Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 9




—— Lúc bức tử nàng, ta quả thật không hề nương tay, nhưng chẳng phải ta đã nương tay lưu ngươi lại đấy thôi?

Trong giây lát, rất nhiều ý niệm chạy lộn xộn trong đầu Kiền Vạn Đế, thậm chí hôn ám lung tung trước mắt, khiến hắn không còn đủ sáng suốt để suy xét thêm bất cứ điều gì.

Giữa đêm khuya tăm tối, nữ nhân kia dù sắp bị giết vẫn nhất mực đau khổ cầu xin hắn buông tha cho đứa trẻ sơ sinh ngây thơ vô tội. 

Lúc đó, hắn đã nghĩ gì?

Hắn đã bị cơn nộ hỏa của bội phản thiêu đốt thần trí đến mờ mịt, hắn vốn đang trẻ trung sung mãn, tính tình nóng nảy, máu lửa chiến chinh mới đoạt được ngôi vị thiên tử, hiển nhiên sẽ không nao lòng vì con đàn bà đầm đìa máu tươi đang kêu khóc thảm thiết trước mặt.

Tiếng gậy vụt chan chát trong sân đã tắt lịm, tia nắng cuối cùng đậu chênh chếch trên chấn song cửa sổ chạm khắc tinh tế cũng đã biến mất. Lan thảo cành lá vươn dài, dịu dàng buông rũ, phảng phất phong thái của hồ điệp đang hấp hối.

Cung thất băng lãnh vấn vương hương Phượng Tủy [1], quả là mùi thơm kỳ lạ, e dè mà bén nhọn, mong manh mà mãnh liệt, kiều quý mà lạnh lẽo, cao cao tại thượng, tựa như thiếu niên xinh đẹp mà tàn ác kia, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, nếu bị phá hủy sẽ không cách chi phục hồi.

Kiền Vạn Đế Lý Ký chưa bao giờ thất thần lâu đến vậy, đau đớn trên cổ tay khiến hắn nhanh chóng tỉnh trí. Mấy chiếc móng tay nhỏ xinh của Minh Đức đang hung hãn cắm vào da thịt hắn, y đã quá gắng sức, đầu ngón tay hết thảy đều mất đi huyết sắc.

“Lẽ ra ta đừng nên nương tay với ngươi…” Đôi tay của Kiền Vạn Đế chợt run lên nhè nhẹ, lòng bàn tay vì quãng đời trường kỳ quân lữ nên lưu lại bao vết chai sần thô ráp, lướt qua làn da bóng loáng non mềm trên gương mặt thiếu niên, “…Bọn chúng bảo ngươi là điềm lành [2], nhưng ta thấy thật ra ngươi chính là điềm xấu!”

“Điềm xấu này, chính ngươi đã triệu vào hoàng cung!”

“Ngươi nói rất đúng,” Thanh âm của Kiền Vạn Đế dị thường trầm thấp, như cuồng phong bão táp sắp đổ ập xuống biển cả mịt mùng, “ —— nếu năm đó ta đem ngươi vùi chôn cùng mẫu thân của ngươi, thì hiện tại ta sẽ…”

Hiện tại ta sẽ thấy thế nào? Hối hận? Nan giải? Phiền toái? …Hay là… thống khổ?

Minh Đức hung tợn cào cấu hai tay hắn, giống như con thú nhỏ đã sa bẫy nhưng vẫn liều lĩnh vùng quẫy, nước mắt lạnh lẽo ướt đầm khuôn mặt: “ —— Lý Ký! Ngươi có gan thì cứ giết ta đi! Có gan ngươi cứ đem ba thước lụa trắng siết chết ta đi, có gan ngươi cứ đem ta vùi vào cái quan tài của tiểu Hoàng tử đang đựng bộ xương mèo trong mộ Minh Duệ Hoàng hậu đi! Ngươi không dám cả đời ta sẽ xem thường ngươi, ngươi là thứ tồi tệ dám làm mà không dám nhận! Ngươi là đồ khốn nạn! Đồ ươn hèn nhu nhược!!” [3]

Thanh âm thiếu niên vì quá sắc nhọn mà trở nên khàn khàn, quanh quẩn vang vọng trong cung thất rộng lớn, phảng phất đêm khuya đẫm máu mười mấy năm về trước, bà mụ thét chói tai, Hoàng hậu kêu thảm thiết, đứa trẻ sơ sinh cũng dốc toàn lực mà gào khóc, máu tươi tràn lấp sàn nhà đầy bụi, mang đến ảo giác về một đám lửa lớn, thiêu đốt sạch cả bầu trời.

Bàn tay Kiền Vạn Đế lại vuốt ve gương mặt của Minh Đức, tựa hồ chất chứa vô tận quyến luyến cùng yêu thích, rồi chậm rãi trượt xuống chiếc cổ thon dài duyên dáng của y, sau đó ngừng tại yết hầu, từng chút từng chút một siết chặt lại.

“Tại sao ta phải dùng ba thước lụa trắng để siết chết ngươi…?” Kiền Vạn Đế gằn giọng cười man rợ, “…Ngươi sẽ chết trong tay ta, trực tiếp chết trong tay ta, thứ gì cũng không được phép chắn giữa hai chúng ta…”

Trong bóng tối, gương mặt gân guốc của hắn chỉ nổi lên những đường nét lờ mờ, Minh Đức thấy mình dần dần hoa mắt vì thiếu dưỡng khí, liều mạng chật vật giãy giụa, nhưng dù đã dốc hết sức lực, y cũng chỉ cơi nới được tí chút những ngón tay cứng như thép của Kiền Vạn Đế. 

Một canh giờ trước, trong chốn lãnh cung bụi bặm mốc meo kia, Quý phi… ắt hẳn cũng đã thống khổ chết đi như thế?

Thật lâu về trước, Minh Duệ Hoàng hậu, ngã xuống nền đất loang lổ máu đào, cũng đã tức tưởi chết đi như thế…?

Ý thức của Minh Đức dần dần trở nên mơ hồ. Y suy sụp ngã vào chiếc gối ướp hương thêu uyên ương lạnh lẽo của tẩm điện, hai tay chậm rãi buông xuôi.

Thật đẹp, nữ nhân chưa từng gặp mặt, nghe nói đã vì y mà vong mạng… mặc một bộ triều phục Hoàng hậu lộng lẫy rực rỡ, đang đứng ở bờ bên kia [4] xa xăm vẫy tay với y, tựa như… tựa như Trương thị cùng lũ hài tử do bà ta sinh ra…

Kiền Vạn Đế Lý Ký thấy biểu hiện của Minh Đức, đột nhiên buông lỏng hai tay, rồi một bàn tay luồn xuống đỡ lấy gáy y, nhấc nửa thân trên của y dậy. Minh Đức lúc này đã cơ hồ không còn ý thức, mặc tình Kiền Vạn Đế giày vò hành hạ đôi môi y, mặc tình hắn cắn xé đến nỗi khóe miệng bắt đầu rỉ máu, mặc tình hắn cuồng bạo phá nát tấm trường bào mỏng mảnh, tùy thích dời tay xuống vuốt ve thân thể gầy yếu vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng của thiếu niên.

Hắn bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Minh Đức – hai năm về trước, y cũng từng hết sức hung hăng phản kháng, cuối cùng vẫn bị thất bại. Bất luận thể lực hay thế lực, y đều không cách chi sánh với một nam nhân tinh tráng đã trưởng thành như hắn, khi bị Lý Ký đàn áp dưới thân, ngoại trừ oằn mình chịu đựng, y chẳng thể làm gì khác.

Nếu ta bắt hắn sống, hắn không thể không sống nếu ta buộc hắn chết, hắn không thể không chết.

Nhưng sống chết nào phải chuyện dễ dàng… Quý phi nếu mất, sau này vẫn có thể tái lập, thai nhi nếu mất, sau này vẫn có thể tái hoài [5], đơn giản chỉ là thiếu đi một cặp mắt thèm khát ngôi vị Hoàng đế này. Nhưng nếu Minh Đức chết đi… từ nay về sau sẽ không còn Thượng Quan Minh Đức thứ hai trên đời…

Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân tái nan đắc…! [6]

Vào thời điểm xâm nhập, Lý Ký bỗng có cảm giác Minh Đức đang gắng gượng kiềm chế tiếng rên rỉ, rồi hạ thân dường như chậm rãi chảy ra một thứ chất lỏng ấm nóng. Chính là máu. Khiến y càng lúc càng đau đớn khổ sở, ngược lại, khiến hắn càng lúc càng cuồng bạo sung sướng.

Hai tay Lý Ký quấn siết lấy thân thể gầy yếu của Minh Đức, khoái cảm mãnh liệt khiến não hắn chỉ còn tồn tại mỗi ý niệm xâm hại thiếu niên kia thật triệt để. Tựa như lần đầu tiên hắn bắt được y, dùng xích vàng tinh tế khóa chặt hai tay y vào đầu giường, dùng nhân sâm ngàn năm không ngừng treo mạng, suốt ba ngày ba đêm khiến y đau đớn vật vã, sống không bằng chết.

Gió đêm đã ào ạt thốc vào. Ánh trăng lạnh lẽo đã xuyên qua chấn song cửa sổ, soi mờ nội thất ẩn tàng trong bóng tối, thân thể quấn quýt, rút ra rồi lại tiến vào, tiếng rên rỉ cùng sự phản kháng yếu ớt đều bị giấu kín vào bóng đêm sâu thẳm. Lý Ký có cảm tưởng hắn sắp sửa vô phương kiềm hãm dục vọng cấp bách của mình, nhưng Minh Đức thì chẳng còn chút hơi thở nào để phản kháng.

Dù hiện tại đang nắm mọi quyền lực đỉnh cao, dù hiện tại đang chiếm thế thượng phong, bất quá hắn chỉ là một tên nam nhân bình thường. Vĩnh viễn, hắn cũng không cách chi tái hành xử như một Hoàng đế cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, trước mặt Thượng Quan Minh Đức.

Lúc Kiền Vạn Đế rời khỏi đại môn của tẩm điện, trời đã rạng sáng. Sắc mặt Hoàng đế cực kỳ u ám, khiến bọn nội thị sợ run vội quỳ xuống.

Lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, Trương Khoát vội vàng đuổi theo Kiền Vạn Đế, nhưng vừa đi được hai bước, Hoàng đế không thèm quay đầu, đã đột ngột cất tiếng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Trương Khoát nhất thời sững sờ, rồi lập tức cúi người: “Nô tài biết sai rồi ạ.” Tiếp theo quay người gọi lớn: “Mau tuyên Thái y!”

Lão chạy một mạch vào tẩm điện, vội vã thắp sáng một dĩa cung đăng, vừa nhìn vào tiểu tháp, suýt nữa đã ngất xỉu. Minh Đức chăn đắp ngang ngực, người đầy rẫy vết bầm tím, cánh tay vô lực buông thõng xuống đất, chẳng biết còn thở hay không.

Thanh âm run rẩy, lão vội giục cung nữ: “Mau… mau đi mời Lão Quân Mi! Mau! Mau lên!!”

Cung nữ vừa quýnh quáng cất bước đã vấp ngã, vội lồm cồm bò dậy chạy thật nhanh ra khỏi cửa điện. Lão Quân Mi nghe xong biết ngay là có chuyện hệ trọng, cuống quýt ôm hòm thuốc chạy theo, ngay cả giày cũng mang nhầm một chiếc.

Trương Khoát đến gần, nghe ngóng hơi thở của Minh Đức, phát giác y vẫn còn sống, ba hồn bảy vía nãy giờ phiêu tán của lão mới nhập về một nửa nghe ngóng kỹ càng hơn thì phát hiện y hít vào ít hơn thở ra, hồn phách của lão lại muốn cất cánh bay lên… Lão Quân Mi sai người thắp thêm đèn, thấy rõ Minh Đức hai mắt nhắm nghiền, trên cổ nổi bật những lằn bầm tím, trên vai càng thê thảm hơn, dấu răng hằn sâu vẫn đang chảy máu ri rỉ, có nhiều vết cắn tàn bạo tới mức suýt đứt cả thịt.

Lão Quân Mi thầm kêu khổ, Kiền Vạn Đế tuy trước giờ ra tay tàn ác, nhưng đối với hậu cung chưa hề hoang *** bạo ngược cụ từng trải qua ba triều vua, tuy đã cứu được vô số người dưới tay Hoàng đế, nhưng chưa từng thấy hành vi nào tàn nhẫn đến vậy, như thể quyết tâm đoạt đi tính mạng của Minh Đức…

Trương Khoát nói khẽ: “Thái y đại nhân, theo lý thuyết thì tâm tư của bệ hạ, bọn hạ nhân chúng ta không được phép lạm bàn nhưng vạn nhất tiểu quý nhân xảy ra chuyện gì, ngài và ta cả nhà đều sẽ…”

Lão Quân Mi vội vàng đáp: “Lão thần hiểu rõ.”



Tính mạng của Minh Đức, rốt cuộc vẫn ‘bị’ cứu về.

Lão Quân Mi dùng những loại dược liệu cực mạnh [7] hòng giữ lại mạng y, Minh Đức sốt cao mê man suốt ba ngày, tỉnh lại gầy đi rất nhiều, nhưng ít ra tính mạng vẫn được bảo toàn.

Hôm đó, Lão Quân Mi như thường lệ tiến vào chẩn bệnh, nhằm lúc Minh Đức vừa tắm xong, chỉ khoác hờ hững ngang eo một chiếc khăn thật to thật mềm màu vàng ươm, chậm rãi đạp lên địa thảm, bước về phía tiểu tháp. Lão Quân Mi vội nói một tiếng ‘đắc tội’, cúi gằm không dám tiếp tục nhìn thiếu niên gần như lõa thể trước mặt, nhưng cụ vẫn kịp nhận ra, bao trùm từ vai xuống quá thắt lưng y là một đồ đằng [8] cực lớn, hình dạng rất giống… hỏa phượng hoàng đang cất cánh bay lên…

Đột nhiên nhớ tới đứa hài nhi mười tám năm về trước từng được mình cứu khỏi bụng mẹ, gương mặt cụ già nhất thời biến sắc.

Thanh âm lãnh đạm của Minh Đức bỗng nhiên truyền đến: “Thái y đại nhân, ngài nhìn gì vậy?”

Lão Quân Mi vẫn trân trối ngắm y, càng tỉ mỉ quan sát, càng thập phần khẳng định, hốt nhiên sợ hãi kêu lên: “Minh… Minh Duệ Hoàng hậu!”

Lão Thái y đã kinh qua ba triều đại, hậu cung vốn đầy rẫy giai nhân mỹ nữ, nhưng tới giờ vẫn chưa ai vượt qua nổi Minh Duệ Hoàng hậu. Ấn tượng về nàng sâu sắc tới mức, dù chỉ nhìn thoáng qua một lần, cụ cũng sẽ vĩnh viễn không quên.

Thanh âm vẫn nhẹ bẫng như tơ, Minh Đức ung dung nói tiếp: “Thái y đại nhân vẫn nhớ rõ gia mẫu [9], thật khiến nhân tâm cảm động mãi không thôi.”

Lão Quân Mi tưởng mình bị hoa mắt, vì Minh Đức không biết tự khi nào đã tiến đến cạnh cụ, vừa thấy một bàn tay chớp nhoáng giơ lên giữa không trung, những ngón tay mảnh dẻ cực bén nhọn đã phóng tới gần sát gương mặt già nua.

Buông thõng hai tay, đôi mắt nhắm chặt, mặc kệ hòm thuốc rơi loảng xoảng, lão Thái y chỉ biết tuyệt vọng tự nhủ:Xong rồi, hết rồi! Ai ngờ tiếng gió rít đến sát rạt gương mặt cụ thì bỗng dừng lại, một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì. Lão Quân Mi đánh liều hé mắt, chỉ thấy Minh Đức đang chăm chú nhìn mình, khẽ nhếch cười: “…Thái y đại nhân đã quá lo lắng rồi.”

Mạch máu bên thái dương y vẫn phập phồng kịch liệt, Lão Quân Mi hiểu rõ kẻ trước mặt mình đang gắng sức khắc chế sát niệm [10] bừng bừng bốc lên. Rồi y hít một hơi thật sâu, quay trở lại tiểu tháp, trầm giọng ra lệnh: “Thái y đại nhân, chữa trị đi.”

Thân thể của y đã rất suy nhược, hàng ngày phải liên tiếp điều dưỡng bằng châm cứu phối hợp dược vật. Lão Quân Mi cầm một cây trường châm lên, tay vẫn thoáng run vì kinh sợ. Do dự không dám lại gần, cụ bỗng nghe Minh Đức lãnh đạm hỏi: “Ngài đang nghĩ gì vậy?”

Tay cụ già càng run rẩy điên cuồng. Minh Đức hai mắt khép hờ, điềm nhiên nói tiếp: “ —— Ta không phải loại người như bệ hạ, ngài hãy yên tâm.”

Dù y đã nói rất rõ ràng dứt khoát, Lão Quân Mi vẫn không thể nào ngừng sợ hãi. Chuyện trong hoàng gia, biết càng ít càng tốt. Năm đó ‘vụ án’ của Minh Duệ Hoàng hậu liên lụy rất nhiều người, cụ có thể thoát nạn để an nhàn hưởng phúc đến giờ này, quả thật không dễ dàng gì có ngờ đâu mười tám năm sau, đột nhiên lại hội ngộ đứa trẻ sơ sinh đêm đó trong hoàn cảnh hiện tại!

Lão Quân Mi biết rõ, lúc này lên tiếng xem như cầm chắc cái chết, vì thế gắng gượng chế ngự sự sợ hãi, cụ chậm rãi tiến đến châm cứu cho y. Minh Đức đang nửa nằm nửa ngồi trên tiểu tháp, những ngấn tích trên người vẫn chưa phai nhạt hết, mái tóc đen mượt xõa tán loạn trên bờ vai trắng nõn, thần thái mê người khôn kể, thế nhưng… lại khiến cho Lão Quân Mi bất thình lình nhớ lại cảm giác tội lỗi năm đó, khi cụ đến chẩn bệnh cho Minh Duệ Hoàng hậu.

Minh Đức thản nhiên trấn an: “Ngài đừng sợ, cứ hành xử như thể ngài chưa từng biết gì, bằng không, muốn giết ngài không phải là ta, mà chính là bệ hạ.”

Lão Quân Mi vội vã cúi người: “Đa… đa tạ công tử đã nhắc nhở.”

Lúc này ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhè nhẹ, rồi giọng Trương Khoát khẽ khàng vang lên: “Minh Đức công tử đã khá hơn chưa ạ? Bệ hạ sai chúng nô tài đến ban tặng ngài vài thứ.”

Nói đoạn lão khúm núm tiến vào, phẩy tay ra hiệu, tức thì bọn cung nhân phía sau lần lượt cũng tiến vào, mỗi người trên tay đều bưng một chiếc mâm nhỏ khảm vàng nạm bạc. Trương Khoát cầm phất trần, vênh váo hăng say chỉ vào từng món mà giảng giải: “Đây là dược cao luyện từ tuyết liên [11] do bệ hạ ngự tứ… Đây là lê hoa lộ [12]… Đây là mai côi sương [13]… Đây là phục linh [14] cao dùng để uống, bệ hạ thấy công tử hàng ngày phải dùng toan mai thang[15], thương thế của công tử vốn chưa bình phục, e nội thể sẽ sinh thêm bệnh, có phục linh cao này thì sẽ không sao… Đây là mẫu tử châu [16] do Nam Việt quốc mấy ngày trước vừa tiến cống [17], đây là kim ngọc bảo liên đồ [18]để công tử thưởng ngoạn… Còn nữa, bệ hạ bảo nơi này quá tối tăm, người định thay hết đèn đuốc bằng dạ minh châu[19], công tử thấy như thế có hợp ý không ạ?”

Trương Khoát nháy mắt một cái, cung nhân vội cúi đầu dâng lên một chiếc khay nhỏ. Viên dạ minh châu nằm giữa lớp nhung gấm, kích thước bằng quả long nhãn, trong suốt lung linh, lấp lánh tinh quang, tìm được một cặp cũng đã khó bằng lên trời, thế mà Kiền Vạn Đế định dùng bảo ngọc để thắp sáng cả tẩm điện này??

Trương Khoát khom lưng hành lễ nhưng vẫn thoáng liếc chừng sắc mặt của Minh Đức, lão cảm thấy tiểu quý nhân một chút hỉ nộ cũng không có, cứ thản nhiên lãnh đạm như vậy, không cách chi nhìn thấu cảm xúc. Im lặng một lúc, y bỗng hướng về phía cung nhân đang quỳ kia, hất hàm ra lệnh: “Đem lại đây cho ta.”

Trương Khoát sâu kín thở phào.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, sao có thể chất chứa thâm thù đại hận mãi trong lòng? Bất quá thì xù lông hò hét chút ít, rồi đâu cũng sẽ lại vào đấy mà thôi…

Cung nhân vội quỳ trước mặt y, hai tay dâng lên chiếc khay đựng ngọc. Minh Đức cầm viên dạ minh châu trên tay, mân mê ngắm nghía trong chốc lát, rồi đột nhiên dùng sức, bóp nát viên ngọc thành bột vụn.

Cung nhân chân mềm nhũn, sụp lạy như tế sao: “…Công tử tha mạng!”

Minh Đức hất đổ chiếc khay, gào lên: “Cút hết cho ta!”

Trương Khoát cũng quỳ rạp xuống đất: “Xin công tử tha mạng cho chúng nô tài!”

Minh Đức bỗng nhiên đứng lên, Trương Khoát thấy thế vội run rẩy lê gối đến trước mặt y, kiệt sức khản giọng kêu to: “Bệ hạ có chỉ, nếu Minh Đức công tử có điều chi bất mãn, ngay lập tức mang đám cung nhân tiến cống này đi chém! Mạng của chúng nô tài tuy hạ tiện, nhưng xin công tử hãy rủ lòng thương xót!”

Bọn cung nhân phía sau lão cũng nhất tề quỳ xuống, rốt rít dập đầu van nài: “Công tử tha mạng!” “Xin công tử tha mạng!” “Xin công tử rủ lòng thương xót…!”

Minh Đức giận đến mức phát run, á khẩu trừng trừng nhìn đám người đang lạy lục trước mắt, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn ngã gục xuống. Trương Khoát cùng Lão Quân Mi vội nhào đến đỡ lấy y, dìu về tiểu tháp, cuống quýt ấn nhân trung cho y tỉnh lại.

Minh Đức hơi thở hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, lát sau mới hồi tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn chằm chằm Trương Khoát mà cười lạnh lẽo: “Giỏi… ngươi giỏi lắm!”

Trương Khoát khoanh tay thị hầu bên cạnh, vừa nháy mắt ra hiệu cho tất cả lui ra, vừa giả ngu hỏi lại: “Thưa, công tử nói vậy là có ý gì?”

Lão thân thủ tiến đến pha một chén phục linh cao, chỉ một muỗng bạc hòa vào nước ấm, mùi hương ngọt ngào dị thường đã bốc lên. Đổ dược cao vào chén thủy tinh, cung kính đặt lên trà kỷ cạnh tiểu tháp, lão mới thấp giọng ra chiều khuyên bảo: “Công tử tức giận với bệ hạ làm gì? Ngài ấy dù gì cũng là Hoàng đế, có trăm phương ngàn kế khiến ngài muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ngài việc gì phải làm khổ bản thân mình như vậy?” 

Trương Khoát vừa nói vừa nở nụ cười toét tận mang tai, cái kiểu cười đó, tuy cực kỳ cung kính nhu thuận, nhưng lại khiến nhân tâm không hề dễ chịu. Minh Đức chỉ lặng yên nhìn lão một lát, rồi bỗng mỉm cười, gọi khẽ: “Trương công công.”

Trương Khoát vội cúi người: “Có nô tài.”

“Ngươi thị hầu bên cạnh bệ hạ bao nhiêu năm rồi?”

“Hồi bẩm công tử, được ba mươi lăm năm rồi ạ.”

“Bệ hạ rất tín nhiệm ngươi?”

Trương Khoát vội vàng quỳ xuống: “Tâm tư của chủ tử, nô tài không dám luận bàn.”

Minh Đức vẫn bất động, thấy lão quỳ xuống mới thong thả cất tiếng: “Nghe nói bệ hạ đối với những kẻ bên cạnh không hề hậu đãi, nhưng lại chưa từng trách phạt ngươi, có đúng không?”

Trương Khoát đáp: “Bệ hạ chỉ tỏ chút lòng xót thương nô tài thôi ạ.”

Lão ngửng đầu, thấy Minh Đức vẫn đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười không rõ tàn ác hay diễm lệ, chỉ mang theo chút ít hàm ý, khiến nhân tâm rúng động dữ dội.

Minh Đức dịu dàng hỏi tiếp: “ —— Vậy nếu chỉ có ta và ngươi ở trong phòng này, và ta bỗng xảy ra chuyện, bệ hạ sẽ nghĩ về ngươi như thế nào?”

Trương Khoát sợ đến xanh mặt, vì thân thể y đột nhiên chấn động, khóe môi chậm rãi chảy ra một dòng máu đỏ thắm!

Lão hấp tấp đứng dậy, mặc kệ chiếc phất trần rơi xuống đất ‘choang’ một tiếng, lảo đảo chạy khỏi đại môn tẩm điện, giọng hết còn lảnh lót như ngày thường: “ —— Người đâu! Người đâu! Tuyên, tuyên Thái y!!”

CHÚ THÍCH:

[1] Phượng Tủy: một loại danh trà thơm ngát quý hiếm, cách pha chế cùng thưởng thức hết sức cầu kỳ, trong tác phẩm “Hồng lâu mộng”, Tào Tuyết Cần tiên sinh đã từng nhắc đến loại danh trà này qua câu thơ “Cổ đỉnh tân phanh Phượng Tủy hương” [dùng vạc cũ mà hãm trà Phượng Tủy mới, hương thơm ngát]

[2] trong quan niệm của người Trung Quốc, lân và phượng là hai linh vật mang lại điềm lành [còn tại sao nhắc đến lân/phượng thì… mời theo dõi tiếp sẽ rõ… ^^]

[3] em vốn chửi anh là “Vương Bát Đản” và “nọa phu”, hiểu nôm na là “đồ thằng chồng hèn hạ nhu nhược, suốt ngày chỉ biết bám váy vợ” =))

[4] nguyên bản “bỉ ngạn”: bờ bên kia, dịch từ tiếng Phạn “pāramitā” [trong Phật giáo, “đáo bỉ ngạn” (đến được bờ bên kia) nghĩa là được giải thoát/được cứu rỗi]

[5] hoài: mang thai

[6] trích từ một khúc ca rất nổi tiếng của Lý Diên Niên đời Hán [có thuyết cho rằng trích từ “Chuyện về Hiếu Vũ Lý phu nhân”]:

“Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc!”

[tạm dịch]

“Phương Bắc có người đẹp,

Trên đời không ai bì kịp nhưng vẫn đứng một mình.

Ngoảnh nhìn một lần, làm nghiêng thành người ta,

Ngoảnh nhìn lần nữa, làm nghiêng nước người ta.

Thà không biết đến vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy,

Vì người đẹp khó có thể gặp lại!”

[7] nguyên bản “lang hổ chi tễ”: thuốc đã được pha chế/sắc luyện, dược tính mạnh tàn bạo [^^’]

[8] đồ đằng: đồ: hình vẽ – đằng: khắc lên/xăm lên

[9] gia mẫu: mẹ của ta [tiếng xưng hô mẹ mình với người khác]

[10] sát niệm: ý nghĩ giết chóc

[11] tuyết liên: một loài cây thân thảo thuộc họ Cúc (Asteraceae), tên khoa học là Saussurea involucrate, thường sống trên dãy Thiên Sơn (khu vực Tân Cương) và Côn Lôn Sơn (giáp với cao nguyên Tây Tạng), là những vùng hầu như băng giá quanh năm, cao trên 3000-4000m so với mực nước biển.

Tuyết liên nẩy mầm ở nhiệt độ 0°C, sinh trưởng ở nhiệt độ 3-5°C, cây non có thể chịu đựng thời tiết khắc nghiệt đến khoảng −21°C, sau 5 năm sẽ nở hoa, là một loại dược liệu quý hiếm được dùng trong rất nhiều bài thuốc Đông y, giúp kháng viêm, giảm đau, an thần, ức chế một số tế bào ung thư bla bla bla…

Nhiều chuyện #1: Mình tìm hiểu siêu kỹ về tuyết liên bị dzì hồi xưa đọc truyện chưởng mình hay thấy cụm từ “Thiên Sơn tuyết liên”. Lẽ ra mình đã 8 nhiều hơn về ẻm, nhưng… các bạn biết đấy, mình vốn bị bệnh lười mãn tính… [^^-]

Nhiều chuyện #2: Vầng, mặc dù tên là “tuyết liên” nhưng em nó hem có thuộc họ Sen (Nelumbonaceae) mà thuộc họ Cúc (Asteraceae), như đã nói ở trên. Ẻm sở dĩ mang tên “hoa sen mọc trên tuyết” a.k.a. “hoa sen trắng như tuyết”, là vì hình thù của ẻm rất giống một đóa sen [xin xem minh họa bên dưới để hiểu rõ hơn]

Nhiều chuyện #3: tuyết liên là dược liệu chính trong một bài thuốc trị chứng liệt dương, hê hê cười siêu dzô dziên

Minh họa “tuyết liên hoa”:

[12] lê hoa lộ: rượu thơm, được chưng cất từ hoa lê

[13] mai côi sương: thuốc bột, điều chế từ cánh hoa hồng nghiền mịn

[14] phục linh: một giống nấm sống nhờ vào rễ cây thông, nằm sâu dưới đất 20-30cm, to bằng nắm tay, vỏ ngoài nhăn nheo sần sùi màu nâu đen, dùng để làm thuốc hoặc thực phẩm…

Phục linh có ba loại: loại có thịt màu trắng gọi là “bạch phục linh” hay “bạch linh”, loại có thịt màu hồng xám là “xích phục linh” hay “xích linh”, loại có rễ thông xuyên vào giữa gọi là “phục thần”. Phục linh tươi [nhất là phần vỏ ngoài] và các chế phẩm của nó là dược liệu rất quý hiếm, dùng để chữa suy nhược cơ thể/tinh thần, phù thũng, nôn mửa bla bla bla…

Minh họa “nấm phục linh”:

[15] toan mai thang: thuốc sắc từ quả mơ chua

[16] mẫu tử châu: chuỗi ngọc trai viên lớn viên nhỏ không đều nhau

[17] tiến cống: dâng nạp vật phẩm [thường là cho vua chúa] 

[18] kim ngọc bảo liên đồ: bức tranh hoa sen bằng vàng và ngọc, cực kỳ trân quý

[19] dạ minh châu: [dịch nghĩa đen] viên ngọc phát sáng trong bóng tối 

Loại ngọc này có rất nhiều tên gọi, như “tùy châu”, “huyền châu”, “minh nguyệt châu”, “dạ quang bích”, “thạch lân chi ngọc”, v.v… Nó thường có màu vàng lục, lam nhạt, hồng cam, khi để trong bóng tối hoặc một nguồn sáng thích hợp, nó sẽ tỏa sáng lung linh. Nhưng dưới ánh nắng mặt trời, dạ minh châu hầu như không hề phát sáng. Thật ra nó chính là một số khoáng thạch có trong dung nham núi lửa, trải qua hàng trăm ngàn năm kết tinh lại mà thành. Dạ minh châu có thể phát sáng vì nó chứa một tỉ lệ rất nhỏ hàm lượng các đồng vị phóng xạ [đa số là Phosphorus], các đồng vị phóng xạ này phân rã sinh ra các tia phóng xạ va đập vào những phân tử khác, gây ra hiện tượng quang điện làm viên ngọc phát sáng…

Có hai loại: dạ minh châu có thể tự phát sáng vĩnh cửu và dạ minh châu phải hấp thụ ánh nắng mặt trời một thì mới phát sáng được (một khoảng thời gian nào đó). Dạ minh châu trong thiên nhiên, số lượng và phân bố cực kỳ thưa thớt, vì vậy trong quan niệm của người Trung Quốc, nó là loại bảo ngọc tối trân quý. Thời xưa, dạ minh châu thường được dùng làm trang sức hoặc trấn yểm ở các linh địa/long mạch.

Minh họa “dạ minh châu”: