Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 67: Phân công hợp tác




Diệp Tống cố gắng phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nhìn Tô Thần, ẩn nhẫn nói: "Buồn nôn phải làm sao bây giờ?"

Tô Thần cho nàng ba chữ: "Ra ngoài nôn."

Lập tức Diệp Tống nhịn không được nôn khan một tiếng, che miệng chạy nhanh ra ngoài.

Không lâu sau, người của Đại Lý Tự thúc ngựa như bay chạy tới, gây ra động tĩnh hơi lớn tới các nhà xung quanh, vài nhà truyền ra tiếng chó sủa và tiếng trẻ con khóc. Diệp Tống nôn xong ngồi lên thềm cửa, giơ tay chỉ vào bên trong, có hai người vội vàng tiến vào, còn lại canh giữ ở bên ngoài.

Diệp Tống liên tục hít sâu, tự an ủi bản thân: "Nhìn cũng đã nhìn rồi, nhìn nhiều thêm một chút cũng không sao, chớ sợ chớ sợ." Sau đó đem áo khoác Tô Thần trên người mặc vào kéo kín mít, lại quyết định bước vào nhà. Nàng đứng phía sau mấy nhân viên phá án, vươn cổ nhìn Tô Thần bên kia nhưng cũng không dám làm gì quá phận.

Bỗng nhiên Tô Thần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Tống, biểu tình nghiêm túc hơi thả lỏng một chút, cười như không cười nói: "Diệp Tống, lại đây."

Diệp Tống giả ngu: "A, ngươi xem xong rồi sao, xem xong rồi chúng ta trở về tắm rửa đi ngủ đi."

"Miệng vết thương sâu hai tấc, bị một đao chí mạng." Tô Thần chậm rãi nói ra kết quả kiểm tra, "Miệng vết thương chém từ bên trái xuống, chỉnh tề lưu loát cho thấy hung thủ thuận tay trái đã quen dùng đao." Dừng một chút, nhìn vào mắt hơi nhô lên của người chết, "Trước khi chết nạn nhân rất ngạc nhiên, hẳn là vì nhìn thấy bộ dáng của hung thủ. Nửa đêm tới cửa hàng, rất có khả năng là khách tới điêu khắc." Nói xong mới giương mắt nhìn Diệp Tống, "Hiện trường còn rất mới cần phải kiểm tra luôn tránh lạc mất manh mối, ngươi muốn về trước tắm rửa sao, bổn vương sai người đưa ngươi về."

Diệp Tống chậm rì rì tiến tới, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhanh chóng thích ứng với hiện trường vụ án, coi người chết như đầu lừa, còn mình đang chơi trò chơi phá án, hiện trường lưu lại một ít manh mối, cần phải điều tra xem ai là kẻ sát nhân. Kỳ thật đây đáng lẽ cũng là một chuyện thú vị, nếu hiện trường không có nhiều máu tanh như vậy.

Diệp Tống trước hết làm quen với đôi mắt của người chết, nàng nhìn một lúc nói: "Ý ngươi là, có người tới tìm hắn yêu cầu khắc dấu, vì sự tình trọng đại nên sau khi khắc xong liền giết người diệt khẩu?" Không đợi Tô Thần trả lời, nàng lại nói tiếp: "Trong phòng có dấu vết ẩu đả, chứng tỏ hung thủ lần đầu tiên ra tay không thành, nên chắc chắn hắn không phải một người có võ công cao cường. Huống hồ khi biết chính mình bị diệt khẩu, không phải trước tiên người chết nên cảm thấy sợ hãi sao, vì cái gì lại cảm thấy ngạc nhiên? Cho nên hung thủ có khả năng là người quen biết."

Tô Thần im lặng nhìn nàng.

Diệp Tống ngẩng đầu lên, không nắm chắc hỏi: "Ta phân tích đúng không?"

Cái nào cũng hợp lý. Nàng luôn quan sát rất tỉ mỉ, từng chi tiết nhỏ, dần dần phân tích ra tựa như kéo tơ lột kén ngày càng tiếp cận chân tướng. Giống như lúc trước ở Đại Lý Tự thẩm vấn Ngọc chủ trăm mặt, nhưng câu nói tưởng như không đầu không đuôi nhưng cuối cùng đều chỉ thẳng tới đích, đầu tiên làm người ta thả lỏng cảnh giác, sau đó không đánh mà khai.

Tô Thần rời tầm mắt, hỏi một câu không liên quan: "Ngươi không sợ à?"

"Khụ, không sợ, chỉ là không quen thôi."

"Vậy cái khác thì quen sao?"

"Bình thường." Nàng nhắc nhở nói, "Ngươi có thể gọi người thân của nạn nhân tới hỏi xem."

Tô Thần đứng lên, thị vệ lấy từ hậu viện một chậu nước rửa tay đưa cho hắn, thị vệ đã đi một vòng xung quanh hậu viện không thấy một bóng người. Người chết chắc là sống một mình.

Tô Thần nhận khăn lông từ thị vệ lau khô tay, bên ngoài thị vệ đã gọi hết những người xung quanh thức dậy đến hiệu cầm đồ. Bọn họ nghe nói ở đây có án mạng nên vô cùng khẩn trương.

Tô Thần tách bọn họ thành từng đám để thẩm vấn, kết quả không đem lại đáp án nào khả quan.

Chủ quán của Lưu Nhất Khắc trời sinh tính tình quái gở, không thích giao tiếp cùng người khác, chỉ thích điêu khắc, tay nghề có tiếng ở đây. Thi thoảng có một vài đại nhân vật tới tìm hắn khắc dấu, bởi vì bí mật nên không thể gặp ban ngày, vì thế mà cửa hàng của hắn cũng thường nửa đêm mới đóng cửa. Cho nên kể cả có ai đó bất thường đến tìm hắn khắc dấu, mọi người cũng cảm thấy bình thường. Buổi tối nay lúc Lưu Nhất Khắc chết cũng không ai nghe thấy động tĩnh gì, chỉ có vài ngươi nghe được một tiếng hét thảm thiết, sau đó là tiếng vó ngựa, còn chưa rõ có chuyện gì đã bị mang đến nơi này.

Sau khi cho mọi người về nhà, Tô Thần vào cửa hàng thấy Diệp Tống đang kiểm tra quầy trưng bày con dấu, bên chân thả hai cái túi. Một vài con dấu được điêu khắc rất tinh xảo, một vài cái được khắc bằng ngọc thạch có giá trị, nàng để loại xấu xí không có giá trị vào một túi, cái nào đẹp có giá trị để sang túi còn lại.

Tô Thần hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?"

Diệp Tống bận việc nói: "Mang về điều tra chứ làm gì."

"Sao ngươi phải dùng hai cái túi?"

Diệp Tống chỉ cái túi chứa đồ xấu xí, làm như đương nhiên nói: "Phân công hợp tác a, cái này ngươi mang về Đại Lý Tự điều tra", sau đó lại chỉ cái túi đẹp, "Cái kia ta mang về vương phủ nghiên cứu."

Tô Thần lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi cũng biết phân công đấy."

Diệp Tống không thèm để ý nói: "Về sau nếu có chuyện như thế này ngươi có thể kêu ta, ta sẽ giúp ngươi phân công tốt a."

Chờ đến khi đã xử lý xong hiện trường, trời cũng hửng sáng. Tô Thần cũng không ngăn cản nàng đem một túi con dấu giá trị vơ vét mang về, thị vệ Đại Lý Tự tiếp quản án tử này, hắn xoay người nói: "Đi thôi, ngươi cần phải trở về."

Diệp Tống cố hết sức mới khiêng được túi con dấu, nói: "Ai, ngươi không thể giúp ta một chút được sao?" Vừa nói xong, ánh mắt nàng đột nhiên quét đến một góc quầy, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Nơi đó có một cái túi có chút hỗn độn. Diệp Tống buông túi con dấu trong tay đến nhặt cái túi kia.

Tô Thần không nghe thấy tiếng bước chân Diệp Tống, quay đầu nhìn đã thấy nàng đang mở túi kia ra, bên trong là đao bé đao lớn, chói lọi hoa mắt. Diệp Tống cau mày lấy ra một đao có lưỡi răng cưa, khoa tay múa chân ở trước mắt một chút, bỗng ngón tay chạm vào lưỡi đao, lưỡi đao vô cùng sắc bén lập tức cắt qua đầu ngón tay Diệp Tống, đầu ngón tay liền cháy máu. Nàng giương mắt nhìn Tô Thần nói: "Đây là đao dùng để khắc sao, khả năng sẽ tìm được hung khí."

Lúc trở về, Tô Thần cầm một túi con dấu đặt lên ngựa, Diệp Tống đi cùng ngựa với Tô Thần trở về Ninh Vương phủ. Sắc trời dần dần sáng, cuối mùa thu nắng sớm mờ mờ, mặt trời đang dần nhô lên ở phía chân trời tỏa ra ánh sáng kim sắc, mạ lên đồng tử Diệp Tống, nàng híp mắt. Một đêm không ngủ khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, Diệp Tống bất tri bất giác nhích lại gần dựa vào lồng ngực Tô Thần.

"Hung thủ không chủ động mang đao", Diệp Tống bỗng nhiên lên tiếng, "Không giống như có ý định giết người ngay từ ban đầu. Liệu có quan hệ với quốc tỉ không?"

Tô Thần suy nghĩ nói: "Giết người không nhất định phải mang hung khí."

Diệp Tống sờ cổ của mình: "Ý ngươi là có thể giống như vậy vặn gãy cổ đối phương, vậy sao cuối cùng hung thủ lại phải dùng dao khắc dấu?" Tô Thần nhấp môi không nói, nàng không hề rối rắm, thở phào, "Bất quá nhiệm vụ hàng đầu chính là phải tìm được hung khí."

Tới vương phủ, Tô Thần chạm vai Diệp Tống không có phản ứng, hắn lúc này mới phát hiện nàng đã ngủ rồi. Quản gia vương phủ theo lời của Tô Thần phân phó người cầm túi con dấu về Bích Hoa uyển, còn hắn ôm Diệp Tống đi phía sau.

Mấy nha hoàn Bích Hoa uyển thấy tiểu thư đã trở lại, vô cùng vui mừng, liền chạy đi thu xếp. Tô Thần ôm Diệp Tống về phòng đặt lên trên giường, đắp chăn cho nàng, nhìn thêm một lúc rồi đứng dậy rời đi. Lúc chuẩn bị về đông uyển hắn chần chừ bước chân một lúc rồi quyết định chuyển hướng đi Phương Phi uyển.

Linh Nguyệt ngáp dài đang hầu hạ Nam Xu thức dậy. Tô Thần nhấc chân vào phòng, Nam Xu trên mặt có một tia nhàn nhạt u sầu, khi giương mắt lên nhìn thấy Tô Thần nháy mắt liền có chút ngọt ngào. Tâm Tô Thần cũng ở một khắc kia mềm mại lên.

Nam Xu vui vẻ nói: "Vương gia sao tới sớm vậy?"

Linh Nguyệt lẳng lặng lui xuống, Tô Thần đi tới ngồi vào mép giường Nam Xu, trên người con mang theo hơi sương mù cuối thu, nói: "Vừa trở về."

Nam Xu trong mắt lộ ra ưu sắc, vươn bàn tay ngọc khẽ vuốt vạt áo Tô Thần: "Gần đây Vương gia đều đi sớm về trễ, đừng để bản thân bị kiệt sức."

Tô Thần bắt được tay nàng, đạm đạm cười: "Thời gian này đã vắng vẻ nàng rồi."

Nam Xu lắc đầu: "Vương gia lấy đại sự làm trọng."

"Sao nàng không ngủ thêm chút nữa, thời tiết lạnh nên mặc nhiều áo hơn."

Nam Xu vẻ mặt hành phúc cười ôn nhu: "Thiếp thân đã biết, thiếp thân đã quen mỗi ngày đều dậy sớm, bằng không sẽ trở thành người lười a." Nàng nhìn khuôn mặt Tô Thần mệt mỏi, "Vương gia trở về còn chưa nghỉ ngơi, không bằng ở nơi này ngủ một giấc."

Tô Thần nói: "Không cần, ta đi về trước. Nàng chú ý thân thể."

Diệp Tống ngủ một giấc đến tận buổi chiều, thần trí còn mơ màng cho ràng mình vẫn đang ở phòng giam của Đại Lý Tự. Kết quả mở mắt ra thấy các nha hoàn đang đứng chỉnh tề trước giường, há mồm liền hỏi: "Thật không ngờ, cải cách nhà tù còn có thể tán gái..."

Phái Thanh lớn tiếng nói: "Tiểu thư, người nhìn cho rõ ràng, hiện tại không phải ở Đại Lý Tự, người đã trở về a."

Diệp Tống tập trung nhìn lại một lần nữa, chậm rãi thanh tỉnh, lại quay đầu lên giường, ngáp nói: "Ta nhớ ra rồi, ta đã được thả ra."

Sau đó mấy nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt dùng bữa. Sáng trưa chiều ba bữa cơm dồn chung vào một bữa, vô cùng phong phú, Diệp Tống ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm, Phái Thanh đứng ở một bên đau lòng nói: "Người mới ngồi nhà lao có vài ngày, người đã gầy đi như vậy."

Hết chương 67

- -------------------------------------------

Cảm thấy edit mấy chương này bị mất não ý. Cứ phải so sánh bản convert với bản tiếng Trung. Tốc độ cũng chậm hẳn luôn, bình thường với tiến độ như này hôm nay ít ra phải được 5,6 chương ý. Vậy mà mãi mới xong chương thứ 4 T_T

Tô Thần tốt nhất là tâm cứ ở bên Nam Xu đi, đồng ý hòa li để chị nhà ta được tự do nào. Ngọt ngào với Nam Xu như thế cũng không chịu buông tay người ta. Mà giờ nghĩ lại: Nam Xu? Nam Thiến? Không lẽ có liên quan đến nhau =))))

Mình nghĩ sau Tô Thần tự nhiên quay qua yêu Diệp Tống ý thì cũng chỉ là do cái gọi là tính chiếm hữu của nam nhân thôi. Phàm là cái gì khó thì mới càng có tính thử thách, mới kích thích. Nhìn hắn âu yếm Nam Xu vậy chắc cũng là thích thật. Nên nếu yêu Diệp Tống thì cũng chỉ vì cái lí do kia. Bực mình. Ghét nhất cái kiểu vừa lúc trước "âu yếm" với chị nhà, lúc sau đã ngọt ngào với con khác rồi.

Nam Xu chắc chắn không đơn giản chỉ vì muốn đổ tội cho Diệp Tống mà "mượn ngọc tỉ chơi" đâu.

Hy vọng mấy chap sau không đau đầu như mấy chap ngày hôm nay, không tui sẽ lười mà bỏ mất.