Diệp Tống nói: "Thương gân gốt phải tĩnh dưỡng 100 ngày, tiểu thư muội cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này."
"Chân nô tỳ cũng không sử dụng được nữa", Phái Thanh bình tĩnh nói ra sự thật này, Diệp Tống quát nàng không được nói bậy, nàng nỗ lực ngồi dậy, khom người dùng sức siết chặt hai chân, "Người xem, chúng nó đều không nghe sai sử của muội nữa. Nô tỳ biết, sẽ không thể chữa được. Nô tỳ mới thực sự là người vô dụng, tiểu thư đâu cần mỗi ngày phải dụng tâm chiếu cố nô tỳ như vậy? Nô tỳ thân phận ti tiện, từ nhỏ nếu được không tướng quân phủ nhặt về ngày đông giá rét, nô tỳ có lẽ đã sớm chết đói đầu đường xó chợ rồi. Sống thêm được mười năm nữa, nô tỳ cũng đã thấy đủ, nhưng còn tiểu thư, người là chủ nhân của nô tỳ, căn bản không cần phải hạ mình chiếu cố nô tỳ như vậy!" Nói xong lời cuối cùng, nàng ngăn không được nước mắt rơi, càng rơi càng nhiều, giống như hài tử khóc lóc vì không tìm thấy đường về, đáng thương vô cùng.
Nô tỳ vô dụng, là phải bị vứt bỏ.
Thật lâu sau, Diệp Tống mới hỏi: "Muội nói xong chưa?"
Phái Thanh chỉ lo khóc, Diệp Tống liền nói: "Nói xong rồi thì uống thuốc đi, rồi ngoan ngoãn nằm xuống cho ta."
Phái Thanh ngước đôi mắt ngập nước mắt thấy Diệp Tống thần sắc bình tĩnh, trong lòng càng thêm chua xót, nàng đoạt lấy chén thuốc ngửa đầu uống cạn một hơi, sau đó nhắm mắt nằm xuống.
Trước khi rời đi, nàng giơ ngón tay lạnh lẽo lau nước mắt cho Phái Thanh, nàng đứng dậy nói: "Muội biết muội là do tướng quân phủ nhặt về, sợ cái gì, tiểu thư ta sẽ nuôi muội cả đời!"
Diệp Tống mở cửa, Phái Thanh khổ sở nghẹn ngào nói: "Nhưng mà nô tỳ không bao giờ có thể hầu hạ tiểu thư nữa!"
Diệp Tống dừng lại: "Ta vốn dĩ không cần muội hầu hạ. Ta có thể tự chiếu cố tốt bản thân, còn cả muội nữa." Hai chân này, nhất định ta sẽ thay muội đòi lại.
Từ đó về sau, Phái Thanh đều nỗ lực dưỡng thương. Ngày thường Diệp Tống và Phái Thanh đối xử với gia đinh trong phủ không tệ, bọn họ liền hợp lực chế tạo cho nàng một chiếc xe lăn.
Mà Nam Xu và Linh Nguyệt ở Phương Phi uyển mấy ngày nay vẫn luôn ốm đau trên giường. Nam Xu thân thể yếu ớt, nghe nói thai nhi trong bụng nàng ta đã dần dần ổn định, trải qua náo loạn đêm đó, lại suýt thì sinh non nên hiện giờ không thể để xảy ra thêm sơ suất gì. Tô Thần lo lắng cho đứa con trong bụng Nam Xu, không rảnh tới Bích Hoa uyển vấn tội.
Vết thương trên đùi Phái Thanh sau vài lần thay thuốc đã dần khỏi hắn, nàng ngồi trên xe lăn vẫn còn có chút không quen. Xuân Xuân đẩy nàng vài vòng quanh sân, nàng cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Theo Diệp Tống phân phó, Hạ Hạ đem than lửa ra ngoài sân. Lúc lui xuống, Phái Thanh chăm chú nhìn nàng ta, nàng ta trước sau đều cúi đầu, trầm mặc ít nói.
Diệp Tống vào trong phòng cầm một tấm chăn dày tới đắp lên người Phái Thanh, trong tay còn cầm bản vẽ cấu tạo cơ thể người đại phu đưa tới hôm trước, thấy tầm mắt Phái Thanh dừng ở Hạ Hạ hồi lâu cũng không thu trở lại, liền ngồi bên cạnh nàng, vừa xem bản vẽ vừa nói: "Muội nói cho ta biết, ngày đó xảy ra chuyện gì?"
Phái Thanh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Nô tỳ không hề đả thương Nam Xu, nô tỳ bị vu hãm."
"Ừm, cái này ta biết. Còn gì nữa không?"
"Thắt lưng Nam Xu bị thương là nàng ta tự mình chạm vào bếp lọ. Hẳn là lúc trước Linh Nguyệt và nàng ta đã có âm mưu, lúc Linh Nguyệt tiến vào thấy nam Xu bị thương liền đổ lên đầu nô tỳ."
Ngón tay Diệp Tống đang dừng ở chỗ vẽ khung xương phía sau eo, nàng tạm dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Nam Xu bảo muội đi muội liền đi? Cái này không giống muội, huống hồ lúc ấy ta còn không có ở đây."
Phái Thanh nói: "Ban đầu nô tỳ không định đi, là Hạ Hạ khuyên nô tỳ đi, lúc ấy nô tỳ cũng không nghĩ nhiều."
Diệp Tống híp mắt, đôi mắt trầm xuống mang theo hàn khí, "Vậy sao." Chờ xem xong rồi, nàng thu bản vẽ lại, đẩy Phái Thanh ra Bích Hoa uyển vào trong hoa viên chơi một chút.
Phái Thanh cầm tay Diệp Tống: "Tiểu thư, chúng ta hồi tướng quân phủ đi."
"Muội muốn trở về?" Diệp Tống nhướng mày.
"Ừm", Phái Thanh nặng nề gật đầu, "Cái loại địa phương này thật đáng sợ, không có gì đáng giá để tiểu thư lưu luyến, cũng không có người xứng đáng để tiểu thư đấu tranh, nô tỳ lại không thể bảo hộ người, nhưng nô tỳ không bao giờ muốn thấy tiểu thư bị thương tổn."
Bầu trời xanh thẫm, gió tuyết thổi tới.
Diệp Tống nhìn xa phía chân trời, thật lâu sau mới nói: "Được, chờ thêm mấy ngày, chúng ta sẽ trở về."
Buổi chiều, quả nhiên có trận tuyết lớn. Tuyết rơi trên cây tựa như những đóa hoa lê. Bích Hoa uyển vô cùng quạnh quẽ, mấy nha hoàn năm nay cũng không có tâm tình chơi ném tuyết, ngồi vây quanh lò sưởi có chút trầm mặc.
Phái Thanh nói muốn nhanh chóng thu thập tay nải. Diệp Tống liền nói, nơi này có gì, tướng quân phủ cũng có, không cần thu thập, chỉ cần mang theo tiền là được.
Trong phòng lò sưởi cháy sáng, một nồi nước đặt phía trên đã sôi sùng sục. Diệp Tống nói: "Phái Thanh, muội dạy ta pha trà đi."
Phái Thanh sửng sốt nói: "Tiểu thư sao lại muốn học cái này? Nô tỳ tuy rằng không có hai chân nhưng còn đôi tay vẫn có thể pha trà cho tiểu thư uống a."
Diệp Tống cười, không chút nào che giấu nói: "Muội nấu trà ngon hơn ta nấu, về sau ta muốn nấu cho Nhược Thanh, hắn thích uống trà." Còn muội nữa.
Phái Thanh nghe vậy, che miệng cười trộm, đồng thời trong đáy lòng cũng vui mừng thay tiểu thư nhà mình. Trên thế giới này, không phải nam nhân nào cũng giống Tô Thần không phát hiện được điểm tốt của tiểu thư nhà nàng. Tiểu thư có nam nhân còn ưu tú hơn Tô Thần thích, yêu thương, hơn nữa tiểu thư cũng thích hắn. Thế là đủ rồi.
Nàng bừng bừng hứng thú vén tay áo lên, chuẩn bị pha trà cho Diệp Tống nhìn. Mỗi một động tác, một công đoạn đều vô cùng nghiêm túc, giảng giải tỉ mỉ kĩ càng, thi thoảng còn hỏi "Tiểu thư đã nhớ kỹ chưa", rất giống tiểu phu tử trên học đường lải nhải. Diệp Tống ngồi trên ghế đẩu, chống cằm nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chỉ có lúc này Phái Thanh mới tạm thời quên mất phiền não cùng thống khổ trên thân thể, hết sức chăm chú, trong mắt hiện lên thần thái như ngày trước.
Một ấm trà đã pha xong, Phái Thanh rót cho Diệp Tống một ly, đưa lên nói: "Mời tiểu thư nếm thử."
Diệp Tống tiếp nhận uống một ngụm, hương trà thơm ngát, nàng cầm chén trà, thỏa mãn than một tiếng: "Trà Phái Thanh pha là ngon nhất, muội cũng nếm thử đi."
Phái Thanh uống một ngụm, tự đắc mà khen một câu: "Nô tỳ cũng tự cảm thấy bản thân pha thật ngon."
Tuyết rơi liên tục mấy ngày, tuyết đọng trên đất cũng không tan đi được. Hôm nay, Phái Thanh mặc một thân thường phục, Diệp Tống bọc cho nàng áo khoác thật dày bên ngoài, đỡ nàng ngồi lên xe lăn, thân hình nàng rất gầy, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh. Diệp Tống cũng mặc áo bông dày, khoác áo lông chồn, đội mũ trùm, đẩy Phái Thanh ra khỏi Bích Hoa uyển.
Phái Thanh cười nói: "Tiểu thư, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều như vậy, lão gia cùng đại thiếu nhất định không đi luyện binh được, nói không chừng bọn họ đều ở tướng quân phủ."
"Ừm."
Diệp Tống giúp nàng cầm ô, chóp mũi Phái Thanh vì lạnh mà đỏ bừng, nàng giơ tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Diệp Tống nói: "Tiểu thư không cần đẩy muội như vậy mà trở về đâu, chúng ta có thể ngồi xe ngựa a."
"Không phải muội nói thích đi bộ trên tuyết sao", Diệp Tống nói, "Để ta đẩy muội đi một chút."
Lúc sắp sửa ra phủ không nghĩ tới lại chạm mặt Tô Thần vừa lâm triều trở về. Tô Thần nhìn một chủ một tớ, trời đất rộng lớn, hai con người nhỏ bé căn bản không đáng nhắc tới. Hắn đứng tại chỗ nhìn Diệp Tống từng chút một đẩy Phái Thanh tới gần. Bỗng nhiên Diệp Tống ngẩng đầu đối diện với ánh mắt phức tạp muốn che giấu của hắn, nàng dừng bước.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy. Có thể là do Diệp Tống và Phái Thanh lúc nào cũng quá kiên cường. Cũng chỉ khi không ở cùng Nam Xu, hắn mới có thể lý trí mà đối đãi các nàng.
Nhưng ánh mắt Diệp Tống nhìn hắn lại giống như nhìn một người xa lạ. Điều này làm Tô Thần vô cùng khó chịu nhưng lại không biết nguyên nhân từ đâu.
Diệp Tống đẩy Phái Thanh đi qua người hắn, Tô Thần vẫn là không thể nhịn được, hỏi: "Đi đâu?"
"Đi ra bên ngoài một chút." Diệp Tống ngoài dự đoán lại bình tĩnh trả lời hắn.
Nhìn hai người bước đi, Tô Thần trong lòng nổi lên cảm giác không rõ, hắn bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc Diệp Tống từ trong phòng tối bước ra, càng đi càng xa không thấy trở về nữa, hắn có chút sợ hãi lần này Diệp Tống sẽ lại một đi không trở lại. Nhưng hắn lại không có lí do gì để cản nàng, thân phận Vương phi đã không còn là cái cớ có thể dùng được.
Tô Thần cố gắng tìm lời nói: "Bổn vương nhớ rõ, ngọc bội của bổn vương vẫn còn ở chỗ ngươi."
Diệp Tống dừng lại, suy nghĩ trong chốc lát nói: "Có sao, ta nhớ là mình đã ném đi rồi, chỉ là không biết ném đi chỗ nào."
Tô Thần ngẩn ra.
Phái Thanh chỉ vào mặt hồ đã đóng băng nói: "Nô tỳ nhớ rõ, tiểu thư ném vào hồ nước kia nha."
Diệp Tống "A" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước nói: "Vậy ngươi tự mình tìm đi. Nếu tìm không thấy, ta đền tiền cho ngươi."
Tuyết rơi nhiều, trên đường người và hàng quán ít đến đáng thương. Cửa hàng hai bên đường buôn bán cũng đóng lại cửa chính, nếu có khách nhân tới, mở cửa ra liền có lò sưởi ấm áp bên trong, cũng thoải mái thật sự.
Diệp Tống đẩy Phái Thanh đi qua một con đường, hai cái hẻm nhỏ. Theo đường Phái Thanh chỉ, cuối cùng hai người dừng ở một ngôi nhà rách nát không có gì thu hút trong một ngõ sâu. Cổng cũng rách tung tóe, không thể hoàn toàn che đậy quang cảnh bên trong.
Bên trong là một mảnh tuyết trắng, hai góc bụi bẩn bám dày, còn lại cái gì cũng không có, cửa phòng đóng chặt.
Diệp Tống cùng Phái Thanh đứng bên ngoài một lúc, bỗng nhiên cửa phòng bên trong mở ra, một bé gái độ mười tuổi lén lút chạy ra một góc sân bắt đầu chơi tuyết. Đứa bé mặc quần áo đơn giản, tay cũng không đeo bao tay, trên mu bàn tay da khô nứt nẻ.
Dưới gốc cây, bé gái nặn một người tuyết nhỏ, không có cà rốt nên dùng một nhánh cây nhỏ vụng về làm cái mũi. Chỉ tiếc là còn chưa làm xong, một người phụ nữ từ trong phòng lao ra, hùng hùng hổ hổ ôm nàng vào phòng, trong phòng truyền ra tiếng bé gái khóc thương tâm: "Ta muốn tỷ tỷ! Ta muốn tỷ tỷ!"
Người phụ nữ bất đắc dĩ an ủi nói: "Con xem tuyết lớn như vây, tỷ tỷ con sẽ không trở về, nàng phải ở nhà người ta làm việc, sao có thể mỗi ngày đều trở về! Tỷ tỷ con nói, chờ lần sau học đường khảo thí sẽ trở về, cho nên Bảo Nhi phải cố gắng học tập, không được để cho tỷ tỷ thất vọng, biết không..."
Gió tuyết thổi càng ngày càng lớn, Phái Thanh lôi kéo tay Diệp Tống nói: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Diệp Tống đẩy nàng quay đầu rời hỏi hẻm nhỏ. Ra ngoài lại đi qua hai con phố, xuyên đến một ngõ nhỏ khác, gạch xanh ngói đen, hào phóng đơn giản. Đầu ngõ tọa lạc một tòa phủ đệ, trước cửa có binh linh mặc áo giáp đứng gác, bọn họ thoạt nhìn nghiêm cẩn, không sợ giá lạnh.
Hết chương 93
Tôi lại tưởng cái phủ tướng quân mà rách nát như kia =)))))
Chắc là nhà thẩm thẩm và em của Hạ Hạ.