Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 193: Đừng quản nhiều chuyện




Bữa sáng vô cùng náo nhiệt, người nên tới đều tới, người không nên tới cũng tới. Mọi người ngồi vây quanh thành một bàn lớn.

Quỷ Độc phu nhân một thân hồng y, có vẻ đặc biệt bắt mắt. Trên mặt trước sau như một là một tầng lạnh băng, như muốn nói người sống chớ lại gần. Quỷ Y không nghĩ nàng cũng tới, lúc bước vào cửa nhìn thấy nàng, bước chân có chút chần chừ, nhìn dáng vẻ tựa như chuẩn bị lùi bước, Anh cô nương quay đầu nhìn thấy hắn, bĩu môi nói: "Tới rồi thì vào đi, lão nhân chết tiệt còn biết thẹn thùng à?"

Quỷ Y trừng mắt liếc nàng một cái, tiến vào ngồi xuống: "Không biết lớn nhỏ!"

Mọi người cầm đũa lên ăn, Diệp Tống vừa mới khôi phục đang cùng Diệp Thanh vô cùng thân thiết, mọi thứ đều chiếu cố nàng, ánh mắt Quỷ Độc phu nhân mang theo ý đánh giá dừng lại trên người Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh có chút khiếp đảm.

Sau đó Quỷ Độc phu nhân nhàn nhạt liếc Quỷ Y một cái, nhìn không ra tình ý gì, liền nói: "Người ngươi muốn chữa là cô nương này?"

Quỷ Y gật đầu nói: "Đúng vậy, đoạn xương đùi bị đứt của nàng đã hoại tử, hôm nay cần phải chuẩn bị một chút, trước tiên giúp nàng bổ cốt, nhìn xem có thể lấy độc trị độc kích thích đại não của nàng giúp nàng tìm lại được cảm giác phía dưới hay không."

Diệp Thanh nghe vậy có chút khẩn trương, Diệp Tống cầm tay nàng, ý bảo nàng đừng sợ.

Quỷ Y ngừng một lát, có chút cảm khái, đôi mắt quắc thước sáng ngời nhìn Quỷ Độc phu nhân, lại nói: "Vì sao ngươi lại đột nhiên..." Rốt cuộc Quỷ Độc phu nhân cũng đã rất lâu không trở về, đột nhiên trở lại, không ai biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì.

Ai ngờ Quỷ Độc phu nhân lại nói: "Què chân, hủy dung, trúng độc, cái gì ngươi cũng muốn chưa cho bằng được, ngay cả người thiếu trái tim ngươi cũng muốn thử. Nàng ta bất quá cũng chỉ là bị gãy chân mà thôi, cũng chưa chết được, không chữa có khi còn được sống tốt lành, hôm nay ngươi tiễn bọn họ đi đi, từ đâu tới thì trở về đó, Dược Vương Cốc không chào đón họ."

Lời này của nàng ta đúng là không chút lưu tình. Tuy rằng nói tới mình, nhưng vẫn là chuyện nhà người ta, đám người Diệp Tống vẫn giữ bình tĩnh. Nhưng Quỷ Y và Anh cô nương lại có chút kinh ngạc.

Anh cô nương rụt rè nói: "Nương, bọn họ là bằng hữu của con, không chỉ từng giúp con, còn đưa con từ Mân Thành về Tô Châu...Lão nhân hỗ trợ chữa chân cho Anh cô nương, cũng coi như là báo đáp..."

Quỷ Độc phu nhân lập tức đập bàn, nặng nề quát lớn: "Hỗn trướng! Chỉ vì thế mà ngươi liền đưa người lạ vào cốc, ngươi bị thiếu đầu óc rồi phải không, bị người ta lợi dụng cũng không biết, còn ở đây giúp người ngoài nói chuyện, ta nuôi dưỡng ngươi lớn thế này là để ngươi đưa tay về phía người ngoài sao!"

Anh cô nương không nghĩ tới Quỷ Độc phu nhân lại phát hỏa như vậy, bị mắng đến sửng sốt, vành mắt đỏ lên.

Tô Tĩnh liền tươi cười thân thiết mở miệng nói: "Phu nhân chớ nên hiểu lầm, ngay từ đầu chúng ta không hề cố tình gặp gỡ Anh cô nương, giúp nàng quả thật là ngẫu nhiên, mãi sau khi ở trên thuyền náo loạn một chút mới biết được thân phận của nàng, nàng thật lòng đối đãi với chúng tôi, chúng tôi cũng thật lòng đối đãi với nàng, không hề có ý lợi dụng, mong phu nhân đừng trách cứ Anh cô nương."

Quỷ Độc phu nhân không chút nào cảm kích, lạnh lùng nói: "Chuyện nhà ta, khi nào yêu cầu ngươi chen miệng vào? Anh Tử, ngươi đưa bọn chúng tiến vào, vậy tự ngươi đuổi chúng đi đi."

Anh cô nương lấy hết can đảm nói: "Dược Vương Cốc không phải cấm địa, ai có bản lĩnh thì tiến vào thôi, huống hồ lão nhân đã đồng ý chữa trị cho Diệp Thanh cô nương, vì cái gì lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài?"

Ngay sau đó, Quỷ Độc phu nhân phất tay, tát lên mặt Anh cô nương "Bang" một cái khiến Anh cô nương ngây dại. Không khí trong nhà ăn đột nhiên ngưng đọng lại.

Quỷ Độc phu nhân cả giận nói: "Gan ngươi càng lúc càng lớn!"

Anh cô nương nước mắt rưng rưng, bụm mặt, nửa ủy khuất nửa thương tâm nói: "Người từ trước tới nay đều thế này! Có cái gì không đúng ý người, người đều phát hỏa lên, nương nhà người khác căn bản không giống như người! Rốt cuộc con có phải là do người thân sinh ra không!" Dứt lời cơm cũng không ăn, quay đầu chạy ra bên ngoài.

Lúc này Quỷ Y cũng muốn tức giận, nặng nề buông đũa nói: "Dù Anh Tử có không đúng, ngươi cũng không nên đánh nó. Huống hồ nơi này là Dược Vương Cốc của ta, ta cho ai tiến vào, chữa bệnh cho người nào, đều là chuyện của ta. Mười năm trước ngươi mang Anh Tử đi nói sẽ không liên quan gì tới Dược Vương Cốc nữa, giờ lại trở về đòi can thiệp, ý ngươi là thế nào?"

Quỷ Độc phu nhân mắt lạnh nhìn Quỷ Y, hỏi: "Có phải ngươi sẽ không từ bỏ việc chữa trị cho bọn chúng đúng không?"

Quỷ Y đáp: "Ta nói đây là chuyển của ta. Y thuật của ta cùng độc thuật của ngươi giống nhau, ngươi muốn hạ độc ai liền hạ, ta muốn cứu ai liền cứu. Không cần phải hỏi ý kiến của ngươi."

Quỷ Độc phu nhân đứng lên, chén đũa rơi loảng xoảng xuống đất vỡ nát, nàng ta cũng xoay người đi ra ngoài, nói: "Đã nói đến nước này, vậy tùy ngươi."

"Anh Tử nói không sai, nàng ta chưa thay đổi một chút nào, đã nhiều năm trôi qua, chỉ cần tới liền muốn quản. Trước đây có ai vào Dược Vương Cốc, ta muốn chữa ai, đều phải được nàng đồng ý mới được, nàng không đồng ý, dù ta có chữa khỏi, nàng ta cũng sẽ hạ độc chết." Nói xong Quỷ Y cũng buông chén đũa, có vẻ vô cùng buồn bực, đứng lên rời đi, không quên nhắc nhở một câu: "Bàn cơm này đã không thể ăn nữa."

Diệp Thanh cũng đặt chén đũa xuống, cả kinh nói: "Hay là vừa mới nãy bị mẹ của Anh cô nương hạ độc? Này cũng quá lợi hại đi, rõ ràng muội không hề thấy nàng ta làm gì cả." Nàng thấy trên tay Diệp Tống còn cầm nửa cái màn thầu, lập tức đập xuống, "Nhị tỷ đừng ăn nữa!"

Tô Tĩnh ngậm một chiếc đũa, liếc mắt nhìn Diệp Tống, chậm rì rì nói: "Có phải nữ nhân Nam Thiến đều thích quản nhiều như vậy không?"

Diệp Tống cười như không cười: "Ngươi đi tìm một cái Nam Thiến nữ nhân về chẳng phải sẽ biết sao? A, ta nhớ ra rồi, không phải Nam Thiến tiểu công chúa có ý với ngươi, cương quyết đợi ngươi ba năm sao."

Tô Tĩnh run run bả vai, nói: "Được được, cái loại tiểu nha đầu này ta nuốt không nổi." Hắn quét mắt khắp phòng: "A, có phải thiếu mất một người không?"

Diệp Thanh hai mắt lấp lánh nói: "Hẳn là ngươi đang nói tới Tô Mạc Đại ca, lúc mẹ của Anh cô nương rời đi, Tô Mạc đại ca cũng đi theo ra ngoài rồi nha."

"Tiểu tử này, cũng nhanh nhảu đấy." Quay đầu lại Tô Tĩnh liền không hài lòng, "A Thanh, Tô Mạc ngươi cũng gọi là đại ca, sao lúc nào cũng gọi ta là Tô Tứ, sao không gọi thêm tiếng đại ca."

"Hừ, ta không thèm gọi kẻ không đứng đắn như ngươi là đại ca."

Anh cô nương chạy đến đầu ruộng dưa, hai mắt hồng lên giống hai trái thạch đào. Ánh mặt trời chiếu rọi Dược Vương Cốc sáng rực rỡ, bóng dáng nàng cô đơn hiu quạnh, đại cẩu ngày thường cùng nàng đuổi bắt cũng chạy tới, ngồi bên cạnh nàng, không gọi không nháo.

Từ sáng nay thái độ của Quỷ Độc phu nhân đối với nàng cũng nhìn ra được, ngày thường Anh cô nương và nương nàng ở với nhau thế nào. Cứ thế, khi không có Quỷ Độc phu nhân ở đây, lúc nào nàng cũng giữ gìn cho nương nàng, có thể thấy vị trí của nương trong lòng nàng rất quan trọng. Mặc cho bị nương nàng đánh trước mặt mọi người vô cùng khổ sở.

Tô Mạc đi tới, thấy nàng khóc đến thương tâm cũng không quấy rầy nàng. Chờ cho đến khi nàng bình tĩnh lại mới đến gần, đại cẩu cảnh giác quay đầu lại, đối Tô Mạc sủa hai tiếng, sau đó phe phẩy cái đuôi tránh ra. Tô Mạc ở sau lưng Anh cô nương, vỗ vỗ bả vai nàng.

Anh cô nương quay đầu lại, đột nhiên thấy một đóa thược dược xuất hiện trước mắt. Nàng nâng mi mắt lên, nhìn khuôn mặt gọn gàng không khác ngày thường của Tô Mạc, nước mắt vừa ngưng lại muốn trào ra, bẹp miệng nói: "Ngươi tới làm gì, có phải muốn chê cười ta không?"

Tô Mạc ngồi bên cạnh nàng, nói: "Nhìn ngươi khổ sở như vậy, có thể chê cười được sao?"

Anh cô nương tiếp nhận đóa thược dược, rầu rĩ hỏi: "Ngươi tìm được hoa này ở đâu vậy?"

Tô Mạc đáp: "Vô tình phát hiện bãi đất trống phía sau nhà có một mảnh thược dược sinh trưởng rất kiên cường, ngươi có muốn đi xem không?"

Anh cô nương gật gật đầu.

Tô Mạc liền đứng dậy kéo nàng lên, đưa nàng đi xem hoa thược dược.

Chỉ là, mới đi được mấy bước, một đạo gió thơm lướt qua mũi, trước mắt hồng ảnh chợt lóe, Quỷ Độc phu nhân đã đứng trước mặt hai người. Anh cô nương sợ hãi trốn phía sau Tô Mạc, nghĩ nghĩ lại chủ động đem Tô Mạc đẩy ra phía sau.

Quỷ Độc phu nhân nhìn thấy tư thế che chở Tô Mạc của Anh cô nương cảm thấy vô cùng tức giận, nói: "Lại đây, theo ta trở về."

Anh cô nương lắc đầu, nói: "Con không muốn trở về, con muốn đi xem hoa thược dược."

"Làm càn, còn không mau qua!"

Tô Mạc mở miệng nói: "Phu nhân, Anh cô nương còn nhỏ nên ham chơi, phu nhân hà tất phải cưỡng ép nàng."

Kết quả ánh mắt sắc bén của Quỷ Độc dừng trên người Tô Mạc nói: 'Khi nào đến phiên ngươi nói chuyện?" Anh cô nương đẩy Tô mạc chậm rãi lùi sau hai bước, kết quả Quỷ Độc phu nhân lại nói một câu: "Có vẻ như tiếp xúc với nhóm người này, nên ngươi tưởng đôi cánh của mình cứng cáp hơn rồi", sau đó ngón tay không biết cầm thứ gì bắn về phía Tô Mạc và Anh cô nương.

Anh cô nương cả kinh, tức khắc lôi kéo Tô Mạc né tránh, xoay người rải ra một lớp bột phấn chặn vật kia lại nói:"Nương! Người vừa làm gì!" Tô Mạc ở phía sau sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền đổ gục xuống, Anh cô nương quay đầu nhìn lại, sợ hãi kêu lên, "Tô Mạc!"

Trên mặt Tô mạc xuất hiện một đường đen tuyền giống trùng độc, đang bò theo mạch máu vô cùng khủng bố, Anh cô nương kéo vạt áo Tô Mạc, chỉ thấy vô số đường chỉ đen đang hội tụ về phía ngực hắn, thất thanh rống to: "Cha! Cha! Cha mau cứu mạng a!"

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, Anh cô nương bị rối loạn mà gọi Quỷ Y một tiếng cha. Khiến vẻ mặt Quỷ Độc nhanh chóng biến đổi.

Quỷ Y nghe thấy chạy tới, biểu tình vừa nghiêm túc lại không thể nghiêm túc, lập tức cho Tô Mạc uống mấy viên đan dược, nâng người hắn dậy, nhanh chóng giải độc. Anh cô nương một khắc cũng không rời Quỷ Y, Quỷ Y tước khi đi quay đầu nhìn Quỷ Độc phu nhân một cái, nói: "Ngươi cả đời kiêu ngạo, lúc này đây, ngươi có tin hay không nếu ngươi thực sự giết tiểu tử Tô Mạc kia, Anh Tử nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi."

May mắn Quỷ Y tới kịp thời, độc của Quỷ Độc phu nhân hắn cũng sớm quen thuộc bảy tám phần, rốt cuộc cũng nhặt về một cái mạng cho Tô Mạc. Trong lúc Tô Mạc hôn mê, Anh cô nương canh giữ bên cạnh giường hắn một khắc cũng không muốn rời đi. Sau thấy hắn muốn tỉnh, Anh cô nương liền xách váy chạy ra bên ngoài, đi ra khoảng đất trống phía sau phòng nhỏ theo lời Tô Mạc, quả nhiên nhìn thấy một mảnh hoa thược dược đang nở rộ. Nàng hái một ít mang về cắm vào bình, lúc Tô Mạc mở mắt ra liền thấy ánh sáng sáng ngời mà nhu hòa phía trước cửa sổ.