Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 27: Hảo một đôi cẩu nam nữ




Ông chủ khéo đưa đẩy, nói: "Công tử thật tinh mắt, thương kinh này người người lui tới, tự nhiên bảo bối địa phương nào cũng có. Nhưng phàm là đồ vật ở Kim Hiền, đều là khách chủ động đưa tới."

"Ông chủ còn nhớ người cầm đống trang sức này là người phương nào, có bộ dáng gì không?"

Ông chủ khôn khéo vô cùng, nhờ ngày đó Diệp Tống chỉ điểm, liền biết vật phẩm này nhất định là của đại nhân vật, nếu có người hỏi, nói nhiều ắt sẽ rước lấy phiền toái. Diệp Tống cũng vì bốn nha đầu vô tâm vô phế nhà mình mà suy xét, nếu lão bản đem việc các nàng cầm đồ ra ngoài, sẽ tạo tai ương, nói: "Ai da thật không dám giấu diếm, mỗi ngày khách đều tới tới lui lui, ta nhìn ai cũng giống nhau, thật xin lỗi công tử, ta không nhớ được a."

Tô Tĩnh hỏi đơn giản: "Nam hay nữ?"

Ông chủ nói: "Trang sức này là đồ vật của cô nương, khách tới đương nhiên là nữ tử." Dù sao trong thiên hạ trừ bỏ nam nhân chính là nữ nhâ, thượng kinh có hàng vạn nữ nhân, biết đi chỗ nào tìm?

Tô Tĩnh không hỏi thêm nữa, thu thập đồ rời khỏi.

Diệp Tống lúc này mới lười biếng duỗi eo, chậm rì rì đứng lên, còn không quên phân phó Phái Thanh cấp tiểu cô nương thêm trà tiền bo, sau đó ra khỏi Tố Hương lâu, bên ngoài trời trong nắng ấm.

Hai người một đường trở về.

Phái Thanh có chút lo lắng: "Tiểu thư, người nói xem nếu Vương gia trở về hỏi sự tình trang sức với Nam thị, chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?"

Diệp Tống nhàn nhạt cười nói: "Phàm là nam nhân trọng uy tín mặt mũi, đều sẽ không hỏi đến đồ vật mình đã tặng cho nữ nhân. Tô tiện nhân là Vương gia, hắn sao có thể hỏi đến? Chỉ có thể nghẹn ở trong lòng."

Buổi chiều, Tô Tĩnh phái người đem trang sức đến Ninh Vương phủ, cũng cố ý bảo người tới hướng Ninh Vương đề cập đến giấy nợ một vạn năm ngàn lượng. Tô Thần thu lại đồ vật, còn về giấy nợ thì cười lạnh một chút, nói: "Tự xen vào việc của người khác, bổn vương đâu có bắt hắn làm việc này."

Vì thế người tới không đòi được nợ, đành phải hậm hực ra về.

Tô Thần đem đồ trang sức giao cho quản sự, nói: "Cất vào nhà kho."

Trên mặt tuy không biểu lộ gì, nhưng tâm tình hắn lại vô cùng phiền muộn, hắn đi dọc theo dòng suối nhỏ, không phải đến Phương Phi uyển cũng không về đông uyển, chỉ là bực bội nên đi một chút.

Chính là ông trời thích cùng hắn vui đùa, hắn càng muốn thanh tịnh, lại càng có đương sự đến trước mặt hắn.

Vừa vặn hắn đụng phải Nam Xu đang ra tới.

Nam Xu thấy hắn, đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó mặt mày liền tươi cười yêu kiều như gió xuân, nói: "Hôm nay Vương gia về sớm vậy?"

Tô Thần nhàn nhạt gật gật đầu: "Ừm, Đại Lý tự không có sự vụ gì."

Nam Xu tế liễu phất phong chậm rãi đến gần, nhìn chăm chú thần sắc Tô Thần, bỗng nhiên nhón chân lên giơ tay vuốt nhẹ mày đang nhăn của hắn, ôn nhu cười nói: "Sao vậy, Đại Lý Tự lại có vụ án khó khăn nào sao, khiến ngài phải cau mày như vậy."

Tô Thần ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nàng không rõ nguyên do.

Sau một lúc lâu, Tô Thần thu lại ánh mắt, khẽ cười một chút, xoa xoa bên tai Nam Xu nói: "Ta thường xuyên không ở nhà, đã ủy khuất nàng rồi."

Nam Xu thiện giải nhân ý nói: "Vương gia công vụ bận rộn, thiếp thân không cảm thấy ủy khuất, chỉ cần mỗi ngày có thể chờ Vương gia trở về, đã vô cùng hạnh phúc rồi."

Tô Thần đem mỹ nhân ôm vào ngực, nói: "Cần gì cứ phân phó quản gia, muốn mua cái gì liền nói cho ta, hoặc bảo nha hoàn ra ngoài mua cho nàng."

Nam Xu ở trong ngực hắn kiều kiều cười nói: 'Thiếp thân đã biết, đa tạ Vương gia."

Thời tiết dần dần nóng bức, trong vương phủ có trồng một mảnh sơn trà, thời tiết này kết đầy quả vàng óng.

Diệp Tống vẫn luôn nhớ thương vị sơn trà, không nghĩ tới nơi này cũng có sơn trà, cuối cùng cảm thấy trấn an vài phần.

Chẳng qua, nghe nói Nam Xu cũng thích ăn sơn trà. Rừng sơn trà này nghe nói trước khi Nam Xu chưa vào cửa Tô Thần đã cho gieo trồng. Khả năng lúc ấy Tô Thần đã định liệu trước mà cho rằng, cưới Nam Xu vào Ninh Vương phủ làm Vương phi là sự tình không thể nghi ngờ, nhưng ai biết nửa đường lại bị tiểu thư tướng quân là Diệp Tống ngáng chân chặt đứt uyên ương. Cho nên giờ mới có thể cưới Nam Xu vào phủ làm thiếp, rừng sơn trà cũng đã xanh um một mảnh.

Hôm nay, Diệp Tống tâm huyết dâng trào, Phái Thanh cầm rổ, hai người đi vào rừng hái sơn trà. Còn chưa đến gần, trong gió đã ngửi thấy hương thơm.

Phái Thanh nói: "Tiểu thư, nếu người muốn ăn sơn trà, nô tỳ liền ra ngoài mua cho người, cần gì phải tự mình đi hái như vậy? Thời tiết nóng thế này, tiểu thư bị cảm nắng thì phải làm sao?"

Diệp Tống đã bắt đầu sắn ông tay áo chuẩn bị trèo lên, nói: "Ngoài đường nào có bán quả mới hái, tự mình trèo cây hái mới thú." Thấy Phái Thanh sắc mặt nặng nề, Diệp Tống không chút để ý mà cười, "Ta xem muội đâu phải ngại phiền toái, là vì cảm thấy rừng sơn trà này dành cho Nam thị nên không thích thì có."

Phái Thanh bị đoán trúng tâm tư, rầu rĩ nói: "Phàm là đồ của Nam thị, nô tỳ đều thấy không xứng với tiểu thư. Rừng sơn trà thì thế sao, nô tỳ không thấy hiếm lạ chút nào."

Diếp Tống tìm một cây sơn trà có vẻ dễ trèo, trèo lên, lời nói thấm thía: "Thiếu nữ ấy mà, yêu ai yêu cả đường đi, nhưng chớ có ghét a, nếu không trên đời này muội ghét nhiều thứ, liệu còn lại bao nhiêu vui sướng? Huống hồ một người ăn sơn trà không hương vị, hai người ăn sơn trà là toan, ba người ăn sơn trà mới cảm thấy ngọt."

Phái Thanh suy nghĩ một lúc, vẫn là không hiểu: "Đây là ý gì?"

"Ý tứ chính là, đồ vật đi cướp ăn mới cảm thấy ngon." Diệp Tống chỉ huy Phái Thanh phía dưới tàng cây, "Ta hái xong ném xuống, muội cố gắng tiếp cho tốt a."

Phái Thanh ngoan ngoãn đứng dưới, Diệp Tống bắt đầu trèo cây. Phái Thanh nói: "Tuy tiểu thư nói có lý, nhưng nô tỳ chính là thấy Nam thị liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, đừng nói là sơn trà ngọt, chính là ăn vào chỉ sợ cũng phải nôn ra."

Diệp Tống ở trên cây bật cười, nàng cười một lúc liền líu lo dừng lại. Ở trên cây nhìn nhìn một chút, thấy cách đó không xa có người đang chậm rãi hướng bên này đi tới, Diệp Tống khóe miệng một trận mãnh trừu. "Phái Thanh muội đúng là miệng quạ đen."

Phái Thanh giật mình trừng mắt: "Nam thị thật đúng là tới a?"

"Tới còn không phải một cái, mà là một đôi cẩu nam nữ a."

Phái Thanh có chút lo lắng: "Kia...tiểu thư, chúng ta phải đi về sao? Nô tỳ sợ lát nữa người hái được sơn trà, cũng không muốn ăn nữa."

Diệp Tống lười biếng gợi lên khóe môi, nhích lại gần thân cây một chút, dưới ánh mắt trời hai mắt tinh quang phản chiếu, liếc hai người đang đến gần, nói: "Không có việc gì, dạ dày của tiểu thư muội rất cường đại."

Tô Thần cũng coi như là trượng phu tốt, tất nhiên là đối với thiếp thất. Trời nóng thế này còn bồi ái thiếp tới hái sơn trà, thật là ân ái đến hoảng.

Vẫn là Nam Xu tinh mất, lập tức thấy Diệp Tống đang ở trên cây cùng Phái Thanh đứng dưới, kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ?"

Từ sự kiện rơi xuống nước lần trước, Nam Xu tựa hồ đối Diệp Tống có chút kiêng kị. Diệp Tống càng tươi cười, nàng càng thêm cảnh giác.

Tô Thần ngẩng đầu, thấy Diệp Tống ở trên cây đang cười tủm tỉm mà lột sơn trà, so sánh với Nam Xu, hắn đối Diệp Tống luôn dùng lời lẽ lạnh nhạt: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Diệp Tống hái được một quả lại lột ăn, thình lình hướng Nam Xu ném tới. Nam Xu duyên dáng hô to một tiếng, lúc phục hồi lại tinh thần đã thấy quả sơn trà rơi vào rổ của nàng. Trên mặt không khỏi có chút lửa đốt.

Diệp Tống lại ném một quả hướng Tô Thần, Tô Thần chỉ nhẹ nhàng đảo qua tay áo, mặt không đổi sắc đã tiếp được, chỉ nghe nàng nói: "Rừng sơn trà này rất đẹp, nghe nói vì muội muội thích ăn sơn trà mà Vương gia đã chỉ định gieo trồng riêng cho nàng. Ta thấy rừng sơn trà này nhiều như vậy, nghĩ chắc muội muội không thể một mình ăn hết, liền thừa dịp Vương gia cùng muội muội không chú ý trộm tới đây hái một ít cho đỡ thèm, đáng tiếc a, vừa mới bắt đầu đã bị các ngươi bắt gặp. Muội muội mau nếm thử, hảo ngọt a." Biểu tình trên mặt nàng vô cùng thích hợp, thoạt nhìn như thực sự tiếc hận, nhưng trong ngữ khí lại không phải như vậy.

"Trước kia ta cũng không nghĩ tới Vương gia lại có tâm như vậy, đến khi vào Vương phủ mới phát hiện ra một mảnh rừng sơn trà. Đời này có thể được Vương gia chiếu cố, ta không dám cầu mong gì thêm nữa." Nam Xu nói liền nhìn nhìn Tô Thần, sau đó lột vỏ quả mà cắn một miếng, hạnh phúc dịu dàng mà cười rộ lên: "Năm nay sơn trà thật ngọt, dù sao ta cũng không ăn hết nhiều như vậy, nếu tỷ tỷ thích, cứ việc tới hái."

"Vậy ta đây liền không khách khí." Diệp Tống hướng chỗ cao trèo lên, chọn mấy quả to, ném vào rổ Phái Thanh. Đáy rổ lót một lớp vải bông, cho nên ném từ trên xuống dưới cũng không bị vỡ.

Loại chuyện leo cây này, ở trước mặt Vương gia cùng ái thiếp của hắn, quả thật không thích hợp với thân phận thiên kim tiểu thư của Diệp Tống. Nam Xu ở dưới nhìn, dùng khăn che miệng cười dịu dàng, cũng nhắc nhở Diệp Tống cẩn thận. Tô Thần mắt lạnh nhìn Diệp Tống trên cây, trong mắt thần sắc không rõ, chính hắn cũng không phát hiện mình đối Diệp Tống đã không còn chán ghét như lúc ban đầu, có thể bình tĩnh mà nghe Diệp Tống nói chuyện. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây tạo ra từng lỗ từng lỗ dương quang trên người Diệp Tống, cùng nàng ở một chỗ lại vô cùng thích hợp.

Hắn nghĩ, nếu trước đây Diệp Tống không dây dưa với hắn, chia cắt hắn cùng Nam Xu, hắn cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Diệp Tống ngoái đầu nhìn Nam Xu nói: "Muội muội, đứng ngốc dưới đó làm gì, không thích sơn trà sao? Nếu là ngại phiền toái, Vương gia lại không muốn động thân thể trân quý, không bằng ngươi mang rổ đặt bên cạnh Phái Thanh, để ta hái hộ cho."

Nam Xu dò hỏi Tô Thần: "Vương gia, để tỷ tỷ hái giúp ta, có được không?"

Tô Thần không nói chuyện, coi như đồng ý. Vì thế Nam Xu liền cười đem rổ qua để trên mặt đất, nói: "Đa tạ tỷ tỷ."

Nam Xu định đứng dưới tàng cây đỡ cùng. Lúc này Phái Thanh thái độ thực cung kính, ngữ khí bình đạm nói: "Thỉnh phu nhân đứng cạnh Vương gia đi, lát nữa tiểu thư ném sơn trà xuống nếu trúng phải phu nhân là không tốt, nô tỳ sẽ giúp phu nhân hứng sơn trà."

Nam Xu đi đến đứng yên bên người Tô Thần, đột nhiên Diệp Tống bên kia phát ra tiếng kêu sợ hãi. Diệp Tống hình như không cẩn thận dẫm phải cành cây bị gãy, vội vàng lôi kéo mấy cánh cây để đỡ thân người lại, nhưng lại bị trượt dưới chân, sau đó cả người liền từ từ rơi xuống.

Hết chương 27

- --------------------------------

Đoạn này trong truyện Nam Xu đòi treo lên cây cùng Diệp Tống nè. Sau đó bị trượt còn kéo Diệp Tống ngã cùng. Tô Thần thì hình như thay vì bảo Nam Xu sẽ đỡ nàng ta thì lại lo lắng muốn đỡ Diệp Tống =))))

Đúng là truyện tranh viết theo hướng hài hước hơn nhiều hơn so với truyện chữ.