống.



Tiêu Ngân Phong nghiêm mặt lạnh lùng không thèm để ý tới loại người điên uống rượu này, người say rượu không còn lý trí. Xe chạy thật nhanh, hướng về phía nhà Kỷ An chạy tới.



Kỷ An lại nằm tựa vào trên ghế, mặt hướng về phía Tiêu Ngân Phong, trong mắt lộ ra một loại si mê. Mông mông lung lung, nàng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc rất đẹp, thanh thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, đứng nổi bật ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa, băng và hỏa giao hòa, cho thấy vẻ đẹp đỉnh cao của hai loại, giống như Đại lão bản hôm nay vậy. Khóe miệng của Kỷ An lại giơ lên cười tươi một cái, nụ cười khẽ thản nhiên hạnh phúc lại có chút ưu thương, "Đẹp quá". Nàng nỉ non khen ngợi, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống. Rất đẹp, chiếu vào trong đáy lòng, giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, cũng là những bông hoa pha lê ở đường chân trời.




"Cái gì?" Tiêu Ngân Phong giảm tốc độ xe lại, quay đầu nhìn Kỷ An, lại thấy nụ cười và nước mắt của Kỷ An lần nữa. Tiêu Ngân Phong im lặng không nói quay đầu lại nhìn về phía trước, tay lái nắm thật chặt, vẻ mặt cũng có chút lạnh nhạt. Nàng là người thích kiềm chế bình tĩnh, tiến lui có chừng mực, là người kiên cường dũng cảm. Kỷ An mờ mờ ảo ảo như vậy làm cho nàng có chút thất vọng. Có lẽ, trong lòng Kỷ An không có nghĩ tới nàng nhiều như vậy. Cũng có lẽ, Kỷ An vẫn còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.



Xe chạy thật vững vàng, không khí trong xe có chút lạnh lẽo.



Kỷ An cảm thấy lạnh, lại có chút mệt mỏi. Nhưng mà luyến tiếc không muốn rời tầm mắt khỏi người kia. Ánh mắt mệt mỏi như vậy, nhắm lại rồi mở ra. Đột nhiên nàng rất muốn đem người này vẽ vào trong bức tranh của nàng. Vừa nghĩ xong thì liền lấy tay sờ sờ túi của mình, lấy ra bút ký họa và bảng ký họa luôn mang theo, nhắm người nọ rồi vẽ lên. Nhưng đang mệt như vậy, tay cũng giống như bị nhũn ra, chỉ vẽ những đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không xong thì đã ôm bảng ký họa dựa vào kính xe mà ngủ.



Xe đã đi đến dưới lầu khu chung cư, bảo an nhìn thấy nàng đi xe thể thao hàng hiệu, hỏi cũng không hỏi một chút liền cho qua.



Tiêu Ngân Phong quay đầu về phía Kỷ An, mới phát hiện nàng ngủ thật say, trong lòng còn ôm bảng ký họa. "Kỷ An". Nàng khẽ gọi một tiếng, một chút phản ứng của Kỷ An cũng không có. Tiêu Ngân Phong thở dài, lấy bảng ký họa trong ngực của Kỷ An rút ra, sau đó chuẩn bị nói với bảo tiêu khiêng nàng lên nhà. Nàng đem bảng ký họa bỏ lại vào trong túi xách của Kỷ An, nhưng đột nhiên cảm thấy thật kì quái, người bình thường uống say không khóc lóc ầm ĩ lên thì cũng ngả đầu ra ngủ, nàng lấy bảng ký họa ra để làm cái gì? Tiêu Ngân Phong nghi ngờ mở bảng ký họa ra, mở ra thấy một vài bức tranh đều chỉ vẽ phượng hoàng hoa, vài tờ tiếp theo đều giống nhau, tờ nào như tờ nấy không có chút thay đổi, không hề có ý tưởng mới mẻ, hơn nữa nhìn được mấy bức tranh vẽ có vẻ cẩu thả. Thực không có hứng thú để nhìn tiếp mà! Tiêu Ngân Phong tức giận lật lật hai trang, đang muốn để lại vào trong túi xách, đột nhiên nhìn thấy trong mấy bức tranh tiếp theo hiện ra một nhân vật rất quen thuộc ở bên cạnh. Nàng lật tiếp mấy bức họa nữa, cảnh tượng không có thay đổi, nhưng nhân vật bên cạnh lại có biến hóa, càng ngày càng rõ ràng, bức tranh vẽ càng ngày càng tinh tế. Nhưng vẫn là nghìn bức một kiểu phượng hoàng hoa cùng với một nhân vật - nàng - Tiêu Ngân Phong!




Tiêu Ngân Phong nhìn mấy bức ký họa này, người sợ run một hồi lâu rồi mới đem bỏ lại vào trong túi xách của Kỷ An. Nàng chỉ cảm thấy không thoải mái, cực kì không thoải mái. Nếu như theo mấy bức vẽ ký họa cho nàng thấy là Kỷ An thích nàng. Vậy nếu như thích nàng, thì tại sao Kỷ An không đến để bám chặt lấy nàng, mà ngược lại nàng phải đi theo Kỷ An khắp nơi chứ? Nếu như Kỷ An thích mình, thì tại sao lại biểu hiện vẻ kháng cự như vậy? Rõ ràng một chút cũng không biểu hiện ra bên ngoài! Là cố ý giả bộ để cho mình xem sao? Làm cho mình phải chủ động đi chăm chút cho nàng? Một nỗi tức giận dâng lên trong lòng Tiêu Ngân Phong, cảm giác tốt đẹp đối với Kỷ An mất đi sạch sẽ! Nàng nghĩ Kỷ An là một người đơn giản, nhưng không thể nào nghĩ lòng dạ của Kỷ An lại sâu đến mức như vậy, từng bước từng bước một dụ mình đi sâu vào! Hấp dẫn ánh mắt của nàng, rồi lại bày ra điệu bộ cự tuyệt, làm cho nàng chưa bao giờ biết chịu thua phải chủ động theo đuổi! Tiêu Ngân Phong nắm chặt tay lại, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh lan ra khắp cơ thể, nàng đột nhiên rất muốn tát cho Kỷ An một cái. Bình sinh, nàng ghét nhất là dối trá và lừa gạt!



Giọng điệu lạnh lùng, Tiêu Ngân Phong xuống xe, lạnh lùng bỏ Kỷ An ở đó, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, lấy tay vẫy vẫy hai người vệ sĩ ở phía sau, bảo bọn họ tìm cách đưa Kỷ An xuống xe.



Kỷ An bị một chút gió thổi lên xe liền mở mắt, nhìn trái nhìn phải hỏi, "Đây là đâu?" Vẻ mặt vẫn còn chút mơ hồ, nhưng vừa nhìn thấy hai nam nhân to lớn không quen biết nhất thời sợ run cả người kêu lên, "Các người đang làm gì, buông ra". Lấy tay vung lên, đem người bỏ ra.



"Kỷ An, đừng ầm ĩ, bọn họ đưa ngươi lên lầu". Tiêu Ngân Phong lạnh giọng kêu lên, cả người đều tản mát ra một cỗ lãnh ý lạnh thấu xương.



Kỷ An rùng mình một cái, sau đó quay lại nhìn Tiêu Ngân Phong, nhận ra Tiêu Ngân Phong, nhưng lại bị khuôn mặt lạnh lùng của nàng dọa sợ. Nàng lui hai bước, lắc lắc đầu nói, "Ta tự mình đi lên". Nàng sợ Tiêu Ngân Phong, thực sự rất sợ. Lạnh lùng giống như lưỡi hái tử thần, dường như có thể đem người ta chém thành vài đoạn. Nàng rụt cổ lại, đột nhiên cảm thấy lạnh, kéo kéo áo, hướng về phía thang máy chạy đi.



Trong tay Tiêu Ngân Phong còn cầm túi xách của Kỷ An, nhưng mà lúc này nàng chẳng có tâm tư đâu mà gọi Kỷ An, nên đưa túi xách cho gã vệ sĩ ở bên cạnh nói, "Cầm cái này đi đưa cho nàng". Dứt lời, chui vào trong xe, mắt liếc qua phía vị trí Kỷ An vừa ngồi cũng cảm thấy không thoải mái. Nàng giẫm mạnh chân ra, đánh vòng qua bồn hoa, lái ra khỏi chung cư hướng về phía đường lớn.



Kỷ An vào trong thang máy, bị một người đuổi theo đưa cho nàng túi xách. Nàng ôm túi xách, tựa vào cửa thang máy, chân như nhũn ra, chóng mặt, đứng cũng không được nữa nên ôm lấy túi xách từ từ trượt xuống thang máy, sau đó ôm túi xách nặng nề ngủ mất. Nàng cuộn tròn ở đó, cho đến khi bên tai giống như có tiếng vang lên, rồi nàng thấy ba mẹ của mình tới. Ba mẹ thật đằm thắm, ba ba luôn ôm mẹ, rồi nói mấy lời đùa giỡn chọc cho mẹ cười thật vui vẻ. Ân, nàng liền lái xe ô tô, chạy vòng quanh ba mẹ, nhìn thấy họ ân ân ái ái, nàng cũng thấy rất hạnh phúc. Nhưng mà nàng không rõ vì sao đang cảm thấy thật hạnh phúc mà lại có một cảm giác chua xót muốn rơi nước mắt, thực đau thực đau...



Thanh âm ồn ào càng không ngừng vang lên làm phiền, Kỷ An thấy phiền không sao chịu nổi, hướng về phía âm thanh kia sờ soạng, thấy di động reo lên, mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình lóe sáng cũng không biết là số của ai gọi đến, liền nhanh chóng tắt máy, sau đó khoanh tay vào trong lòng cuộn tròn ở một góc nằm ngủ. Nàng thực mệt mỏi, rất buồn ngủ, trời có sụp xuống cũng không muốn để ý tới, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.



Ngày hôm sau khi tỉnh lại Kỷ An phát hiện mình đang ngủ ở thang máy, bên cạnh là hàng xóm đang đứng xung quanh nhìn nàng. Nàng bối rối đứng dậy, nhớ tới tối hôm qua mình đi quán bar cùng A Quân chơi trò oẳn tù tì hai con ong mật uống rất nhiều rượu, đoán chừng khi trở về vào trong thang máy đã say gần chết. Chật vật chạy trốn về nhà, lấy ra chìa khóa mở cửa nhưng chưa kịp mở đã thấy cửa đột nhiên mở ra, sau đó người mẹ thân ai của nàng lao tới ôm cổ của nàng, "Kỷ An, ngươi đi đâu vậy, như thế nào mà cả đêm không về. Sao lại tắt điện thoại. Như thế nào mà người ngươi toàn mùi rượu vậy? Uống rượu phải không?" Nàng thấy bộ dáng kinh hoàng của mẹ, đoán chừng là sợ hãi.



"Ách..." Kỷ An cứng người ở đó, cũng không biết phải giải thích với mẹ như thế nào. Nàng không thể nói là nàng say ngủ quên ở thang máy chứ? Rất xấu hổ! "Mẹ, ngươi để cho ta thay quần áo trước được không? Ta không phải đã an toàn trở về rồi sao?" Vừa nói xong, Kỷ An bước vào nhà. Đã đánh mất túi xách, đi vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ nàng cầm lấy quần áo đi tắm rửa. Chợt nghe tiếng mẹ mình gọi điện thoại cho từng người ở phía bên ngoài, "Minh Minh a, An An đã trở về, không có việc gì..." "Đại ca ca a, An An đã trở về, không có việc gì..." "Đại Bằng a, An An đã trở về, không có việc gì..."



Kỷ An cầm quần áo đứng cứng ngắt ở bên cạnh, mồ hôi lạnh bốc lên. Mẹ của nàng có phải đêm qua tìm kiếm nàng khắp thế giới không a? Ngay cả Kỷ Bằng cũng gọi điện tới! Trời ạ, nàng hôm nay đừng hòng có một ngày yên ổn. Vội vàng rửa mặt xong, ăn qua loa bữa sáng, sau đó chạy ra khỏi nhà giống như chạy trốn, "Mẹ ơi, ta đi làm". Sau đó đùng đùng chạy mất.