Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 83: Trở về vương phủ




Quy Dĩ không trả lời nàng, lấy tốc độ nàng không thể theo kịp càng đi càng xa, rất nhanh đã biến mất vào trong màn tuyết trắng. Phái Thanh hình như có thể xác định được hiện tại tiểu thư đang ở chỗ nào. Trên đời này, thật sự có một người có thể làm Phái Thanh yên tâm khi tiểu thư ở cùng hắn.

Tô Thần đối với việc Diệp Tu đột nhiên rút người truy tìm Diệp Tống có điểm nghi vấn. Một hôm, Tô Thần chặn Diệp Tu trên đường, phụ tá bên người Diệp Tu tiến lên, không bởi Tô Thần là Vương gia mà đối với hắn khách khí, hai bên nhân mã giằng có tựa hồ có chút giương cung bạt kiếm.

Tô Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Vì sao không tiếp tục tìm Diệp Tống, ngươi đã có tin tức của nàng sao?"

Diệp Tu nhíu mày kiếm nói: "Phụ thân có ý bảo không cần gióng trống khua chiêng mà tìm. Lúc nào nàng muốn trở về sẽ tự biết trở về, sống chết do trời định, nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà cũng không vượt qua được, vậy cũng không xứng là nữ nhi của Diệp gia chúng ta."

Diệp Tu muốn đi lại bị Tô Thần ngăn lại: "Ngươi nói cho bổn vương biết rốt cuộc nàng đang ở đâu."

Diệp Tu nhìn hắn, khuôn mặt tỏa ra hàn khí bức người: "Muội ấy là Vương phi của ngươi, hiện tại ngươi tới đòi ta người, không cảm thấy rất buồn cười sao? Ta cũng muốn biết xem, tại sao hòn ngọc quý trên tay Diệp gia chúng ta lại ở chỗ ngươi không thấy tăm hơi, để xem ngươi sẽ lấy gì ra chủ trì công đạo cho chúng ta!"

Phụ tá của hắn đều là từ trên chiến trường đánh giặc trở về, không câu nệ tiểu tiết chỉ biết trung thân hộ chủ. Cho nên chủ động tiến lên ngăn cách Tô Thần để Diệp Tu rời đi.

Nhưng Tô Thần cũng không phải là kẻ ngốc, hắn sẽ âm thầm điều tra xem Diệp Tu đã từng tiếp xúc với ai, bởi vậy cũng không khó biết được Quy Dĩ đã từng đi tìm Diệp Tu.

Bất tri bất giác nửa tháng đã đi qua, buổi sáng mỗi ngày Tô Nhược Thanh đều sẽ dành hai ba canh giờ ở bên hồ câu cá, tới giữa trưa sẽ nấu canh cá cho Diệp Tống. Hắn chăm sóc Diệp Tống rất tốt, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ.

Có đôi khi chính Diệp Tống cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi. Đường đường là ngôi cửu ngũ, thế nhưng lại có thể ở lại nơi sơn dã này bồi nàng hổ nháo.

Buổi sáng, Tô Nhược Thanh theo thường lệ ngồi bên hồ cắm câu. Trận tuyết đầu mùa đông đã thông báo mùa đông tới, ánh mặt trời tuy chiếu rọi vạn vật nhưng không có chút ấm áp nào, lớp băng trên mặt hồ đã khá dày, hắn muốn câu cá thì phải phá một lỗ băng nhỏ để thả cần câu.

Diệp Tống đứng bên người hắn, tay theo găng tay da thỏ, một con xám một con trắng, thoạt nhìn hai tay như hai quả bóng lông vô cùng đáng yêu. Nàng đứng trong chốc lát, nhìn mặt băng dày liền duỗi mũi nhân chọc chọc lớp băng nói: "Mùa đông ở Bắc Hạ nói lạnh liền lạnh như vậy, cũng không có thời gian chuyển mùa gì cả, Nhược Thanh huynh nhìn xem, băng đã dày thế này rồi."

Tô Nhược Thanh kéo tay nàng, hơi thở cũng bị đông thành từng sợi trắng nói: "Đừng nghịch ngợm, cẩn thận kẻo ngã."

Diệp Tống thử đứng lên lớp băng, Tô Nhược Thanh kéo nàng không được, nàng buông lỏng tay hắn ra thong thả đi từng bước một, mặt băng rất trơn nang phải giữ thăng bằng một lúc mới đứng yên, quay đầu nhìn hắn cười: "Băng nặng mà ta nhẹ như vậy, huynh xem sao ta có thể ngã được?"

Tô Nhược Thanh bất đắc dĩ ánh mắt một khắc cũng không rời Diệp Tống, di chuyển theo từng bước chân của nàng, lúc cần câu động, mồi câu bị cá ăn hết cũng không phát hiện ra. Diệp Tống đi được hơn ba trượng đột nhiên trượt chân ngã xuống mặt băng, nàng thất tha thất thểu đứng lên hỏi: "Nhược Thanh, khi nào thì huynh định trở về?"

Tô Nhược Thanh ngưng mi không nói.

"Chẳng lẽ huynh định làm hoàng đế cả đời ở nơi sơn dã này sao?" Nàng tươi cười làm Tô Nhược Thanh cảm thấy so với ánh dương phản chiếu trên mặt băng càng thêm lóa mắt, nhưng đồng thời cũng làm lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

Vấn đề này sớm hay muộn cũng tới. Bọn họ không có khả năng ở chỗ này cả đời.

Tô Nhược Thanh rũ mắt, nhẹ nhàng kéo cần câu, mồi câu rỗng tuếch. Hắn nói: "Ta đi rồi nàng phải làm sao?"

Đáp lại Tô Nhược Thanh là một tiếng leng keng rơi xuống nước. Tô Nhược Thanh mãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt băng không thấy bóng dáng Diệp Tống đâu mà chỉ thấy một lỗ thủng to đủng.

Diệp Tống thật sự ngã xuống!

Tô Nhược Thanh lập tức ném cần câu rồi dẫm lên mặt băng, chạy như bay qua thấy Diệp Tống đang nổi trên mặt nước cố gắng bám vào mặt băng để bò lên trên, nhưng mặt băng bị vỡ rời rạc ra thành từng khổi từng khối khiến nàng bị đông lạnh khó cử động.

Tô Nhược Thanh trầm xuống, biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn vươn tay ra, Diệp Tống nhanh chóng bơi đến nắm chặt tay hắn, hắn dùng lực nhấc nàng lên gắt gao ôm vào trong ngực, bỗng nhiên mặt băng dưới chân Tô Nhược Thanh cũng bắt đầu rạn nứt, vào một khắc trước khi hai người ngã xuống, Tô Nhược Thanh đã kịp mượn lực đạp vào mặt băng phi thân nhảy lên.

Diệp Tống lạnh đến phát run, Tô Nhược Thanh ôm nàng thật chặt, hắn cởi áo khoác đã bị kết băng của nàng ra nhét vào trong chăn.

Trong phòng đã châm bếp lò nên rất ấm áp, nhưng Diệp Tống vẫn không nhịn được mà run bần bật, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Nhược Thanh cười nói: "Đây là ngoài ý muốn."

Tô Nhược Thanh trầm mặc cởi quần áo của mình rồi cũng chui vào trong ổ chăn ôm Diệp Tống, dùng độ ấm cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng. Thân thể con người giống như một lò sưởi từ thiên nhiên, Diệp Tống liền gắt gao ôm không muốn buông tay.

Cả hai dính sát vào nhau, Tô Nhược Thanh mới nói: "A Tống, chúng ta cùng nhau trở về."

Diệp Tống cười tủm tỉm: "Ý huynh là cùng nhau trở về kinh thành hay cùng nhau về hoàng cung?"

"Nàng nghĩ sao."

"Cùng huynh trở về kinh thành thì có thể", tay Diệp Tống leo lên người Tô Nhược Thanh, dán chặt thân mình vào ngực hắn, ngữ khí nhẹ nhàng, "Huynh cũng biết ta không có khả năng cùng huynh hồi hoàng cung."

"Vì sao?" Tô Nhược Thanh bướng bỉnh hỏi.

"Huynh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?" Diệp Tống câu khóe miệng nói, "Bởi vì ta muốn được tự do a, cùng huynh trở về chẳng khác nào là khóa lại chính mình."

Tô Nhược Thanh là hoàng đế Bắc Hạ, mà nàng lại là Vương phi danh tiết bại hoại, Vương phi như thế sao có thể tái giá gả cho Hoàng Thượng? Kể cả Tô Nhược Thanh có không để ý thì cũng không có nghĩa là họ không cần xem xét.

Tô Nhược Thanh biết suy nghĩ của Diệp Tống nhẹ giọng nói: "Nàng sợ ta không bình ổn được quần thần cùng bá tánh? Ninh Vương phi sau khi hòa li cùng Ninh Vương thì sinh bệnh qua đời, người ta cưới vào cung cùng Ninh Vương phi không có nửa phần quan hệ."

"Vậy huynh thích chính là Diệp Tống sao?" Diệp Tống hỏi, Tô Nhược Thanh ngẩn người không đáp. Nàng vặn vẹo thân, bò lên ngực Tô Nhược Thanh, mắt đối mắt hắn, "Ta cảm thấy hiện tại rất tốt, thật đấy." Nàng nâng tay lên, cởi lớp áo trong của hắn "Ta không cần huynh phải làm nhiều như vậy, chỉ cần khi ta yêu cầu trợ giúp huynh giúp ta là được, hoặc khi huynh cần ta hỗ trợ ta sẽ không từ nan. Cho tới khi huynh vẫn còn là nam nhân của ta, ta sẽ không phản bội huynh vì ta cũng là nữ nhân của huynh. Nếu một ngày nào đó, ta không muốn làm nữ nhân của huynh nữa, ta nhất định sẽ nói trước với huynh." Lời nói của nàng hết sức kiên định, ánh mắt tràn ngập chiếm hữu thế nhưng lại khiến Tô Nhược Thanh cảm thấy lửa nóng bùng lên, sự xâm lược cùng chiếm hữu trong mắt hắn cũng không hề kém Diệp Tống chút nào.

Diệp Tống vặn vẹo eo, nhẹ nhàng hôn lên làn môi lạnh kia, Tô Nhược Thanh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hầu kết lên xuống gấp gáp, lúc mở mắt ra trong mắt tràn ngập dục vọng.

Chưa từng có ai dám đè Tô Nhược Thanh xuống dưới muốn làm gì thì làm như vậy. Diệp Tống là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, nàng rất hưởng thụ vị trí này, vừa bừa bãi vừa ôn nhu, dần dần hơi thở Tô Nhược Thanh đứt quãng, trong mắt rải rác nồng đậm tình dục, khàn giọng nói: "Nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, gả chồng phải gả Tô Nhược Thanh, cả đời này, nàng chỉ có thể gả cho một mình ta, nếu không gả thì cả đời sẽ không gả cho ai hết."

Diệp Tống nhẹ đáp: "Được, một lời đã định..."

Sau một phen triền miên, Diệp Tống vô cùng mệt mỏi, nằm trong ngực Tô Nhược Thanh ngủ một lát. Đột nhiên nàng bị tiếng vó ngựa làm cho tỉnh giấc.

Tô Nhược Thanh so với nàng còn cảnh gaics hơn, ngón tay mơn trớn lông mày Diệp Tống, hôn nàng một cái rồi đứng dậy mặc áo khoác. Diệp Tống lười biếng ngồi dậy, Tô Nhược Thanh lấy quần áo giúp nàng mặc áo, ôn nhu hỏi: "Trưa nay muốn ăn cái gì, không có canh cá."

Diệp Tống nhìn biểu tình bận rộn của hắn, liếm liếm môi thỏa mãn nói: "Ta ăn huynh đã rất bổ rồi, không cần canh cá bồi bổ nữa."

Tô Nhươc Thanh ánh mắt thâm tình, phong hoa vạn đoan cười.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Quy Dĩ ở ngoài cửa nói: "Công tử, Ninh Vương dẫn người tới."

Sớm hay muộn rồi cũng tới. Tô Nhược Thanh "Ừm" một tiếng, nhẹ nhàng nói với Diệp Tống: "Nàng muốn về Ninh Vương phủ hay muốn về tướng quân phủ, ta đưa nàng trở về."

Diệp Tống vân đạm phong khinh cười nói: "Ta hiện tại còn phải về Ninh Vương phủ, có một số sự tình cần phải giải quyết." Nàng chống chóp mũi Tô Nhược Thanh, hôn môi hắn, "Ta cùng Tô Thần cần phải làm rõ ràng, khả năng sẽ không thể tới gặp huynh thường xuyên."

Tô Nhược Thanh nhướng mày nói: "Rõ ràng rồi chưa chắc nàng sẽ tới gặp ta thường xuyên."

Diệp Tống giật mình, cười một tiếng: "Hay là huynh tặng một tòa nhà cho ta đi, làm nơi kim ốc tàng kiều, thế nào?"

"Được."

Tô Nhược Thanh treo lên hông Diệp Tống một hắc ngọc bội, ngoại trừ hình dáng bên ngoài, kích thước so với bạch ngọc bội không sai biệt lắm, chỉ là hoa văn kỳ lân đổi thành Bàn Long đằng ảnh mây, bên cạnh có khắc một chữ "Thanh", Diệp Tống ngơ ngẩn nhìn ngọc bội, Tô Nhược Thanh nhàn nhạt cười nói: "Coi như đây là bằng chứng."

Tô Thần mất một thời gian mới tìm được sơn trang này, quả nhiên Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh ở đây. Nếu Tô Thần tự mình tới đón Diệp Tống, Tô Nhược Thanh sẽ không có lí do gì để giữ người lại. Quy Dĩ muốn để Tô Thần chờ ở bờ bên kia, kết quả vừa phi thân qua, hắn cũng theo sau.

Hắn đợi bên ngoài sơn trang một lúc lâu Diệp Tống mới đạp cửa bước ra, Tô Nhược Thanh đi bên cạnh.

Nàng mặc lại bộ xiêm y hôm trước, áo khoác là Quy Dĩ đưa tới, đội mũ trắng, cổ quấn khăn lông hồ ly, tay đeo găng da thỏ, thân hình thon gầy nên nhìn tựa như cành liễu bọc áo bông.

Nàng đứng ở cửa, tay cầm lò sưởi, khuôn mặt lạnh lẽo tựa băng tuyết, nàng xoay người đối diện tầm mắt Tô Thần, hắn ngẩn người nhìn nàng, thấp giọng nói: "Theo ta trở về."

Lúc trước nàng đã dần dần mở lòng đối với hắn, hiện tại đã hoàn toàn khép lại. Dường như sẽ không bao giờ mở ra vì hắn nữa.

Tô Nhược Thanh đi ra đứng kế bên Diệp Tống, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi khiến trong lòng Tô Thần rất không thoải mái. Hắn hành lễ với Tô Nhược Thanh: "Thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Ninh Vương không cần đa lễ." Tô Nhược Thanh nói: "Chuyện Ninh Vương phi cùng thị vệ tư thông ngươi đã điều tra rõ chưa?"

Tô Thần mím môi: "Tất cả chỉ là giả dối, thần nóng vội đã trách lầm Vương phi của thần."

Hết chương 83

- ----------------------

Ờ thì "triền miên" có nghĩa là rồi hay chưa???

Một câu trách lầm là xong sao? Không có đơn giản thế đâu. Những tủi nhục trước kia phải bồi thường như thế nào? Đã tìm ra người hãm hại chưa hay chỉ đơn giản nói nhầm là xong???