Tô Thần nhíu mày nghĩ: "Có khả năng là hắn bị đụng vào quầy nên vô ý phát hiện túi đựng đao?"
"Nhưng quầy trưng bày không hề có dấu vết va chạm." Diệp Tống nói.
"Cũng có khả năng Lưu Nhất Khắc quên thu hồi một cây đao lúc trước vừa dùng khắc dấu." Tô Thần nói.
Diệp Tống liền đáp: "Ta cảm thấy đao khắc thường đi theo bộ, muốn khắc một thứ gì đó đều phải đầy đủ bộ dao lớn bé, ngươi nói loại này khả năng rất nhỏ. Vậy còn một loại khả năng nữa."
Tô Thần ngưng mi, sau một lúc lâu nói: "Ý ngươi là sau khi giết người hung thủ cố ý thu dọn lại đao khắc?"
"Thời điểm ta phát hiện trong túi có chút lộn xộn, có khả năng sau đó mới thu hồi lại." Diệp Tống sờ cằm, "Nhưng Vương mập mạp kia là một đồ tể, giết người sao có thể lý trí như vậy?"
"Có thể là do giết heo quá nhiều nên quen?"
Diệp Tống cười hai tiếng, nói: "Không nghĩ ngươi cũng có khiếu hài hước."
"Cũng có khả năng còn có người thứ ba." Tô Thần thình lình bổ sung một câu, nhìn về phía Diệp Tống ánh mắt có chút thâm thúy.
Sao nàng có thể quan sát cẩn thận tỉ mỉ và suy nghĩ sâu xa như vậy?
"Đúng vậy, nói không chừng còn có người thứ ba." Diệp Tống nói, "Sự tình cứ chợt tới chợt đi như vậy, thoạt nhìn như có quan hệ lẫn nhau, hy vọng đừng để đến lúc thấy rõ lại phát hiện là không liên quan, như thế không phải là sai kỳ vọng sao."
Tô Thần trầm mặc trong chốc lát, mới hỏi: "Ngươi kỳ vọng cái gì?" Diệp Tống không đáp, hắn bỗng nhiên dừng bước chân, Diệp Tống nghi hoặc xoay người nhìn hắn, hắn nói: "Kỳ vọng có thể giúp Hoàng Thượng phá án sao?"
Diệp Tống ngẩn người, cười đến không chê vào đâu được: "Chuyện này ta bị liên lụy đó, ta hy vọng có thể phá được án, có gì không đúng?"
Tô Thần đột nhiên lại thay đổi đề tài: "Ngươi và ta hòa li sau đó ngươi sẽ đi đâu, đã tìm được nhà khác tốt hơn sao? Ngươi biết mình muốn gì và thích gì sao?" Vẫn là đề tài Tô Thần nhắc tới buổi tối hôm trước. Không nghĩ hắn vẫn chưa quên.
Diệp Tống nhún vai, đơn giản nói trắng ra: "Đúng vậy, ta biết cái ta muốn chính là tự do, người ta thích là người mà ta vĩnh viễn cũng không chiếm được", nàng cong cong khóe miệng, "Giả sử như là ngươi, ngươi liền biết cái đó khó khăn như thế nào, cái ta muốn và cái ta thích vĩnh viễn mâu thuẫn nhau. Cho nên ta tạm thời chưa tìm được ai khác, sau khi hòa li với ngươi chắc sẽ về phủ tướng quân."
Tô Thần nói: "Ngươi còn chưa thử qua với bổn vương, sao biết không được."
"Cái gì?" Diệp Tống còn chưa phản ứng lại.
Tô Thần bất động thanh sắc sửa miệng: "Nếu còn chưa tìm được ai, không bằng cứ lưu lại vương phủ đi, tương lai nếu có nơi muốn đi, bổn vương tuyệt đối không cản ngươi."
Diệp Tống cười như không cười: "Ngươi đây là muốn giữ lại ta hay là muốn giữ lại thanh danh của ngươi?"
"Ngươi đoán xem."
"Ngươi không muốn để Xu nhi của ngươi làm Vương phi?"
Tô Thần nâng bước tiếp tục đi phía trước: "Nàng không phải là người quan tâm đến danh lợi."
Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Ngươi sẽ không lại tiếp tục đem câu "chỉ cần một ngày ngươi còn là Ninh Vương phi thì ngày đó ngươi vẫn là nữ nhân của bổn vương" treo ở miệng đâu nhỉ?"
Tô Thần: "Đó chỉ là lời nói khi tức giận."
Diệp Tống suy nghĩ, từ từ nói: "Kỳ thật cùng ngươi hòa bình ở chung, ta thấy tính ngươi cũng không phải rất xấu. Chẳng qua trước đây ngươi đã từng đánh ta quá tàn nhẫn, những cái đó ta vẫn còn nhớ rõ."
Tô Thần mím môi: "Về sau sẽ không."
Diệp Tống tiếp tục đưa tay ra sau gáy, híp mắt nhìn về phía trước: "Ta chính là người thù dai, chúng ta hiện giờ đang hòa bình ở chung nên ta có thể tạm gác ân oán qua một bên, nhưng nếu ngươi chọc tới ta, thù mới nợ cũ ta sẽ trả gấp bội."
"Tùy ngươi. Chỉ cần ngươi không can thiệp vào chuyện của bổn vương và Xu nhi, bổn vương cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi."
Diệp Tống ngẩng đầu nhìn hắn: "Bao gồm việc ta muốn ra phủ lúc nào cũng được?"
Tô Thần lập tức trở mặt: "Cái đó phải thảo luận lại."
Diệp Tống cười nhạo một tiếng.
Tô Thần lập tức quyết định: "Nếu ngươi không cự tuyệt bổn vương coi như ngươi đáp ứng rồi."
"Ai nói ta đáp ứng rồi?" Diệp Tống nhướng mày, "Không hòa li, ngươi để ta ở lại Ninh Vương phủ, lại không thể đi ra ngoài, còn cùng Xu nhi của ngươi tồn tại dưới một mái nha, ta thà hồi phủ tướng quân còn hơn."
"Vô dụng", Tô Thần làm như không có việc gì nói, "Bổn vương đưa ra điều kiện này nếu ngươi không đồng ý thì cóthể lập tức cự tuyệt, hiện tại ngươi không còn cơ hội cự tuyệt."
"Ngươi có ý tứ gì?"
Tô Thần dừng một chút nhìn nàng: "Ý tứ chính là hiện tại ngươi không đồng ý cũng đã không có biện pháp, hòa li cần phải được cả hai bên đồng ý, trước mắt bổn vương với ngươi không cùng ý kiến, chờ về sau ngươi có người ngươi thích muốn tái giá lúc đó bổn vương sẽ thực hiện lời hứa."
Thì ra Tô Thần chỉ làm như mình nhượng bộ, trên thực tế là lấy lùi làm tiến a.
Diệp Tống cười khẩy: "Ngươi nói như vậy nhưng lại không cho lão tử ra phủ, lão tử chạy đi đâu để gặp được người thích? Ngươi rõ ràng là hố ta. Không trả lại ngọc bội cho ta, ta tự mình tìm."
"Hòa li cùng ngọc bội là hai chuyện khác nhau, tách ra nói."
"Hiện tại liền nói chuyện ngọc bội."
Tô Thần không dừng bước, ngoài miệng vô sỉ: "Hiện tại bổn vương không có hứng."
"Ngươi mẹ nó..." Tô Thần giương mắt nhìn nàng, nàng không khách khí mà hướng chân đá lên đùi hắn, tức giận mắng, "Đồ khốn kiếp!"
Diệp Tống sợ Tô Thần trả thù, nhanh chân chạy mất. Tô Thần nhìn bóng dáng nàng hùng hùng hổ hổ, lạnh mặt nhăn mày. Nàng đá cũng thật đau.
Ban đầu nghiêm túc nói chuyện về vụ án giết người, cuối cùng lại kết thúc ở chủ đề phu thê rối rắm.
Cuối ngõ là thiên phố, so với phố tây có phần quạnh quẽ hơn chút. Ngoài mặt đường có mấy tửu lâu xa hoa, cảnh trí thanh nhã. Tô Thần ra khỏi ngõ nhỏ, Diệp Tống đã đứng ở một tửu lâu chờ hắn, sắc mặt thay đổi 180 độ, giờ phút này đã là vẻ ôn hòa, ưu nhã: "Tô Thần, ta đói bụng, ngươi mời ta ăn cơm."
So sanh với Nam Xu nhu mị, giọng nói của Diệp Tống có phần thanh lệ, tên kia từ miệng nàng phát ra, uyển chuyển êm tai. Tô Thần đưa nàng vào tửu lâu, thuê một phòng ở lầu hai.
Diệp Tống chọn đồ ăn ngon nhất, đắt nhất trong tửu lâu bảo tiểu nhị mang lên, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đang căng thẳng của Tô Thần, Diệp Tống chống cằm cười nói: "Ngươi sợ ta gọi một bàn Mãn Hán toàn tịch ăn không hết đúng không? Ăn không hết thì đóng gói đem về a. Ta nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy đề nghị vừa rồi của ngươi cũng không tồi, ngươi làm ở Đại Lý Tự Khanh, về sau có án tử cũng đưa ta đi cùng có được không?"
Tô Thần cầm một chén trà nóng, nói: "Cái này có thể suy xét."
Tuy trước mắt Tô Thần không cho phép nàng ra khỏi phủ, nhưng có thể nghĩ cách mà. Nếu hòa li rồi trở về tướng quân phủ, Diệp Tống là một tiểu thư khuê các khẳng định sẽ phải ở lại trong khuê phòng càng không thể ra ngoài, so sánh với chuyện này vẫn là đối phó với Tô Thần dễ hơn đối phó với Đại tướng quân. Về sau có thể tìm được người mình thích hay không, Diệp Tống rũ mắt, nếu không tìm thấy, cả đời ở vương phủ ăn sung mặc sướng còn có tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không quá tệ."
Diệp Tống thật sự gọi một bàn Mãn Hán toàn tịch. Tô Thần nhìn đã thấy no rồi, đương nhiên là hắn giận đến phát no. Tô Thần buồn bực nàng liền rất vui vẻ, thoải mái ăn uống, thi thoảng còn gắp cho Tô Thần một miếng xương, cảm giác giống như...cho chó ăn a.
Tô Thần hình như cũng cảm giác được điều này, âm u nói: "Bổn vương không cần ngươi hầu hạ gắp thức ăn."
Diệp Tống vẻ mặt vô tội, cái miệng nhỏ dính nước sốt: "Ra ngoài, ta hẳn là phải giúp Nam Xu muội muội chiếu cố ngươi cho tốt."
Tô Thần cười lạnh: "Lúc Xu nhi chiếu cố bổn vương đều là miệng đối miệng, ngươi có bản lĩnh thì làm đi."
Diệp Tống làm động tác nôn khan, xuy một tiếng: "Thật ghê tởm." Sau đó tự mình ăn không gắp cho Tô Thần nữa.
Lầu hai sát cửa sổ, bữa này ăn cũng đủ lâu, Diệp Tống no căng liền dựa vào cửa sổ uống trà tiêu thực. Ngoài cửa sổ có thể thấy rõ bố cục đường phố bên dưới, hợp với một vài hẻm nhỏ yên tĩnh. Đầu ngõ, chỗ ngã tư đường đều lác đác một vài ăn mày quần áo tả tơi. Bọn họ thoạt nhìn thực lãnh, cuộn tròn ở góc tường, không có giày, dưới chân để cái chén sứt trông rất đáng thương.
Tô Thần là Vương gia, chưa từng có thói quen đến tửu lâu còn đóng gói đồ ăn mang về, nhưng Diệp Tống cứ cố tình muốn đóng gói, không để dư chút nào, có món nàng còn chưa động đũa. Ông chủ tửu lâu thấy hai người rộng rãi liền biết là gia đình giàu có, lúc đi còn cố ý sai tiểu nhị xách đồ ăn cho hai người.
Kết quả Diệp Tống đi trên đường, hướng tới ăn mày đang ngồi bốn phía hô to: "Tiểu huynh đệ Cái Bang, lại đây lấy cơm đi."
Nàng bảo tiểu nhị mở hộp đồ ăn ra, hương thơm từ cơm canh lập tức tản ra, đám ăn mày sôi nổi chạy đến, ước chường có khoảng hơn mười người. Diệp Tống lại phân phó tiểu nhị về mang thêm một nồi cơm tới để đám ăn mày được ăn no.
Đám ăn mày một bên ăn ngấu nghiến một bên cảm tạ đại ân đại nghĩa của Diệp Tống và Tô Thần. Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Không cần khách khí, mọi người cứ thoải mái ăn. Để ra nông nỗi này cũng không dễ dàng, các ngươi cả ngày đều ở đây để ăn xin sao?"
Một tên ăn mày tạm dừng ăn nói: "Buối tối không có ngươi thì ăn xin cái gì nha. Chúng ta ban ngày ăn xin có thể lấp đầy bụng là tốt rồi, buổi tối đi tìm một cái miếu hoang để ngủ."
Lúc này Diệp Tống phát hiện ở đầu ngõ bên kia còn một tên ăn mày đang ngồi xổm, thi thoảng nhìn qua bên này, nhưng lại không đi tới. Diệp Tống chỉ hắn hỏi: "Tiểu gia hỏa kia vì sao không tới?"
Cả đám ăn mày đều lắc đầu: "Không biết. Ban ngày hắn không đi cùng chúng ta, buổi tối cũng vậy. hắn ăn xin ở Lưu gia hẻm, vừa tới bên này được mấy hôm. Bất quá ở Lưu gia hẻm có người chết, hắn cũng thật đen đủi."
Diệp Tống đang nghĩ không tìm được manh mối, vừa nghe vậy đôi mắt liền sáng bừng lên, cùng Tô Thần liếc mắt nhìn nhau một cái. Tô Thần mới hiểu nàng làm vậy vì có dụng ý.
Diệp Tống cầm ba bốn cái bánh bao thịt, đứng dậy đi về hướng tên ăn mày kia. Tên ăn mày vừa sợ lại vừa mong chờ, co rụt người lại. Diệp Tống ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn đôi mắt hắn tựa như viên đá quý được khảm trên khuôn mặt có chút bẩn thỉu, nói: "Nếu không chê, cho ngươi ăn."