Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 182: Không coi bản thân là người ngoài




Diệp Tống cầm tờ giấy đọc nhưng không hiểu ý Quỷ Y là gì, Anh cô nương đang uống trà, đưa tay ra nói: "Ngươi đưa ta xem lão nhân kia viết cái quỷ gì." Diệp Tống đưa giấy cho nàng, nàng vừa nhìn vừa đọc, "Nọc độc của rắn cạp nong, độc thiềm thừ, hổ cốt, xạ hương...Lão nhân chết tiệt này cũng đủ độc. Hừm, hình như đây là đơn thuốc để trị chân cho nàng. Nhìn cũng đủ biết toàn thứ khó tìm, đã thế còn toàn là loại cực độc, chỉ cần không chú ý một chút sẽ gây chết người, theo ý tứ này chắc là muốn các ngươi tự mình đi tìm a." Anh cô nương bước xuống ghế, cũng học theo bộ dáng Quỷ Y tới gần Diệp Thanh, đưa tay sờ nắn hai đầu gối nàng, "Chỉ là dù các ngươi có tìm đủ phương thuốc này về, lão nhân cũng không nắm chắc có thể chữa khỏi được cho nàng."

Quy Dĩ mặt không cảm xúc: "Không phải hắn là thần y Giang Nam sao, đến cái này cũng không trị được."

Anh cô nương nhịn không được trợn trừng mắt: "Làm ơn đi, thần y cũng là người, không phải là thần tiên."

Diệp Thanh giật nhẹ ống tay áo Diệp Tống, trong mắt hiện lên ý chùn bước. Không cần biết hai chân có thể chữa khỏi được hay không, chỉ là nàng không muốn Diệp Tống vì mình mà mạo hiểm tính mạng.

Diệp Tống vỗ tay nàng nói: "Không thử sao biết không được, huống hồ chúng ta đã đi xa như vậy, tới cũng tới rồi. Yên tâm đi, có Quy Dĩ và Tô Tứ ở đây sẽ không có vấn đề gì cả."

Ban đêm, Anh cô nương dẫn mọi người tới mấy gian nhà gỗ nhỏ. Anh cô nương không coi bọn họ là người ngoài, bọn họ cũng không cần phải coi mình là người ngoài. Ở Dược Vương Cốc, cái gì ăn được là ăn, uống được là uống, thi thoảng còn đi trộm mấy quả dược dưa, mặc dù hậu quả là bị đại cẩu có đôi mắt như lang sói kia truy đuổi.

Thứ không thiếu nhất ở Dược Vương Cốc chính là dược. Quỷ Y cầm bình máu đi vào mấy ngày liền cũng không thấy đi ra, Anh cô nương được đà quậy tung trời, nàng là nữ nhi của Quỷ Y, nhóm dược hầu dù bị nàng hành tới mức gà bay chó sủa cũng không dám làm gì nàng. Nàng đưa Diệp Tống tới mật thất của Quỷ Y, bên trong chứa hầu hết là kim cổ y thư sưu tầm được trong thiên hạ, có thể coi là cấm địa của Dược Vương Cốc, Anh cô nương tùy tay rải chút bột thuốc khiến nhóm dược hầu trông coi tàng thư đều lăn lộn trên đất.

Diệp Tống và Tô Tĩnh đi vào tàng thư, không khí bên trong đều tỏa ra một cỗ mùi xưa cũ khiến người vào có chút khiếp sợ. Kệ sách cao tới mấy trượng, sách được xếp gọn gàng ngăn nắp, Diệp Tống lấy một quyển xuống, phủi bụi dính trên bìa, mở ra thấy bên trong ghi lại các loại bệnh.

Diệp Tống cười như không cười: "Ngươi đưa chúng ta tới tàng thư của Quỷ Y, không sợ chúng ta sẽ khiến hắn tức giận thay đổi chủ ý chứ?"

Anh cô nương khinh thường nói: "Hắn chỉ là một lão nhân góa bụa thì có cái tiện nghi gì chứ, tặng cho người khác còn sợ người ta chê xấu ấy. Huống hồ đống tàng thư này đối với hắn mà nói chẳng khác gì đống giấy bỏ đi, nội dung bên trong sớm đã khắc sâu vào đầu hắn rồi."

Tô Tĩnh nhún vai, vui đùa nói: "Quỷ Y thật đáng thương. Xem ra về sau ngàn vạn lần đừng nên sinh nữ nhi, nếu không sẽ bị ghét bỏ."

Anh cô nương quay đầu nhìn hắn, bĩu môi: "Ngươi lớn lên thành cái dạng này, tương lai cho dù nữ nhi ngươi có ghét bỏ thì cũng là ghét bỏ nương của nàng chứ sẽ không ghét bỏ ngươi."

Tô Tĩnh tức khắc mặt mày hớn hở: "Nếu nương của hắn lớn lên xinh đẹp hơn ta thì sao?"

Anh cô nương suy nghĩ nói: "Lão nhân có nói, vật cực tất phản, vậy tương lại nàng đành phải ghét bỏ chính nàng rồi."

Tô Tĩnh: "..." Hắn quay đầu nhìn Diệp Tống, tựa hồ nghiêm túc xem kỹ xem Diệp Tống lớn lên có đẹp hơn hắn hay không.

Diệp Tống mặt không đổi sắc đưa cho hắn một quyển sách, hắn mở ra nhìn, ánh mắt liền rụt lại. Đó là một quyển nói về cách trị bệnh kín của nam nhân như thế nào...

Anh cô nương tò mò thò đầu qua nhìn, như bừng tỉnh đại ngộ mà nhìn Diệp Tống lại nhìn Tô Tĩnh, nói: "Khó trách Diệp tỷ tỷ đối với ngươi lại không nóng không lạnh."

Tô Tĩnh khóe miệng giật giật, quấn quyển sách lại gõ lên đầu Anh cô nương một cái, phất tay áo nói: "Tiểu cô nương như ngươi biết cái gì."

Anh cô nương cau mày che đầu: "Ai nói ta không hiểu, ngươi có bệnh phải trị, đây cũng không phải chuyện gì mất mặt, nếu đã tới Dược Vương Cốc, ngươi có thể thuận tiện cầu xin lão già thúi chữa khỏi bệnh cho ngươi, để người về sau càng thêm dũng mãnh phi thường, chắc chắn không nữ nhân nào không thích."

Diệp Tống tìm được một quyển giải thích về gân cốt trong cơ thể người, nghiêm túc xem. Anh cô nương ở bên cạnh lải nhải với Tô Tĩnh, cứ một câu "Bệnh kín", hai câu "Không cử" nói vô cùng trôi chảy, cuối cùng còn cảm thán một câu: "May mắn là ta cũng không quá thích ngươi, kịp thời dừng lại. Ngươi không những là một nam nhân thúi, lại còn là một nam nhân yếu sinh lý."

Hắn không biết nên đáp lại gì nữa...

Anh cô nương ở trong tàng thư một lúc, thấy Diệp Tống tiến vào nửa ngày không có ý định rời đi, nàng cảm thấy không thú vị liền nói: "Diệp tỷ tỷ ở lại xem, muốn xem bao lâu cũng được. Khi nào ra ngoài thông báo cho ta một tiếng, ta dẫn ngươi đi thăm nơi khác ở Dược Vương Cốc, còn tòa nhà hình tháp kia nữa, ta cũng dẫn ngươi đi xem."

Nói đến tòa nhà hình tháp, hai mắt Anh cô nương liền tỏa sáng. Đây mới là mục đích chính của nàng đi.

Anh cô nương hẳn là đang dùng con săn sắt bắt con cá rô, dù sao nàng cũng không có tổn thất gì, bọn Diệp Tống cũng không, hai bên đều vui vẻ hợp tác. Duy chỉ có một người bị hố chính là lão cha của nàng.

Anh cô nương rời đi khép lại một cánh cửa, để mở một cánh, ánh hoàng hôn nhàn nhạt tiến vào khiến sàn nhà nhuộm ánh vàng rực rỡ. Diệp Tống khép quyển sách đặt lại lên kệ, ngửa đầu lấy một quyển khác. Tô Tĩnh cuối cùng cũng cảm thấy lỗ tai thanh tịnh, nghiêng người dựa vào kệ khách, ngắm nhìn sườn mặt Diệp Tống.

Mái tóc đen của nàng được nhuộm ánh hoàng hôn, từng sợi tóc đều như ánh vàng, đẹp vô cùng.

Diệp Tống vừa nhìn vừa nghiêm túc nói: "Lát nữa chúng ta đi hái thuốc để A Thanh ngâm chân, rồi làm mấy việc chuẩn bị."

"Được a."

"Chờ quen thuộc địa hình ở đây, ta liền đi tìm phương thuốc mà Quỷ Y viết, ngươi có muốn đi cùng không? Kỳ thật ngươi không nhất định phải đi, ta có thể bảo Quy Dĩ..."

Tô Tĩnh đánh gãy lời nàng, nói: "Nhiệm vụ chính của Quy Dĩ là chiếu cố A Thanh, ta sẽ bồi ngươi đi tìm dược liệu, cho dù là đầm rồng hang hổ cũng đi." Diệp Tống sửng sốt, mi mắt nâng lên, hơi ngửa đầu nhìn hắn. Tô Tĩnh cũng rũ tầm mắt đối diện với nàng, chỉ thấy trong cặp mắt lưu li của nàng tràn ngập ánh sáng kim sắc, nàng có chút thất thần, hắn cũng có chút hoảng hốt. Tô Tĩnh đập tan không khí ngại ngùng, nở nụ cười hồ ly giảo hoạt, thấp giọng khụ một tiếng, lại quay về bộ dáng không đứng đắn, "Ngươi xem ngươi với ta, ôm cũng ôm rồi, thân cũng thân rồi, ngủ cũng ngủ rồi, đến mồ cũng vào cùng nhau, còn có chuyện gì không thể cùng làm nữa?"

Diệp Tống nhấc một chân lên, Tô Tĩnh nhanh chóng nhảy tránh, quay đầu nháy mắt với nàng. Diệp Tống tùy tay rút một quyển sách ném tới ngực hắn, nói: "Trước đó, ngươi không muốn biết cách lấy những phương thuốc đó à, đừng để đến lúc đó lại phá hỏng, có khi ngươi lại một mình xuống hoàng tuyền, ta sẽ không đi với ngươi đâu."

"Đúng là vô tình a." Ý cười bên môi Tô Tĩnh không giảm, lười biếng mở quyển sách ra.

Ai ngờ, vừa rồi Tô Tĩnh mượn lực kệ sách để nhảy tránh khiến cho kệ sách lung lay. Mấy kệ này đều được chất đống tàng thư, đã vậy còn xếp rất cao trong thời gian dài nên chịu không nổi va chạm nhỏ này. Lúc Diệp Tống lấy thư dùng lực hơi mạnh khiến kệ sách càng rung mạnh.

Ánh mắt Tô Tĩnh dừng lại nhìn thấy đống sách phía trên đã mất cân bằng đang chuẩn bị rớt xuống. Diệp Tống cảm giác không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên liền bị Tô Tĩnh ôm vào lòng, nhanh chóng kéo cả hai tránh đi.

Từng chồng sách rơi xuống không ngừng khiến bụi bay mù mịt. Không đợi hai người lấy lại hô hấp, ngẩng đầu lên nhìn thấy cả kệ sách đang đổ xuống. Kệ này nối tiếp kệ kia, kệ này rung kệ bên cạnh cũng rung theo. Tô Tĩnh kéo Diệp Tống chạy về phía trước, nhưng tàng thư lớn như vậy, cửa lại bị ngăn cản liệu có thể chạy đi đâu.

Tô Tĩnh thấy trốn không xong, đơn giản đem Diệp Tống bảo hộ trong ngực, cánh tay ôm lấy đầu nàng, dùng chính mình ngăn cản tàng thư, trong khoảnh khắc tro bụi tung đầy trời, hai người bị chôn phía dưới.

Những quyển sách mỏng rơi vào người không phải rất đau, nhưng cả một chồng thư lớn như vậy rơi xuống cũng không khác hòn đá là mấy. Trước mắt Diệp Tống tối sầm, cảm thấy bên hông nằng nặng, Tô Tĩnh đè trên người nàng. Chỉ biết khi tàng thư đổ xuống lưng hắn, hắn không nói một lời. Cho đến khi kệ sách đập vào lưng hắn, hắn mới rên khẽ một tiếng.

Sau một khắc an tĩnh ngắn ngủi, Tô Tĩnh ra vẻ thoải mái nói: "Sớm biết thế này đã không tới đây rồi."

Diệp Tống có chút lo lắng hỏi: "Ngươi có sao không?"

Tô Tĩnh giật giật thân thể, rũ bỏ mấy quyển sách trên người mình để lộ ra vài tia sáng. Hắn nói: "Chi bằng ngươi tới xem thử xem có vấn đề gì không? Ta không phải kim cương thiết cốt, cùng lắm là bị nữ nhân như ngươi đè lên, đâu có bị nhiều tàng thư như vậy đổ vào bao giờ, mau..."

"Ai khiến ngươi lại đây, lần sau ngươi trốn xa một chút không phải được rồi sao."

"Ta có thể không lại sao, bằng không ngươi sẽ bị đè chết. Ngươi là đang lo lắng cho ta sao, ngươi biết ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm, nếu lần sau lại xảy ra chuyện này ta vẫn sẽ tới làm tường thịt đỡ cho ngươi. Nếu ngươi không muốn ta bị thương, ngươi chỉ cần khắc chế một chút tính tình của mình là được rồi, đừng lúc nào xúc động một chút cũng muốn đánh ta, đá ta, nếu không đã không đụng vào giá sách khiến nó bị....Này, ngươi đừng lộn xộn, đau quá, để ta nghỉ một chút...Đau chết ta...Thật sự đau chết ta rồi..."