Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 31: Công tử thần bí




Tô Thần lạnh lùng hỏi: "Còn có cái gì?"

"Nô tỳ thấy một chiếc xe ngựa đương Vương phi trở về, trong xe có một vị công tử..."

Vương phi ra phủ lén gặp nam nhân, đêm khuya say mèm mới về, này mẹ nó càng thêm khác người. Dù cho là Tô Thần vô tình, Vương phi vẫn là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn, hắn sẽ để nàng đội mũ xanh cho hắn sao? Chẳng qua sự tình chưa được chứng thực, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của một nha hoàn.

Thấy Tô Thần âm tình bất định, Nam Xu chỉ trích Linh Nguyệt: "Hôm nay sắc trời u ám như vậy, ngươi không nhìn rõ thì không được nói bừa, ngươi còn muốn tiếp tục bị giáo huấn đúng không, tỷ tỷ không phải người như vậy."

"Từ hôm nay, người có thể tiếp tục lưu lại Phương Phi uyển hầu hạ phu nhân, nếu còn phạm sai lầm gì, bổn vương nhất định không tha."

Linh Nguyệt đại hỉ, tạ ơn: "Nô tỳ đa tạ Vương gia, nô tỳ chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hầu hạ phu nhân!"

"Hầu hạ phu nhân đi nghỉ."

Tô Thần định rời đi, Nam Xu ôn nhu chạm tay hắn, mắt đầy ý xuân nói: "Vương gia đêm nay, phải đi sao?"

Tô Thần nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta lại đến."

Chủ tớ Nam Xu cùng Linh Nguyệt ôm nhau khóc, bên này Tô Thần đã cất bước rời đi.

Diệp Tống say rượu trở về, Tô Thần tinh thần phân liệt, một mặt khinh thường không thèm tới hỏi, mặt khác lại ma xui quỷ khiến mà bước tới Bích Hoa uyển. Tới khi đến Bích Hoa uyển rồi, Tô Thần mới kinh ngạc phát hiện nhầm đường tới Đông uyển.

Diệp Tống vẫn chưa say hẳn, nàng cầm bình rượu ngồi gác chân ngoài hành lang, chống cằm nhàn nhạt cười, đôi mắt nàng dưới ánh trăng tràn đầy thần thái. Nhưng Phái Thanh thì khác, nàng say đến mức, trên đường trở về không khống chế được mà cất cao giọng hát, bốn nha hoàn còn không giữ được nàng.

Tối nay tâm trạng Diệp Tống vô cùng tốt, các nha hoàn không bớt lo nên để sẵn một bát canh giải rượu bên cạnh nàng. Diệp Tống thưởng thức bộ dáng khi say rượu của Phái Thanh tựa như nữ hán tử, xua xua tay nói: "Chớ có cản nàng, để nàng phát tiết."

Tô Thần bị âm thanh quỷ khóc sói gào trong viện hấp dẫn, sắc mặt âm trầm bước vào bên trong.

Bốn nha hoàn thấy Tô Thần thình linh tới đều cúi thấp đầu, không đành lòng để Tô Thần thấy bộ dáng này. Kết quả Phái Thanh không chú ý, vừa quay đầu liền đập vào ngực Tô Thần, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên thấy trước mắt là một nam tử, nhếch miệng cười: "Đầu gỗ..." Sau đó hai mắt nhắm chặt, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Bốn nha hoàn đi theo Diệp Tống cũng được một thời gian cũng mong nàng cùng Vương gia có thể hòa thuận ở chung. Trước mắt ánh trăng vừa lúc, không khí vừa lúc, tâm tình Diệp Tống cũng vừa lúc, hai người không đến mức giương cung bạt kiếm đối đầu nhau như mọi ngày, Tô Thần vẫn âm trầm sắc mặt...Trừ bỏ đối mặt với Nam thị, hắn đối với ai cũng đều âm trầm, xem nhẹ tất cả. Vì thế mấy nha hoàn liền chân tay lanh lẹ tiến lên đỡ Phái Thanh về phòng, gắt gao đóng cửa lại.

Khóe miệng Diệp Tống dâng lên ý cười, trước mặt Tô Thần, từ tùy ý lười nhác biến thành lương bạc. Tô Thần trong lòng phiền muộn, từ phản ứng của Diệp Tống hắn rõ ràng nhìn ra nàng đối với hắn ghét bỏ vô cùng, giống như lúc trước mình đối với nàng vậy.

Từ trước đến nay hắn luôn coi rẻ người khác, làm gì có đạo lý người khác coi rẻ hắn.

Diệp Tống giơ tay, rót một ly rượu, đuôi lông mày nhàn nhạt ý cười nói: "Canh giờ này, ngươi hẳn là phải cùng mỹ nhân đêm xuân nồng ấm mới đúng, sao lại có thời gian tới đây. Lại đây ngồi đi."

Hòa khí này có chút không đúng, thế nhưng Tô Thần lại thật sự đi qua, ngồi xuống, bưng lên ly rượu Diệp Tống vừa rót, ngửa đầu uống cạn, lạnh đạm nói: "Hôm nay đi đâu vậy?"

Diệp Tống cũng không kiêng dè, chậm rãi nói: "Hôm nay ra ngoài đi dạo."

"Cùng ai?"

"Một bằng hữu."

"Làm gì?"

"Làm gì?" Diệp Tống xoa xoa ấn đường, men say xinh đẹp, dường như bản thân chính là một nhưỡng chí thuần đến hàm rượu ngon, "Để ta nghĩ lại xem, đầu tiên chúng ta đến một nhã gian, sau đó uống một ít rượu, hẳn là sau đó thì say, mơ hồ nhớ rõ hắn..."

Chén rượu trong tay Tô Thần bể nứt, Diệp Tống thấy hắn tức giận, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn. Hắn nói: "Tiếp tục nói."

Diệp Tống nghiền ngẫm nói: "Kế toán ngươi đoán xem a."

Tô Thần đột nhiên cúi người xuống, giơ tay nắm cằm Diệp Tống, ngữ khí thấp hàn nói: "Diệp Tống, ngươi có phải thấy bản vương mấy ngày nay không động tới ngươi nên ngứa đòn đúng không? Ngươi thật to gan, bổn vương cho phép ngươi ra vòa phủ, không phải để ngươi ra ngoài tìm gian phu!"

Lúc này, nụ cười trên miệng Diệp Tống nhạt dần, rũ mi mắt không rõ thần sắc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi tưởng ta giống ngươi sao?" Diệp Tống cười nhạo một tiếng, "Sao, chẳng lẽ ngươi còn để ý ta tốt với ai sao? Vẫn là vì cái sĩ diện của Ninh vương đi, sợ người ta biết ta cho ngươi đội nón xanh? Ta chính là Vương phi không được sủng ái, không chịu nổi tịch mịch nên làm hồng hạnh xuất tường cũng không khó lý giải đi?"

"Tốt lắm, Diệp Tống!" To Thần tức giận, siết chặt càm nàng, sau đó giơ tay định đánh nàng.

Đối phó với nữ nhân tay trói gà không chặt như Diệp Tống, Tô Thần vẫn là ngựa quen đường cũ.

Chỉ là lần này, Diệp Tống không cho hắn cơ hội. Diệp Tống bỗng nhiên nhấc mắt, ánh mắt sắc bén, cười đến như sài lang hổ báo, dùng hết sức cầm cổ tay hắn, sau đó dùng toàn bộ thân mình đánh tới Tô Thần, Tô Thần không kịp phòng bị, bị Diệp Tống đẩy ngã lên hành lang, trừng trừng hai mắt.

Diệp Tống uốn gối cưỡi lên eo hắn, đôi tay gắt gao ấn xuống cánh tay hắn ép lên trên đầu, mái tóc mềm mải lướt qua cổ hắn, hơi thở mang theo mùi rượu phun lên mặt hắn, nói từng câu từng chữ: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hả? Ta há có thể để ngươi nhiều lần đánh ta lặp đi lặp lại? Ta nói cho Tô Thần ngươi biết, ta không có làm ra loại chuyện tình như vậy, nếu như ngươi không chịu nổi, ngày mai đưa ta đi gặp Hoàng Thượng, ta sẽ xin cho ta và ngươi hòa li, từ đây ngươi đi đường Dương quan, ta đi cầu độc mộc. Còn trước khi hòa li, ngươi nếu không đối xử tàn nhẫn với ta, ta cũng sẽ không đi quấy rầy ngươi cùng Nam thị, nói không chừng chúng ta còn có thể bình tĩnh mà nói với nhau được mấy câu. Mà ngươi, chưa bao giờ coi ta là thê tử, ngươi có tư cách gì mà quản ta ở cùng người khác?"

Nói xong, không đợi Tô Thần phản ứng, nàng chủ động đứng dậy, buông Tô Thần ra, lại rót thêm hai ly rượu, một ly cho chính mình một ly đưa cho Tô Thần, làm như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, khóe miệng gợi lên, cười hì hì nói: "Đừng khẩn trương, ta và bằng hữu chỉ ở nhã gian chơi cờ mà thôi, trên đầu ngươi vẫn chưa bị đội nón xanh, tạm thời vẫn an toàn. Tới đây, uống hết ly này, tắm rửa rồi ngủ."

Diệp Tống ngửa đấu uống cạn ly rượu, tùy ý ném chén rượu ra phía sau, âm thanh chén sứ bị vỡ nghe rất rõ ràng. Nàng hát lên vài tiếng bước lên bậc thang, khi sắp vào phòng liền dừng một chút, quay đầu lại nhìn Tô Thần vẫn đang ngồi an tĩnh uống rượu, nàng cười cười, lười biếng đẩy cửa, nói: "Vương gia nếu vẫn còn hứng thú, tự mình thu thập một chút đống hỗn độn ở Bích Hoa uyển rồi hãy thưởng rượu ngắm trăng, nếu phiền lòng, thì để sáng mai ta bảo Phái Thanh tới thu dọn."

Nàng đẩy cửa ra liền thấy bốn nha hoàn đang dán tai lên tường nghe ngóng, sợ nghe không đủ, các nàng còn chọc bốn cái lỗ trên cửa để xem động tĩnh. Diệp Tống vào phòng, bốn nha hoàn đều đối nàng giơ ngón cái lên, tán thưởng. Nhưng vẫn không thể không lo lắng nói Vương phi nên suy xét rõ ràng, nữ nhân hòa li sẽ không có thanh danh tốt a...

Diệp Tống chỉ nhíu mày nói một câu "Tính sau", sau đó leo lên giường, không thèm tẩy trang liền ngủ.

Tô Thần một mình bên ngoài, đối với ánh trăng sáng đêm nay, hắn uống thêm mấy chén rượu. Trợn mắt nhắm mắt ch gian, Diệp Tống kia lại có thể lớn mật mà động thủ với hắn cộng thêm ngữ khí khó thuần như vậy, cùng với thần thái say rượu kia, so với ma yểm giống nhau, cứ thế quẩn quanh trong đầu hắn không vứt bỏ được.

Đến khi hết rượu, hắn mới đứng dậy rời đi. Không phải hồi đông uyển, mà đi Phương Phi uyển của Nam Xu.

Lúc này Nam Xu đã ngủ, mở cửa nhìn thấy hắn, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hô hấp toàn mùi rượu. Nam Xu chinh lăng nói: "Vương gia sao lại uống say như vậy?"

Nàng duỗi tay đỡ Tô Thần vào phòng, vừa bước vào một bước, Tô Thần đem Nam Xu ôm chặt vào trong ngực, cúi đầu điên cuồng mà hôn.

Đêm nay hắn vô cùng kỳ quái, giống như một con dã thú, không hề ôn nhu chút nào, thậm chí còn có chút thô lỗ.

Mỗi ngày Diệp Tống đều là ăn no không có chuyện gì làm. Cho nên nàng phải đi kiếm cái gì làm mới được. Tìm trong vương phủ đương nhiên không có khả năng, Nam Xu không chủ động tới tìm nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ không đi kiếm chuyện với nàng ta, nàng đành phải tìm vui ở thế giới bên ngoài rồi.

Tô Thần không nhắc lại đề tài tối hôm đó nữa, Diệp Tống cũng không chịu ảnh hưởng gì mà tiếp tục ra bên ngoài dạo chơi.

Đương nhiên, nàng có đi cờ quán tìm Tô Nhược Thanh. Ông chủ cờ quán không chỉ có kiến thức mà trí nhớ cũng tốt, hoặc là có người phân phó, hắn vừa thấy Diệp Tống liền ngựa quen đường cũ đưa nàng đến nhã gian kia. Diệp Tống muốn ăn muốn uống cái gì, ông chủ đều thõa mãn, nhất nhất đưa vào phòng. Chỉ là đợi nữa ngày, cũng không thấy bóng dáng Tô Nhược Thanh.

Diệp Tống bất giác nhàm chán, trực tiếp bảo ông chủ gọi mỹ nhân đánh đàn tới nhã gian đàn vài khúc. Người đánh đàn không ngờ lại là một công tử thanh tú, Phái Thanh đương nhiên không thể để vị công tử kia tiếng vào đàn, sợ Diệp Tống lại giống như khi ở Tố Hương lâu động tay động chân mà sờ người ta một phen, kiến nghị nói: "Công tử, không bằng chúng ta ra ngoài nghe đi."

Diệp Tống nhướng mày bất mãn: "Vì cái gì?"

"Một người vui không bằng mọi người cùng vui chứ sao", Phái Thanh đầu óc xoay chuyển nhanh, "Dù sao đây cũng là nhã gian của Tô công tử, nếu hắn biết công tử ở chỗ này bao cầm, khả năng sẽ cảm thấy công tử...thô tục đi."

Diệp Tống nghĩ nghĩ, tán đồng nói: "Ừm, muội nói đúng, chúng ta ra bên ngoài nghe."

Phái Thanh nhẹ nhàng thở ra. Dù sao tiểu thư cũng nghe mình, trước mặt bao nhiêu người nàng sẽ không dám có mấy hành động kinh hãi thế tục kia đi.