Phái Thanh suy nghĩ, sau một lúc lâu mới nặng nề gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu, cùng lắm thì, nếu tiểu thư không tìm thấy người thích hợp, nô tỳ cũng cả đời không gả chồng, đi theo hầu hạ tiểu thư."
Diệp Tống liếc nàng, nói: "Thì ra muội còn biết nghĩ đến chuyện gả chồng, ta còn tính toán giữ muộn bên cạnh cả đời cơ."
Phái Thanh nghe thế liền đỏ mặt: "Nô tỳ mới không có ý nghĩ như vậy, chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi."
Trở lại Bích Hoa uyển, Diệp Tống thông báo cung yến buổi tối, bọn nha hoàn liền sôi nổi chuẩn bị, nấu nước tắm gội, thay quần áo trang điểm... Ngày thương Diệp Tống thường ăn mặc giản dị, hôm nay là dịp long trọng nên nàng cũng chú tâm một chút, rốt cuộc cũng yến cũng không phải yến tiệc bình thường, nàng lấy thân phận Ninh Vương phi đến tham dự, vẫn nên trang trọng một chút.
Cho nên nàng đổi một bộ Thanh Loan triều phượng kim thêu bào phục, tóc búi cao, cài trâm mẫu đơn, giữa trán rơi xuống một viên hồng ngọc tĩnh xảo đặc sắc. Nàng đánh phấn sáng hơn màu da bình thường một chút, làn da căng mọng, cảm giác như nếu chạm vào liền vỡ tung ra.
Chuẩn bị xong vừa kịp lúc, Diệp Tống đứng lên, nhìn vào gương đồng, trong gương là nữ tử cao quý dung mạo mỹ lệ phi phàm, cong cong moi, nàng phất vạt áo, nói: "Quả thật là người đẹp vì lụa a."
Bốn nha hoàn và Phái Thanh đứng ở một bên ngơ ngác nhìn đến xuất thần.
Thật lâu sau, không biết là ai mở lời trước nói: "Nhìn dung mạo của Vương phi nương nương liền cảm thấy Nam thị bình thường đến không thể bình thường hơn."
Ngày thường, Diệp Tống thường không hay trang điểm chải chuốt phức tạp, cũng không mặc mấy thể loại xiêm ý diêm dúa, mà Nam Xu lại thường hay chú ý để vẻ bề ngoài, tỉ mỉ trang điểm nên trông có vẻ hơn vài phần tư sắc.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tống trang điểm thành như vậy, nàng cũng tự mình gật đầu tán thưởng, vuốt cằm nói: "Ta cảm thấy ta có chút tự yêu chính mình."
Nha hoàn lảo đảo.
Phái Thanh không thể tham gia cung yến, nàng tiễn Diệp Tống ra cửa.
Ở ngoài cửa, đã chuẩn bị xong hai chiếc xe ngựa thập phần hoa lệ. Hôm nay Nam Xu rất nhu uyển, mặc một thân váy màu xanh nhạt, búi tóc tinh xảo, trang dung xinh đẹp. Tô Thần sợ chạng vạng gió lớn, nên nhẹ nhàng phủ áo choàng lên vai nàng ta.
Đột nhiên, xung quanh một mảnh yên tĩnh, gió đêm thổi tới, làm đôi khuyên tai của nữ tử thanh thúy rung động. Thân mình Nam Xu run lên, Tô Thần quay người lại, thấy Diệp Tống đang nâng một góc váy bước qua cửa đại môn.
Tô Thần liền sửng sốt.
Diệp Tống thấy ánh mắt Tô Thần rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, nàng nâng tay lên làm tay áo rộng nhẹ rũ xuống, nàng cong khóe môi, nở nụ cười so với ánh nắng chiều còn đẹp hơn, mấy thủ vệ bên cạnh nhìn không rời mắt, nàng đối Tô Thần nói: "Trang phục của Vương phi đây là lần đầu tiên ta mặc, có lẽ cũng là lần cuối cùng, ngươi cảm thấy không thích hợp sao?"
Ngày thường mộc mạc, Diệp Tống mang bộ dáng tiêu sái không kiềm chế được, hôm nay ung dung cao quý thể hiện khí chất sẵn có của nàng ngay từ khi sinh ra, mặc kệ là trang điểm theo kiểu nào, ở trên người nàng đều vô cùng thích hợp.
Vô cùng xinh đẹp.
Nam Xu khoác áo choàng màu trắng đứng bên cạnh Tô Thần, bộ dáng mỏng manh yếu đuối, thoạt nhìn thật giống một khối đậu hủ mềm. Sự nhu uyển thường ngày của nàng ta giờ phút này lại thấy thật bình thường.
Nam Xu miễn cưỡng cười, khóe miệng cứng đờ nói: "Tỷ tỷ...cũng đi cung yến sao?"
Diệp Tống đi đến bên người nàng, nói: "Hoàng Thượng không phải có chỉ Vương gia được mang theo gia quyến sao, Vương gia đưa muội muội theo cũng là thường tình, nhưng nếu không đưa ta đi, chỉ sợ có người sẽ nói ra nói vào, muội muội cũng không hy vọng Vương gia bị đàm tiếu đâu đúng không?"
Nam Xu cúi đầu nói: "Tất nhiên nếu tỷ tỷ có thể cùng đi, ta cao hứng còn không kịp."
Diệp Tống lôi kéo tay Nam Xu, lộ ra một tia kinh ngạc nói: "Tay muội muội sao lại lạnh như vậy, hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh sao không biết mặc ấm một chút, nếu để bị cảm lạnh phải làm sao bây giờ?"
"Không đáng ngại." Nam Xu miễn cưỡng nói.
Diệp Tống làm bộ dáng như thực lòng quan tâm, lập tức định cởi áo ngoài của chính mình nói: "Cái này sao được, nếu không ta đưa áo khoác cho muội muội mặc vào trước."
Nam Xu sắc mặt trắng nhợt, liên tục cự tuyệt nói: "Tỷ tỷ trăm triệu lần không thể, ta đảm đương không nổi. Tỷ tỷ là Vương phi, sao có thể đem trang phục của Vương phi cho muội muội mặc."
Diệp Tống suy nghĩ một chút, đột nhiên cười: "Nói vậy cũng đúng, muội muội mau vào trong xe ngựa đi." Nói xong nàng còn tự mình đỡ Nam Xu lên xe, vẫy tay với Phái Thanh đang đứng phía sau, bảo nàng trở về, sau đó quay đầu nhìn Tô Thần, ngữ khí ngả ngớn nghiền ngẫm, "Vương gia muốn đi cùng ta hay đi cùng xe với muội muội?"
Tô Thần nhìn thật sâu vào đôi mắt Diệp Tống, chuẩn bị lên xe của Nam Xu. Nam Xu kịp thời ngăn lại nói: "Vương gia vẫn nên đi cùng với tỷ tỷ, thiếp thân chỉ là thiếp, không xứng đi cùng xe với Vương gia."
"Sao lại nói lời ngốc nghếch như vậy." Tô Thân chạm vào khuôn mặt Nam Xu, nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng ta, nói: "Để nàng phải chịu ủy khuất rồi."
Nam Xu lắc đầu cười nói: "Không ủy khuất, tỷ tỷ nói đúng, là thiếp thân tham luyến sự quan tâm của Vương gia, không làm theo quy củ."
Cuối cùng Tô Thần ngồi cùng xe với Diệp Tống. Bên trong xe ngựa rất rộng, khi hắn tiến vào thấy Diệp Tống đang nằm dựa lên đệm, một tay chống cằm, nhìn vẻ mặt không vui của Tô Thần nói: "Âu yếm xong rồi? Vậy khởi hành đi."
Tô Thần dùng dư quang, đem hết mị thần lười biếng của Diệp Tống thu vào đáy mắt, cố gắng ổn định, chịu đựng mà không nhào qua đánh hai bàn tay Diệp Tống, nói: "Nếu muốn đi cứ đi, hà tất phải dùng lời nói nhục nhã Xu nhi."
Diệp Tống nhàn nhạt nói: "Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, người nhục nhã nàng không phải ta mà là ngươi. Cho dù là ngươi sủng nàng, nhưng trên danh nghĩa nàng ta cũng chỉ là một cái thiếp thất, trong triều các đại thần cũng gia quyến hẳn là sẽ xem thường xuất thân nữ tử, nam nhân dù có thích nữ nhân thế nào đi nữa, nhưng dù sao kia cũng chỉ là ngoạn vật, không thích hợp vào nơi thanh nhã, đáng lẽ lúc này ngươi nên bảo hộ Nam Xu thật tốt trong vương phủ chứ không phải mang nàng ta ra bên ngoài như thế này, đây không phải là nhục nhã nàng ta sao?"
Tô Thần không nói gì, nàng lại tiếp tục nói: "Hay là, hôm nay ngươi mang nàng ta đi là vì muốn xin cho nàng ta một cái danh phận trắc phi? Ta vẫn tưởng sau khi ta và ngươi hòa li ngươi sẽ để nàng ta thay thế vị trí của ta?" Nàng thò đầu qua, tới gần Tô Thần, hô hấp gần trong gang tấc, cười có chút ác: "Là ta không đẹp bằng nàng ta, hay là ta không phong lưu bằng nàng ta?"
Tô Thần nhìn nàng, đáy mắt sâu không lường được, hơi không chút ý một chút liền bị cuốn vào. Hắn để lộ ra thần sắc hơi phức tạp, lần đầu tiên hiện ra rõ ràng trước mặt Diệp Tống, hắn nhìn khuôn mặt Diệp Tống, sắp không nhịn được mà đưa tay lên vỗ, thấp giọng nói: "Ta không biết, ngươi biết không?"
Diệp Tống thấy biểu tình như vậy của hắn, tươi cười trên mặt liền cứng đờ, ngay sau đó chậm rãi ngồi thẳng lên, cách xa hắn. Phản ứng của Tô Thần thật sự vượt quá tưởng tượng của Diệp Tống.
Xe ngựa đi một mạch vào cung, trong xe vô cùng yên tĩnh, ai cũng không nói thêm câu nào nữa. Đến hoàng thành, từ xe ngựa chuyển sang ngồi kiệu, bên trong là cung điện tiếp nối cung điện, ở giữa là một tòa nhà nguy nga, rộng lớn, bốn mái làm bằng vàng chếch thẳng về phía mặt trời, phản xạ lại ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Diệp Tống chưa từng nhìn thấy hoàng cung cổ đại lần nào, không khỏi vén rèm lên xuống nhìn ra bên ngoài vài lần. Lúc này, các quan viên cũng đang ngồi kiệu tiến cung, gia quyến nhà khác cũng giống như Diệp Tống đang tò mò nhìn ngắm bên ngoài.
Qua hơn nửa canh giờ, cỗ kiệu mới dừng lại ở một khu đất trống trong cung. Cung nhân vén mành lên nghênh đón, Tô Thần ra ngoài trước, Diệp Tống cũng nâng góc váy chuẩn bị ra theo, nhìn thấy phía trước có bàn tay đưa tới, Diệp Tống ngửa đầu vừa khéo Tô Thần cũng đang rũ mắt nhìn nàng, cung nhân đang đứng xung quanh, nàng đành phải đem tay bỏ vào tay Tô Thần, tùy ý để Tô Thần đỡ chính mình ra ngoài. Động tác kia, tự nhiên lại có thêm một tia ôn nhu, khiến Diệp Tống thật sự là không thể tưởng tượng được.
Cỗ kiệu phía sau cũng theo sát tới, Nam Xu được cung nhân đỡ ra. Vừa đứng xuống liền nhìn thấy Tô Thần và Diệp Tống đang đứng chung một chỗ, ánh mắt bỗng chốc tối sầm xuống.
Tô Thần một thân huyền sắc kim thêu triều phục, Diệp Tống một thân Thanh Loan triều phượng bào, đứng chung với nhau vô cùng nổi bật. Ở trong mắt mọi người, bọn họ giống như một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Ngẫu nhiên có vài quan viên cũng gia quyến đụng phải, lại đây hướng Tô Thần làm lễ chào hỏi, Tô Thần đều là nắm tay cùng Diệp Tống đáp lại. Nam Xu đi theo sau hai người, trông rất bình thường. Có quan viên biết nàng ta là thiếp của Ninh Vương, cũng có quan viên mới không biết cũng sẽ không chủ động tiến lên dò hỏi, cùng lắm là hỏi đồng liêu bên cạnh lai lịch của nàng ta một chút.
Đêm nay thời tiết sáng sủa, cho nên cung yến được an bài ở Ngự Hoa viên. Nàng nghĩ chắc Ngự Hoa viên cũng không lớn như trong tưởng tượng, nhưng lúc Diệp Tống bước vào liền nhìn không được mà cảm khái, quá xa xỉ.
Ở giữa Ngự Hoa viên là một bãi đất trống hình tròn, bốn phía trồng rất nhiều hoa, xung quanh còn treo đèn lưu li cung đình hoa quang diễm liễm, thắp sáng không gian bốn phía. Lúc này sương mù bao phủ xuống nên hơi có chút lạnh lẽo, nhưng lại mang tới cảm giác mông lung, thập phần xinh đẹp.
Phía trên bãi đất trống là long ỷ của Hoàng Thượng, trông cực kì uy nghiêm mang theo hào khí vương giả không thể lẫn vào đâu được, bên dưới đặt hai chiếc bàn dài, các cung nhân xinh đẹp quần áo lả lướt đang lần lượt bày đồ ăn, hoa quả lên bàn.
Nhân lúc cung yến còn chưa bắt đầu, các quan viên đều tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau, một vài phu nhân quen biết cũng tụ tập tâm sự việc nhà. Hoàng Thượng có chỉ, có thể tùy ý thưởng thức cảnh sắc Ngự Hoa viên.
Diệp Tống cố gắng giật tay ra khỏi tay Tô Thần, không nghĩ tới Tô Thần lại nắm chặt như vậy. Nàng cũng không dám làm động tác quá mạnh, tròng mắt liền đảo qua Nam Xu phía sau, cười như không cười nói: "Ngươi chớ nên vắng vẻ mỹ nhân chân chính của ngươi a. Nàng lại ủy khuất khóc không cho ngươi lên giường phải làm sao bây giờ?"
Tô Thần nhấp môi mỏng, lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái: "Ở bên ngoài nói chuyện chú ý một chút." . Truyện Cung Đấu
Diệp Tống nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: "Dù sao đây cũng là lần cuối cùng ta đảm nhận vị trí Ninh Vương phi, ngươi không cho ta nói nhiều vài câu sao? Ngươi yên tâm, thời điểm ta xin Hoàng Thượng hòa li nhất định sẽ nhắc tới các ngươi, nói không chừng có thể giúp nàng ta có được địa vị cao hơn chút."
Nam Xu nghe được hai người nói chuyện, ngừng lại, kinh ngạc hỏi: "Tỷ tỷ...muốn cùng Vương gia hòa li sao?"
Diệp Tống cũng dừng lại, xoay người liếc Nam Xu cười nói: "Đúng vậy, không phải đúng tâm ý của muội muội sao? Người xem, chờ ta đi rồi, Vương gia lại sủng ngươi như vậy, nói không chừng, không lâu sau, người liền có thể quang minh chính đại ngồi lên vị trí Vương phi, như thế không phải tốt sao?"