"Tha cho ngươi cái gì?" Tô Thần quanh thân khí áp thấp tựa hàn băng ngàn năm, hắn chậm rãi khom người nắm cổ thị vệ: "Tha cho ngươi vì ngươi dám ngủ với Vương phi của bổn vương sao?"
Không đợi thị vệ đáp lại, hắn bỗng nhiên nhấc thị vệ lên dùng sức ném mạnh vào tường, lực đạo mạnh tới mức khiến bức tường như muốn sụp đổ, thị vệ nôn ra máu, ngất lịm.
Đầu Diệp Tống vẫn còn choáng váng, nàng chậm rãi ngồi dậy, cả thân mình lạnh toát, nàng rũ mắt mới phát hiện trên thân chỉ mặc một cái yếm. Những người tiến vào đều không dám nhìn, lập tức lui ra ngoài, cũng không dám nói gì.
Diệp Tống tùy tay nhặt xiêm y tán loạn trên giường khoác lên người mình, nỗ lực chống cái trán, đầu óc mới bắt đầu phục hồi, nhận biết con người, sự việc và thanh âm xung quanh.
Sau đó trong đầu viết xuống hai chữ: "Bị ngủ."
Hai chữ này làm cho Diệp Tống đột nhiên thanh tỉnh, vạch chăn lên nhìn chính mình, quần váy vẫn còn ở trên người, cũng không thấy chỗ nào không khỏe, chỉ là đầu choáng váng đến lợi hại, hẳn là chưa bị ngủ mà là bị hãm hại. Diệp Tống thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên trên cằm truyền đến đau đớn kịch liệt, Tô Thần nắm chặt cằm nàng bắt nàng ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi hoàn toàn rét lạnh của hắn. Tô Thần gằn từng chữ: "Bổn vương khi trở về, nghe nói không thấy Vương phi đâu, đều cho lục soát trên dưới kết quả lại tìm được ở trong phòng hẻo lánh của hạ nhân này, lại cùng hạ nhân ngủ trên một cái giường. Một nữ nhân tự cho là cao khiết, không nghĩ tới sẽ hạ tiện đến mức đói bụng ăn quàng. Diệp Tống, ngươi có cái gì để giải thích không?"
Sau khi trải qua hôn mê trong mắt Diệp Tống thanh minh vô cùng. Nàng không chút nào sợ hãi, không chột dạ mà nhìn thẳng Tô Thần: "Ta không biết tại sao lại thế này, thật sự."
"Bổn vương tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám giảo biện!" Tô Thần buông cằm nàng ra, giơ tay hung hăng tát nàng hai cái, sức lực tàn nhẫn kia tựa như Phái Thanh vừa rồi muốn đánh Nam Xu vậy.
Cằm nóng đau rát, hai má mất đi tri giác, lỗ tai Diệp Tống ù lên, trong đầu trống rỗng. Tóc tai lộn xộn, rũ xuống che khuất tức thì sưng đỏ trên mặt, lẳng lặng nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Dâm phụ." Tô Thần nặng nề phun ra hai chữ.
Thật lâu sau, Diệp Tống thanh âm khàn khàn mà nhẹ giọng nói: "Ta nói cái gì ta cũng không biết là ta bị vu hãm, ngươi tin sao?"
"Nếu ngươi không phải nữ nhi của tướng quân, hiện tại bổn vương liền lấy côn đánh chết ngươi." Tô Thần phất tay áo xoay người, "Còn sống cũng tốt, chính ngươi làm chuyện gì thì nên biết sẽ gánh chịu hậu quả thế nào, ngươi cứ chờ bị người đời nhục mạ đi." Hắn đứng ở cửa, nhìn thị vệ bị đập vào tường chết ngất, hạ lệnh nói, "Người đâu, đem Diệp thị nhốt lại, gian phu dùng côn đánh chết."
Phái Thanh cùng bốn nha hoàn trong Bích Hoa uyển nghe nói bên trong có biến cố, không màng tất cả xông vào ngăn trở. Các nàng quỳ xuống bên chân Tô Thần, đau khổ cầu xin, nhưng đều bị Tô Thần không chút lưu tình đá văng ra.
Toàn bộ quá trình Diệp Tống đều vô cùng yên tĩnh, Tô Thần nghênh ngang rời đi còn nàng yên lặng ngồi trên ván giường không chút ấm áp, từng chút từng chút mặc quần áo. Sau khi mặc xong xiêm y liền bị gia đinh áp giải ra ngoài, bên ngoài cũng đã tang tảng sáng.
Phái Thanh ở bên ngoài quỳ thật lâu, thấy Diệp Tống đi ra, lảo đảo chạy tới khóc không thành tiếng: "Tiểu thư! Các ngươi không được bắt nàng! Nàng bị oan uổng! Tất cả đều là kế hoạch của Nam thị!"
Nam thị sớm đã trở về nghỉ ngơi, Linh Nguyệt vẫn còn ở nơi này xem náo nhiệt. Nàng ta luôn luôn là người bỏ đá xuống giếng, hiện giờ Vương phi đã bị đá xuống ngựa, nàng ta đương nhiên vô cùng đắc ý. Nàng ta đi tới liên tiếp tát Phái Thanh mấy cái, cả giận nói: "Làm càn! Phu nhân tâm địa Bồ Tát, sự việc tối hôm qua mọi người đều rõ như ban ngày, phu nhân chưa từng hãm hại Diệp thị. Là Diệp thị thấy Vương gia độc sủng phu nhân, khuê phòng tịch mịch cho nên mới đi làm càn đi."
Phái Thanh phẫn hận, nàng muốn liều mạng đánh chết Linh Nguyệt. Nàng lập tức bò dậy túm tóc Linh Nguyệt cùng nàng ta đánh đến chết đi sống lại. Cuối cùng hạ nhân bị Linh Nguyệt sai khiến tay đấm chân đá vào người nàng.
Ánh mặt trời vừa ló, Diệp Tống lại bị giam vào một phòng tối không nhìn thấy ánh mặt trời. Cái gọi là chuyện tốt còn chưa ra khỏi cửa chuyện xấu đã truyền xa ngàn dặm, màn đêm buông xuống trong vương phủ nháo ra động tĩnh lớn như vậy, sáng sớm ngày hôm sau toàn bộ thượng kinh đều ồn ào huyên náo.
Ninh Vương phi cùng thị vệ tư thông, trong một đêm danh tiết của nàng bị quét sạch.
Diệp Tống cũng không biết đã bị nhốt bao lâu, đói bụng bao lâu, trong phòng tối om duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Nàng có vẻ đặc biệt an tĩnh, trước nay chưa từng an tĩnh như vậy, trên người xiêm y đơn bạc, cuối thu đầu đông trong phòng dần dần giống như một cái hầm băng.
Thi thoảng có người tới đưa đồ ăn sẽ mở một cái khe nhỏ bên trên cánh cửa, ánh sáng bên ngoài nhè nhẹ chiếu vào hết sức chói mắt. Đồ ăn đưa tới đều lạnh ngắt.
Vương phi bị nhốt, điều này đối với Bích Hoa uyển như một đạo sét đánh giữa trời quang. Trên dưới Vương phủ đều nhìn các nàng bằng ánh mắt mỉa mai. Các nàng muốn mua chuộc người canh giữ cửa phòng giam Diệp Tống là chuyện không có khả năng.
Nhưng Phương Phi uyển lại có thể.
Hiện giờ Vương phi xuống ngựa, Nam phu nhân vẫn luôn độc sủng. Một khi Vương phi bị phế, tương lai Nam phu nhân trở thanh Vương phi là ván đã đóng thuyền.
Cho nên lúc Nam Xu cùng Linh Nguyệt mang thức ăn tới cho Diệp Tống, Linh Nguyệt chỉ cần miệng lưỡi một hai câu thị vệ liền cho đi.
Cửa phòng tối là một cánh sửa sắt, phòng này ban đầu là nơi dùng để trữ đồ, Tô Thần hạ lệnh giam giữ Diệp Tống, thị vệ không dám đưa Diệp Tống nhốt trong nhà tù chuyên dùng để trừng phạt hạ nhân liền đưa nàng tới đây.
Gian nhà này nhiều năm trữ vật, không khí bên trong vô cùng khó ngửi, nào gián, nào chuột so với phòng giam không kém chút nào.
Thị vệ mở cửa, Nam Xu cùng Linh Nguyệt tiến vào, đột nhiên có ánh sáng khiến cho chuột gián bò tán loạn, trên quần áo Diệp Tống cũng có một hai con gián đang cố sức bò, tình cảnh này lập tức dọa Nam Xu suýt ngất xỉu, Linh Nguyệt thậm chí còn hét lên một tiếng.
Hét xong trong lòng Linh Nguyệt lại vô cùng sảng khoái, hộp đồ ăn mang theo đặt trên mặt đất, âm dương quái khí nói: "Đây vẫn là Vương phi nương nương sao? Mới mấy ngày không thấy hình như đã thay đổi thành người khác a."
Làn da Diệp Tống tái nhợt, chỉ ngắn ngủi có mấy ngày liền gầy ốm đến lợi hại, ngay cả đôi mắt bình thường vẫn luôn sáng ngời, giờ phút này dường như cũng đã không còn thần thái như xưa. Nàng nghe tiếng, nửa ngày mới có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên, cằm đau rát, trật khớp vẫn chưa phục hồi lại, khuôn mặt hoàn mĩ có chút dị dạng.
Nếu vẫn còn để nguyên như vậy không biết còn có thể phục hồi lại như cũ hay không.
Nam Xu nhìn thấy có chút không đành lòng, ôn nhu nói: "Không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, tỷ tỷ đã biến thành bộ dáng như vậy. Buổi tối hôm đó ta thật sự không nên để tỷ tỷ một mình rời đi, bằng không cũng sẽ không xảy ra nhiều cơ sự như vậy. Vương gia hiện tại vẫn còn nổi nóng, chờ hắn hết giận ta sẽ khuyên nhủ hắn, sớm ngày thả tỷ tỷ ra ngoài."
Linh Nguyệt mở hộp đồ ăn, mang ra từng đĩa thức ăn đặt bên chân Diệp Tống. Những đồ ăn đó đều đã lạnh, còn bốc mùi ôi thiu, Linh Nguyệt nói: "Vương phi nương nương mời dùng cơm."
"Tỷ tỷ dù thống khổ cũng cố gắng nhẫn nhịn", Nam Xu kiên nhẫn khuyên, "Đừng để khi Vương gia nguôi giận tỷ tỷ đã suy sụp thân mình a." Nàng ta hình như ngửi thấy được mùi đồ ăn, nhăn mi lại trách cứ Linh Nguyệt, "Ngươi mang cho tỷ tỷ đồ ăn gì vậy? Sao ngửi mùi quái quái?"
Linh Nguyệt làm như không sao cả nói: "Đồ ăn thừa đêm hôm trước."
Nam Xu giả vờ tức giận: "Linh Nguyệt, sao ngươi có thể làm như vậy!"
Linh Nguyệt không biết hối cải nói: "Cái dạng người gì thì nên ăn cái dạng đồ ăn đấy. Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng nàng ta là Vương phi, chờ sáng mai Vương gia phế nàng ta đi, phu nhân không phải sẽ là Vương phi sao, không thể đòi lại một chút trên người nàng ta à?" . Bạn có biết trang truyện ++ TrumTr uyen.ne t ++
"Linh Nguyệt" Nam Xu quát nhẹ.
Lúc này Diệp Tống giật giật thân thể, rũ hai mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên đất, không thèm rên lên một tiếng, hồn nhiên bưng bát đũa lên thong thả mà ăn, mày cũng không nhăn. Hình ảnh này làm cho Nam Xu cùng Linh Nguyệt kinh sợ.
Dường như nàng ăn không phải là đồ thừa để qua đêm mà là cùng đồ ăn bình thường không có gì khác biệt, nhìn không ra tốt xấu.
Chờ Diệp Tống ăn được một nửa, Linh Nguyệt cười nhạo nói: "Đây mới thật sự là bộ mặt đê tiện đi." Nàng ta nghiêng người đỡ Nam Xu, "Phu nhân, ở đây lạnh, chúng ta về trước đi."
Nam Xu rơi ra mấy giọt lệ: "Tỷ tỷ...Ủy khuất ngươi..." rồi xoay người rời đi.
Ra tới nơi, Nam Xu cùng Linh Nguyệt đi dạo trong hoa viên vương phủ, Linh Nguyệt quả thực sắp ôm bụng mà cười, không ngừng nói: "Phu nhân người vừa rồi có nhìn thấy Diệp thị không, quả thực so với ăn mày còn thảm hơn! Nàng ta vậy mà lại có thể ăn mấy cái đồ ăn đấy a..." Nói xong nàng ta làm bộ thổn thức: "Thật là quá ghê tởm."
Nam Xu giận nàng liếc mắt một cái, bất đắc dĩ cười nói: "Không được nói bừa."
Ở bên này Phái Thanh đã gấp đến độ giống một con ruồi nhặng không đầu, bay tán loạn. Nàng vốn định về tướng quân phủ xin giúp đỡ, tuy rằng toàn bộ kinh thành đều biết Vương phi cùng thị vệ tư thông, nhưng bọn họ nhất định không biết Vương phi đang bị nhốt lại chịu khổ. Chẳng qua loại sự tình này không khó tưởng tượng. Diệp Tu phái vài người âm thầm giám thị Ninh Vương phủ, chính mình cũng tự mình tới cửa thử mấy lần, đều bị Tô Thần ngăn cản trước cửa. Hắn vào không được, Phái Thanh lại càng không thể ra được.
Phái Thanh cũng là học được tính tình của Diệp Tống, nếu không phải bị mấy nha hoàn khác ngăn cản, chỉ sợ nàng đã cầm dao phay đi Phương Phi uyển chém chết Nam Xu và Linh Nguyệt. Mỗi ngày nha hoàn Bích Hoa uyển đều phải đến phòng bếp kiểm tra xem có thiếu con dao nào không, Phái Thanh bị các nàng phát hiện đành phải phẫn hận vứt con dao xuống sân, sau đó vào phòng Diệp Tống đóng cửa khóc lớn một hồi.
Lúc này nàng xem như có vận khí tốt, khóc rối loạn trên giường Diệp Tống, lúc sửa sang lại bỗng nhiên thấy phía dưới chăn gấm có chút lạnh lẽo, mở ra liền thấy là bạch ngọc bội. Phái Thanh lập tức lau nước mắt, ra cửa hô lớn: "Mau! Chuẩn bị quần áo và đồ ăn cho tiểu thư!"
Bốn nha hoàn thấy biểu tình Phái Thanh vui mừng quá đỗi, biết nàng nhất định là có chủ ý, không dám chậm trễ, lập tức đi xuống chuẩn bị. Rất nhanh Phái Thanh liền xách theo hộp đồ ăn, quần áo ấm áp còn cả lò sưởi tay, hấp tấp chạy tới nơi giam giữ Diệp Tống.
Hết chương 77
- -------------------------------------------------------------------------
Lại bị đánh! Chuyện này ngược thân quá khủng khiếp. Edit chương này mà mắt nước nước mũi chảy thành một dòng. Cái thể loại tra nam không bao giờ biết cái gọi là bình tĩnh là gì như Tô Thần ý, tất cả điểm gọi là tốt một tí của hắn ở mấy chương trước, đến chương này lập tức bay biến hết.
Ta hận! Ta hận!
Thực sự mình rất ghét đọc truyện ngược thân ấy, không ngờ edit lại đụng ngay phải bộ này. Truyện tranh chết tiệt, dám vẽ hài hước lừa ta như vậy ><