Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 89: Cùng tẩu tẩu du ngoạn




Hôm nay Tô Thần không ở trong vương phủ, Tô Tĩnh nhàn rỗi không có việc gì, phe phẩy quạt đi tới Ninh Vương phủ tìm Diệp Tống. Uống xong mấy ngụm trà, Tô Tĩnh nói ra ý đồ đến: "Tẩu tẩu, hôm nay ở thành Nam có tổ chức hội thơ, không biết tẩu tẩu có hứng thú tham gia không?"

Diệp Tống buông chén trà, hơi mỉm cười: "Nói thật là không thể nào có hứng thú nổi."

Lúc này Tô Tĩnh mới chủ ý đến băng vải trắng đang quấn trên tay Diệp Tống, kinh ngạc hỏi: "Ai nha tẩu tẩu, tay bị làm sao vậy?"

Diệp Tống không thèm để ý nói: "Ngày sinh thần Hiền Vương uống nhiều quá, lúc trở về không cẩn thận bị đụng."

"Tẩu tẩu sao có thể bất cẩn như vậy," Tô Tĩnh uống một ngụm trà lại nói: "Thật không dám giấu diếm a, Tứ đệ ta gần đây tịch mịch khó nhịn nên cũng nghiêm túc nghĩ muốn tục huyền."

"Hửm?" Diệp Tống chỉ nhướng mày, trong lòng thừa biết Tô Tĩnh đang ôm một bụng gian xảo.

Tô Tĩnh thò đầu qua, chớp chớp cặp mắt đào hoa nói: "Hội thơ ở thành Nam thu hút rất nhiều tài tử giai nhân, ta muốn tẩu tẩu đi cùng để thuận tiện giúp ta nhìn xem vị giai nhân nào thích hợp với ta. Ta không cần tài hoa hơn người hay ra vẻ rụt rè, muốn ngực to một chút, tính tình tương tự với tẩu tẩu mới dễ sống chung."

"Ngươi nghiêm túc?" Diệp Tống đối cặp mắt câu hồn đào hoa của hắn, mặt không đỏ tâm không loạn hỏi. Thượng kinh đều biết Hiền Vương lớn lên phong lưu tuấn lãng, không có cô nương nào lại không bị cặp mắt kia làm cho thần hồn điên đảo, vậy mà Diệp Tống lại có thể bình tĩnh, tâm không loạn.

Tô Tĩnh cười bảo đảm: "Tuyệt đối nghiêm túc."

Diệp Tống đứng dậy đi vào thay trang phục. Nàng khoác bên ngoài một áo bông xanh biếc, tóc buộc cao, mi dài cong vút lại có vài phần anh tuấn. Tô Tĩnh phe phẩy quạt thưởng thức, nở nụ cười nói: "Tẩu tẩu thật đúng là có thể ăn cả nam lẫn nữ a."

Diệp Tống gỡ băng vải trắng trên tay xuống, Phái Thanh không cho nhưng cũng ngăn không được nàng, tháo băng vải ra liền hiện ra vết sẹo hồng hồng trên mu bàn tay, nàng hoạt động năm ngón tay, cười như không cười nói: "Nếu có thể ăn cả nam lẫn nữ, thì việc đầu tiên sẽ kéo ngươi đoạn tụ a. Nam nhân trong thượng kinh hẳn là đều thèm nhỏ dãi dung mạo của Hiền Vương."

Tô Tĩnh khụ hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Tẩu tẩu không thể lấy bộ dáng của ta ra nói giỡn, ta không phải cái kia."

Phái Thanh không yên tâm muốn đi theo. Trời biết Tô Tĩnh không đứng đắn này sẽ đưa tiểu thư nhà nàng tham gia cái hội thơ dạng gì. Tô Tĩnh lấy quạt gõ gõ chóp mũi Phái Thanh, động tác ái muội, Phái Thanh ghét bỏ lập tức né tránh, Tô Tĩnh nói: "Chúng ta là đại nhân tới nơi đó, ngươi là tiểu nha hoàn đi làm gì? Hay cũng muốn đi tìm ý lang quân? Ngươi xem tùy tùng của ta cũng không muốn đi theo, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán hay là ta gọi tùy tùng nhà ta tới bồi bạn với ngươi nhé?"

Phái Thanh hờn dỗi: "Hiền Vương chớ có dạy hư tiểu thư nhà ta."

Tô Tĩnh cười xấu xa, phong lưu đến cực điểm: "Tiểu thư nhà ngươi vốn dĩ rất hư a."

Phái Thanh đỏ mặt đang muốn phản bác tiếp, Diệp Tống bị chọc cười liền nói: "Phái Thanh, muội ở nhà đi, ta ra ngoài một chuyến rồi về."

"Nhưng mà tiểu thư..." Phái Thanh thật sự không yên tâm Tô Tĩnh a.

Tô Tĩnh vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm yên tâm, ta sẽ đưa tiểu thư nhà ngươi bình yên vô sự trở về."

Phái Thanh không thể tiếp tục mặt dày đi theo đành phải ngoan ngoãn ở lại Bích Hoa uyển. Trước khi đi, hình như nhớ tới cái gì liền xoay người chạy vào nhà cầm một thứ rồi lại vội vàng đuổi theo Diệp Tống nói: "Tiểu thư, cái này..."

Trên tay nàng cầm một cái bạch ngọc bội, đích thị là ngọc bội của Tô Thần.

Tô Tĩnh có chút kinh ngạc: "Tiểu nha hoàn như ngươi sao lại có ngọc bội của tam ca?"

Phái Thanh nói: "Đây là Vương gia cho tiểu thư nhà ta, để tiện ra vào vương phủ."

Tô Tĩnh có chút không tin. Đây là tín vật bên người thân vương, Tô Tĩnh cũng có một cái tương tự, trước nay chưa từng đưa cho người ngoài. Kết quả Diệp Tống cầm bạch ngọc bội kia, mặt không biểu tình nhìn một chút, sau đó tùy tay ném vào hồ nước.

Tô Tĩnh cùng Phái Thanh trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Tống đi lên phía trước nói: "Ta không cần loại đồ vật này nữa."

Đi ra đại môn Ninh Vương phủ, thủ vệ cũng không dám ngăn cản. Kể cả nếu không có Hiền Vương, Diệp Tống muốn ra cửa bọn họ chỉ sợ cũng ngăn không được. Hai người nhàn nhã đi ra ngõ nhỏ, hướng tới hội thơ thành Nam mà đi.

Lúc này Tô Tĩnh mới chú ý ngọc bội trên eo Diệp Tống, biểu tình ngưng một chút, tầm mắt lại dừng trên mặt nàng nhướng mày hỏi: "Tẩu tẩu cùng Hoàng Thượng, tựa hồ có giao tình không tồi?"

Diệp Tống liếc mắt nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhạt nhẽo nói: "Hình như ta với Hiền Vương giao tình cũng thực không tồi."

Tô Tĩnh cười, không nói gì nữa. Hai người đi trên phố gần một canh giờ, Diệp Tống thân thể mảnh khảnh nhưng nàng rất chăm chỉ rèn luyện nên không thấy mệt. Từ nơi này đến thành Nam, nếu là đi bộ sợ sẽ phải mất ba bốn canh giờ, Tô Tĩnh chưa gì đã không nhịn được, bước chậm lại nhìn Diệp Tống nhướng mày nói:"Tẩu tẩu đi lâu vậy rồi vẫn chưa thấy mệt sao? Nữ nhân thì nên nhu nhược một chút, không cần quá kiên cường, huống hồ ta cảm thấy tẩu tẩu đã là hán tử trong số nữ nhân."

Diệp Tống nói: "Ta biết thân thể ta rất yếu nên đi bộ nhiều chút sẽ có lợi. Nữ nhân đương nhiên có thể nhu nhược," nàng cười liếc Tô Tĩnh một cái, "Nhưng mà ta nhu nhược, có ai tới thương đâu?"

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chẳng qua khi nghe chính miệng mình nói ra, dù bộ dáng giống như không sao cả nhưng cũng không khỏi khiến lòng người sinh ra một cỗ thương tiếc.

Tô Tĩnh trầm mặc trong chốc lát, liền thuê một chiếc xe ngựa, nghiền ngẫm nói: "Tẩu tẩu vẫn là lên xe đi, chờ chúng ta đi bộ tới nơi, chỉ sợ hội thơ đã kết thúc rồi."

Vì thế hai người liền lên xe ngựa chậm rãi đi tới thành Nam.

Kết quả lúc tới thành Nam lại chẳng thấy hội thơ đâu cả. Náo nhiệt thì đúng là náo nhiệt thật, Diệp Tống cảm thấy bị gia hỏa này lừa, chất vấn: "Giai nhân ngươi nói đâu?"

Tô Tĩnh không nhanh không chậm mà cười nói: "Tẩu tẩu đừng vội, rất nhanh sẽ bắt đầu thôi."

Hai người tìm một tửu lâu dùng cơm trưa, buổi chiều lại nghỉ ngơi một lúc, trò hay mới thật sự bắt đầu. Hóa ra hôm nay ở thành Nam có một thanh lâu mới khai trương, các cô nương bên trong màu sắc nào cũng có, hương diễm có, thanh thuần có, nóng bỏng, lạnh nhạt cũng có, có cô nương, cũng có nam tử...

Nam tử bên trong lớn lên đều tuấn tiếu, lại rất biết cách pha trò vui cho mọi người...

Thì ra thằng nhãi Tô Tình này đưa nàng dạo thanh lâu.

Có tiểu ca ở trước mặt hầu hạ, phụng trà đàn khúc, Diệp Tống còn có chút hưởng thụ, nhưng vẫn không quên cười nhạo Tô Tĩnh: "Ta còn đang nghĩ không biết vị giai nhân nào câu mất linh hồn nhỏ bé của ngươi, thì ra là cái này làm ngươi lưu luyến. Khẩu vị của ngươi thật đúng là càng ngày càng nặng.

Tô Tĩnh ôm trong lòng một mỹ nữ, quả nhiên là ngực tròn, vòng eo cùng cành liễu giống nhau lay động linh hoạt, ở trong ngực hắn lắc lư không ngừng. Tô Tĩnh một bên giở trờ một bên nháy mắt với Diệp Tống: "Ngươi cũng không phải lần đầu tiên mới tới, ta biết ngươi rất thích. Tới đây rồi thì thả lỏng một chút, không cần nghĩ tới mấy chuyện không vui kia nữa."

Diệp Tống sửng sốt hỏi lại: "Ngươi biết ta có chuyện không vui?"

Tô Tĩnh nhướng mày, khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu, vạt áo hắn hơi mở rộng ra, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, không kiêng nể gì mà nghịch ngợm đôi gò bồng đảo kia, đuôi mắt diễm liễm, hắn nhìn Diệp Tống, nàng đang cầm chén lên uống trà, hơi thở phát ra cùng với bầu không khí ôn nhu này không hợp nhau, làm trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác không rõ.

Hắn nói: "Ta đoán."

Sau đó Tô Tĩnh lại thay đổi mỹ nhân, muốn một người mảnh khảnh như Diệp Tống, tính tình lãnh đạm. Mỹ nữ không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng vuốt ve thân hình mảnh khảnh cũng đem lại cảm giác khác lạ.

Mắt thấy Tô Tĩnh đối mỹ nữ kia càng ngày càng có hứng thú, lửa nóng đến độ không dừng được liền kéo mỹ nữ bế lên giường vân phiên vũ phúc một phen. Diệp Tống đẩy ghế dựa ra đứng lên, trong tay cầm một quả nho tiến lại gần tiểu ca thanh tú đánh đàn trước mặt, cánh tay chống lên mặt cầm ngăn không cho hắn đánh tiếp. Tiểu ca kinh ngạc ngước mắt, Diệp Tống đem quả nho kia nhét vào trong miệng tiểu ca, không chút để ý cười nói: "Ngoan, đi ra ngoài, nếu không vị công tử kia sẽ trách ngươi không hiểu phong tình."

Tiểu ca đối Diệp Tống thoáng cười thẹn thùng, ôm cầm đứng dậy cáo từ.

Tô Tĩnh thấy Diệp Tống cũng đi ra khỏi phòng, lúc tới cửa còn xoay người nhìn lại, cố cười, nhân tiện giúp Tô Tĩnh đóng lại cửa phòng nói: "Không vội, ngươi cứ từ từ, ta ra bên ngoài hít thở không khí."

Bên ngoài trời đã tối, trước cửa thanh lâu vô cùng náo nhiệt, ra khỏi cửa nhìn trên đường cũng chỉ dư lại vài người đang vội vội vàng vàng trở về nhà, có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Chưa đi được bao lâu, Tô Tĩnh đã đuổi tới, gọi nàng: "Diệp Tống."

Diệp Tống quay đầu lại, cách mười bước, cười đến vân đạm phong khinh: "Sao lại ra rồi, không phải đang cùng mỹ nữ xuân phong nhất độ sao."

Tô Tĩnh nửa thật nửa đùa: "Ta là đưa ngươi tới giải sầu, sao có thể để một mình ta sung sướng còn ngươi lại chịu lạnh bên ngoài được. Đi thôi, chúng ta trở về."

Lên xe ngựa, Diệp Tống kéo chặt áo bông, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thoáng qua thanh lâu náo nhiệt kia nói: "Thanh lâu này rất được, chỉ là địa thế không tốt lắm." Nàng nghiêng đầu nhìn Tô Tĩnh, "Ngươi thật sự chưa chơi được gì đã đi? Này không giống tác phong của ngươi, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, ta ở trong xe ngựa chờ ngươi."

Tô Tĩnh phân phó mã phu đánh xe. Diệp Tống lại nói: "Thấy ngươi sung sướng như vậy, ta thật tiếc vì mình không phải nam nhi."

Tô Tĩnh vừa nghe, "Phốc" một cái bật cười. Hắn thấy Diệp Tống tựa hồ đặc biệt lãnh, ban đêm càng lãnh hơn so với ban ngày, do dự một chút liền cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người nàng, cảm nhận được thân thể Diệp Tống hơi cứng đờ, hắn ghé sát vào cười có chút đê tiện nói: "Ngươi không cần thẹn thùng, ta không giống tam ca, từ trước đến nay luôn biết thương hoa tiếc ngọc."

Diệp Tống không khách khí quấn chặt áo của hắn, dường như không có việc gì nói: "Cảm ơn."

Thi thoảng có cơn gió lạnh thổi vào trong xe, Tô Tĩnh nhìn Diệp Tống cứng đờ không sai biệt so với tượng điêu khắc lắm, hắn thử duỗi tay qua chạm vào tay nàng. Diệp Tống giống như bị kinh hách bỗng nhiên rụt tay. Tâm Tô Tĩnh cũng rụt theo, tay nàng lạnh như băng, hắn lập tức không rảnh lo ngại thân phận khác biệt liền cầm tay Diệp Tống nắm thật chặt, Diệp Tống tránh thoát không được, thật lâu sau mới cảm giác hơi ấm từ bàn tay hắn dần dần truyền sang lòng bàn tay mình.

"Vì sao ngươi mặc nhiều như vậy mà vẫn còn cảm thấy lạnh?" Tô Tĩnh hỏi.

Diệp Tống nhàn nhạt đáp: "Có thể là do hàn khí nhập thể."

"Sao không tìm đại phu?"

Diệp Tống nhìn hắn nói: "Ta tự mình biết bệnh như thế nào, sao cần phải tìm đại phu nữa."

Tô Tĩnh dừng một chút hỏi: "Tam ca đã làm gì với ngươi?"

Hết chương 89

Ôi Tĩnh ca ca...